Bởi vì, cô gái có thể làm cho Tổng giám đốc Ân thị luôn luôn giữ mình trong sạch mà đụng vào, trên thế giới, đúng là không tìm được người thứ hai !
Đi thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc, trên đường đi xuyên qua một hành lang dài, Oa Oa mang theo cà men, hỏi lao công.
"Oa, chị Lưu , hôm nay mặc bộ quần áo này thật đẹp đó!"
"Phải không phải không? Sở tiểu thư, hôm nay cô là người đầu tiên khen tôi a!"
"Ai nha, đã bảo không được gọi tôi là Sở tiểu thư sao! . . . . . . Hi, anh Diệp Hào, hôm nay tâm tình sao mà tốt như vậy thế, hắc hắc, có phải là đi hẹn hò không?"
"Đúng vậy a, thật vất vả tôi mới hẹn được Văn Văn đi ăn cơm buổi tối."
" Anh Diệp Hào cần phải cố gắng lên đó!"
Oa Oa sau khi chào hỏi xong, hân hoan đi tới cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, nhưng mà, tay vừa gõ cửa, cửa lại không khóa, nghe được tiếng nói đứt quãng.
"A. . . . . . Dập diễm, nhẹ, nhẹ chút mà! Anh nắm làm em đau quá. . . . . ."
Âm thanh quá mập mờ!
Cô ngây người ở cửa ra vào, có chút sửng sốt, không rõ bên trong có chuyện gì.
Lúc này, một giọng đàn ông trầm thấp truyền ra:
". . . . . . Bắc Xuyên Hạ Tử, cô có nói hay không?"
Giọng nói này cô biết! Đó là giọng của người đàn ông hôm qua cầu hôn cô, chỉ là có chút khó hiểu, Bắc Xuyên Hạ Tử sao lại ở chỗ này? Mà bọn họ lại đang làm cái gì ở trong vậy? Họ nói chuyện thật kỳ quái đó.
Oa Oa nghi hoặc khó hiểu, lần nữa cúi người xuống, cô tiếp tục "Nghe trộm" . . . . . . Sai! Đây không phải nghe trộm, mà cô quang minh chính đại nghe, ai bảo bọn họ không đóng cửa lại? Mới cho cô cơ hội "Quang minh chính đại nghe lén", hừ.
Ai ngờ, không đợi cô tiếp tục "thực hiện nghề cũ" , cửa bị mở mạnh ra, làm cô không kịp chuẩn bị, ngã nhào trên đất.
Bắc Xuyên Hạ Tử trên gương mặt kiều mị rất không phục, khẩu khí cũng không được tốt lắm, "Cô ở đây làm cái gì?"
Oa Oa thất bại mà xoa cái mông nhỏ, ngẩng đầu nhìn cô ta, bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn."Tại sao tôi không thể ở trong này? Vậy thì tại sao cô ở trong này?"
Mông cô đau quá, tám phần là ngã mà đau.
"Tôi sao lại không thể ở đây? !" Bắc Xuyên Hạ Tử nghếch đầu lên, "Dập Diễm nói. . . . . ."
Chốc lát, cô cấm khẩu, thân thể cũng bắt đầu run rẩy lên.
Nguyên nhân chính là người đàn ông ở sau lưng, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi.
Ân Dập Diễm lạnh lùng nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi nói cái gì?"
"Anh, anh nói. . . . . ."
Bắc Xuyên Hạ Tử ấp úng, không dám trả lời, ánh mắt của anh thực sự đáng sự, làm cho cô không dám nhìn thẳng anh.
"Tôi nói cái gì? Hử?"
"Không có, không có gì."
Cô bất an mà lắc lắc tay, mắt nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nóit to."A! Tôi… tôi, tôi phải đi."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.
Ân Dập Diễm giọng nói có sự cảnh cáo vang lên, "Bắc Xuyên Hạ Tử, nhớ kỹ lời tôi nói vừa rồi."
Ngã ngồi trên mặt đất, lúc này Oa Oa mới lên tiếng chen vào nói, "Diễm, cái người què kia. . . . . . Ách, là em nói Bắc Xuyên Hạ Tử, cô ta làm sao vậy?"
Anh thu lại ánh mắt lạnh lẽo, đôi mắt đen nhu tình nhìn cô cô, lại có chút lo lắng."Oa Oa, trên mặt đất rất lạnh, đứng dậy trước đã, được không?"
Cũng không phải cô muốn ngồi dưới đất , rõ ràng là người phụ nữa kia mở cửa quá đột ngột, hại cô ngã xuống trên đất.