Một là nhị tiểu thư của Diệp thị, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung Diệp Cẩn Niên tỉnh lại sau bảy năm hôn mê, là điển hình cho vợ chồng trong thương giới, cái gọi là người có tình sẽ được đoàn viên
Hai là vị phu nhân này vừa tỉnh lại liền xuất viện trở về nhà mẹ đẻ, còn ủy thác luật sự đệ đơn ly hôn.
Tin tức truyền đến, báo đài tranh nhau đưa tin, đưa ra đủ loại suy đoán.
Tổng giám đốc Diệp thị Diệp Cẩn Nhiên vẫn luôn giữ vững lập trường, đối với câu hỏi của phóng viên, luôn thừa nhận thông tin này là chính xác. Một đoạn giai thoại biến thành trò cười cho thiên hạ, khó có thể tiếp nhận được, nhiều người bắt đầu hoài nghi tính chân thật của đoạn tình cảm này.
Trên dưới tập đoàn Nam Cung đều giữ im lặng, cửa chính bố trí an ninh nghêm ngặt, không cho phép phóng viên lại gần. Thỉnh thoảng có một hai phóng viên lẻn vào, rất nhanh liền bị ném ra ngoài, mấy lần lặp lại, các phóng viên bên ngoài tập đoàn Nam Cung liền phát huy năng lực tưởng tưởng, không khách khí đưa tin, thậm chí còn có người tìm ra hình ảnh Nam Cung Minh Húc cùng một cô gái lạ xuất hiện ở sân bay mà tòa soạn Phong Lâm đăng vài năm trước, nói thẳng Nam Cung Minh Húc cưới vợ lớn vợ bé, văn hay ảnh đẹp, khiến không ít người đồng tình.
Diệp Cẩn Niên từ người vợ hạnh phúc có chồng giữ mình chăm sóc mấy năm, liền trở thành người phụ nữ kiên cường không chịu được phản bội mà quyết định buông tay, mà lúc này, người phụ nữ kiên cường được mọi người nhiệt tình ủng hộ ấy, đã sớm rời khỏi Kỳ Lâm, đang trên đường đến khu nghĩa trang trên núi Côn Lộc.
Dãy núi chạy dài, mênh mông bát ngát.
Chiếc xe màu trắng chạy trên đường, như hòa làm một với tuyết trắng xung quanh.
"Đừng làm rộn." Trong xe ấm áp, Diệp Cẩn Niên thoải mái cọ xát ở trong ngực Thiệu Tư Hữu miệng lầu bầu, đầu mờ mịt. Trời mới biết mấy ngày nay cô trải qua như thế nào, Thiệu Tư Hữu anh chơi đùa cô đến đầu ngón tay cũng lười động, nhớ đến bộ dáng Ân Dao ẩn nhẫn khi Thiệu Tư Hữu bế cô từ trong nhà họ lên xe, Diệp Cẩn Niên liền tiền tức giận muốn cắn anh, mất mặt muốn chết.
Nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên cũng không mở mắt, ở trong ngực anh dùng sức cọ cọ, muốn báo thù.
Thiệu Tư Hữu nuông chiều cười yếu ớt, từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên mặt Diệp Cẩn Niên, chậm chậm qua lại trên da thịt non mịn của cô.
"Ưmh. . ." Tránh không được đôi môi đang làm loạn trên mặt, Diệp Cẩn Niên có chút tức giận, quơ tay lung lung, dùng sức đẩy gương mặt sát cổ mình ra xa, dụi đầu vào ngực anh như kháng nghị.
Vốn tưởng Thiệu Tư Hữu sẽ tiếp tục dây dưa, nhưng chờ cả ngày cũng không thấy anh có động tĩnh.
Diệp Cẩn Niên không nhịn được nhíu nhíu mày, mở mắt ra, ngửa đầu nhìn Thiệu Tư Hữu nghi ngờ, nhìn đến anh hướng ra ngoài cửa xe, ánh mắt mơ hồ mà sâu xa.
"Tư Hữu?" Chống thân thể lên, Diệp Cẩn Niên khẽ gọi một tiếng, cái vẻ mặt này không thích hợp xuất hiện trên mặt Thiệu tư Hữu, rất không thích hợp, cô ghét thấy vẻ mặt này của anh.
Nghe Diệp Cẩn Niên gọi, Thiệu tư Hữu quay đầu, thấy đôi mắt lên án của cô, có chút mệt mỏi chợt áy náy thương tiếc.
"Phong cảnh ở Côn Lộc cũng không tệ, có muốn xem một chút không." Hôn hôn đỉnh đầu Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu đẩy cô từ trong ngực dậy, đôi tay đổi thành vòng quanh hông cô, để cô dễ dàng nhìn thấy khung cảnh tuyết phủ trắng xóa bên ngoài, nhịn không được khẽ nhéo gò má ửng hồng của cô: "Sắp tới rồi, ngủ tiếp lát xuống xe sẽ lạnh."
Rõ ràng nói lảng sang chuyện khác để dụ dỗ cô, khiến Diệp Cẩn Niên chuẩn bị hỏi anh nghi vấn trong lòng liền nuốt trở về, không thể làm gì khác hơn là nhìn ra cửa sổ theo lời anh.
Núi Côn Lộc là dan giới của Kỳ Lâm và Bắc An, cách xa thành phố ồn ào, trống trải trùng điệp, xa xa nhìn lại, trời đất đều bao phủ bời màu trắng bạc, làm cho tâm tình con người cũng trở nên yên tĩnh.
Chỉ là, mọi người tới núi Côn Lộc để thăm viếng người thân, phần yên tĩnh bình thản này, cũng chẳng có mấy người có ý định đi thưởng thức.
Nghiêng đầu nhíu mày, Diệp Cẩn Niên hé một chút khoảng cách, không hiểu quay đầu nhìn Thiệu Tư Hữu, nếu như không phải vừa bắt gặp vẻ mặt thất thần của anh, cô liền cho rằng một chút bi thương anh cũng không có.
"Đại thiếu gia, đến rồi." Tài xế phía trước thông báo, sau đó xuống xe trước.
Hiển nhiên đối với quan hệ của Thiệu Tư Hữu và Diệp Cẩn Niên rất bất mãn, dọc đường đi chú Vu cũng không nói chuyện với Diệp Cẩn Niên nửa câu, hiện tại mở miệng giọng nói cũng chưa bao giờ khách khí như vậy.
Thiệu Tư Hữu gật đầu một cái, cũng không vội vã xuống xe, chỉnh nút áo cẩn thận cho Diệp Cẩn Niên, sau đó mới lấy ra một bó cúc trắng ở phía sau, kéo Diệp Cẩn Niên đi xuống.
Gió tuyết thổi mạnh, mang theo hơi giá lạnh, núi Côn Lộc phủ đầy tuyết trắng, chỉ có một biển chỉ dẫn nho nhỏ trên đường quanh co hướng lên trên.
Hai người đi theo sau chú Vu một lát, Diệp Cẩn Niên đã thấy bia mộ của Thiệu phu nhân.
Trên tấm bia đá, một phụ nữ trung niên xinh đẹp tóc dài tên Tố Nhan, có nụ cười dịu dàng, ánh mắt thanh nhuận, ôn hòa.
Diệp Cẩn Niên đã từng gặp qua cha của Thiệu tư Hữu, bộ dạng anh bảy phần thừa hưởng từ mẹ, nhất là đôi mắt này, cực kỳ giống.
Đi theo từng chân của Thiệu tư Hữu, lúc Diệp Cẩn niên cho là Thiệu Tư Hữu muốn ngừng lại, ngoài dự đoán, anh đã dắt mình dừng lại trước bia mộ của mẹ anh.
Không hiểu nhìn bóng lưng Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên nìn lại chữ khắc trên bia mộ, chính là mẹ của anh.
Đây là muốn làm cái gì?
Diệp Cẩn Niên kỳ quái không duy trì bao lâu, người bên cạnh đã cung chú Vu dứng trước một bia mộ khác, cũng đặt một bó cúc trắng bên cạnh bia mộ.
Trên bia mộ không có ảnh, chỉ khắc một cái tên đơn giản, Vu Như.
"Niên Niên, chào cô đi." Giọng nói của Thiệu Tư Hữu truyền đến, Diệp Cẩn Niên có chút kỳ quái nhìn anh một cái, nhưng vẫn vô cùng thành khẩn cúi người thật sâu chào hỏi.
Có một số việc cô không vội hỏi, nếu Thiệu Tư Hữu mang theo mình tới đây, chứng tỏ anh nhất định sẽ nói cho cô biết.
"Đại thiếu gia, cậu trở lại xe trước đi, tôi muốn ở lại đây một lát." Chú Vu quay đầu liếc Thiệu Tư Hữu một cái nói.
"Được." Thiệu Tư Hữu gật đầu đồng ý, nắm tay Diệp Cẩn Niên trở về đường cũ.
Khi đi ngang qua bia mộ lúc đầu Diệp cẩn Niên do dự gạt tuyết trên bia mộ xuống, bất luận giữa Thiệu Tư Hữu và mẹ anh có bất hòa gì, với cô mà nói, ít nhất cô cũng cám ơn bà ấy đã mang Thiệu Tư hữu đến cho cô.
Thiệu Tư Hữu dừng bước, vặn lông mày cầm bàn tay dính tuyết của Diệp Cẩn Niên bao lại, ngoái đầu quét qua tấm bia, khóe môi nâng lên độ cong nhàn nhạt châm chọc, "Bên trong là trống không."
"Trống không?" Diệp Cẩn Niên trợn to hai mắt, điều này sao có thể.
"Trống không." Lôi kéo Diệp Cẩn Niên đi thẳng xuống chân núi, giọng nói của anh theo gió lạnh bay tới, nghe không ra cảm xúc: "Em nên đoán được, vụ tai nạn ngoià biển năm đó, cha mẹ Niên Nhạc Nhạc chết, không thể không liên quan đến bà ấy."
"Ừ." Diệp Cẩn Niên thật thấp đồng ý một tiếng, chuyện này khi ở Anh Holkeri đã nói qua, người của gia tộc Bố Tư Nặc cũng phán đoán như vậy, chỉ là lần ngoài ý muốn đó, cha của Thiệu Tư Hữu cũng mất mạng, cho nên suy đoán này rất khó thành lập.
"Nếu như tin tức bà ấy còn sống truyền đi, lập tức sẽ bị gia tộc Bố Tư Nặc ám sát. Cho nên, ông nội vì Mục Ân, mới giúp bà ấy che giấu."
"Bà ấy không chết?" Thiệu Tư Hữu nói dễ dàng, nhưng Diệp Cẩn niên tưởng tượng ra được, dưới sự theo dõi của gia tộc Bố Tư Nặc, mặc dù nhà họ Thiệu từng có chỗ đứng ở Kỳ Lâm, cũng cực kỳ gian nan, huống chi, lúc đó Thiệu Thiên Ngạo còn đang ôm nỗi đau mất con.
“Bà ấy giả điên sao”. Diệp cẩn Niên hỏi.
"Không có, bà ấy thật sự bị điên." Giọng nói Thiệu Tư Hữu dừng một chút, trả lời.
Diệp Cẩn Niên len lén liếc nhìn sắc mặt như thường của anh, ngược lại phát hiện tâm tình phức tạp của anh lúc này.
Thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu vỗ vỗ eo cô trấn an, ý bảo chính mình không có việc gì, hỏi "Em có tò mò thái độ của Mục Ân với Niên Nhạc Nhạc hay không?"
Diệp Cẩn Niên gật đầu, đương nhiên muốn biết, nhị thiếu gia mắt cao hơn đầu này cư nhiên lại coi trọng Niên Nhạc Nhạc mắc chứng tự bế.
"Mục Ân khi còn nhỏ rất bám mẹ, bị mẹ anh thần chí không rõ ràng chon thuốc nổ cùng với Niên Nhạc Nhạc, là cô Vu kịp thời tới cứu bọn họ." Thiệu Tư Hữu tay nắm thật chặt, ánh mắt hướng rất xa, một hồi lâu mở miệng: "Cô Vu chết, là chú Vu đề nghị, giả tạo cho bà ấy chết đi, cho nên hàng năm anh tới đây, không phải để thăm viếng bà ấy. . ."
Mặt trời chiếu khắp nơi, chiếu lên nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
"Thiệu Tư Hữu, anh có thể không cần cười như vậy có được hay không?" Diệp Cẩn Niên chợt nói.
Nghe Thiệu Tư Hữu dùng giọng điệu bình thản kể lại câu chuyện buồn như vậy, Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, mẹ anh hại chết cha anh rồi phát điên, không thể yêu cuãng không thể hận mẹ anh, mà năm đó anh cũng mới chỉ là một dứa trẻ.
"Ít nhất ở trước mặt em, không cần." Cô không cần anh miễn cưỡng, cho dù là vì không muốn cô lo lắng.
Thiệu Tư Hữu khép hờ mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Cẩn Niên bị gió thổi rối, đột nhiên cúi xuống ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ mút lấy.
Diệp Cẩn Niên cảm thụ nụ hôn mãnh liệt này khiến cô cảm nhận được bi thương của anh, cũng mạnh mẽ đáp lại.
Sau một hồi, Thiệu Tư Hữu buông cô ra, trên môi vẫn nở nụ cười trước sau như một, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Đều đã qua rồi, anh không sao."
"Em biết rồi." Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu, chỉ chỉ hành trình xuống núi tốn hơn nửa canh giờ của họ, "Nếu lại tiếp tục đi như thế này, sợ rằng tối cũng không cuống được núi."
"Vậy anh cõng em."
"Mới không cần." Diệp Cẩn Niên cong môi, ánh mắt chợt dừng lại, nhìn về bóng dáng nho nhỏ đang đi tới.