Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 474: Kết thúc của Lăng Bắc Diệp, Lục Khải Lâm


Chương trước Chương tiếp

Chàng cỡi ngựa trúc chạy đến, chạy vòng quanh giường đùa với mai xanh

Đã sống với nhau rất lâu, hai ta không còn nghi ngờ.

Tình cảm Thanh mai trúc mã, là những rung động đầu đời, tình yêu và tình thân gắn liền. Lăng Bắc Diệp mãi mãi cũng không thể quên được cảm giác lần đầu tiên tim mình đập lỗi nhịp trước em Lâm của anh, đột nhiên nhớ đến trong đầu sẽ xuất hiện một hình ảnh như vậy:

Sau giữa trưa, dưới ánh mặt trời, một cô bé bối tóc thành hai sừng dê, đôi mắt sáng răng trắng tinh, làn da trắng nõn gương mặt xinh đẹp, luôn cong cái miệng nhỏ lên nói với anh, A Diệp, hạt dẻ của em đều rơi xuống núi hết rồi." .

Dù là oan ức đến mức nào, hay là lúc trong lòng chua xót, nhớ những chuyện kia, tất cả những bất mãn của anh đối với cô cũng sẽ tan thành mây khói. Cô không yêu anh, không quan hệ, anh vẫn sẽ bảo vệ cô. Làm như quỷ mê hoặc tâm hồn, nhưng cuối cùng hai người đều thích nhau.

Cô thật ra cũng luôn luôn yêu anh, chỉ là tâm lý bị tổn thương, không dám đối mặt.

Lăng Bắc Diệp đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ, một nhà bốn người bọn họ rất hạnh phúc vui vẻ. Lăng Bắc Diệp cũng bận rất nhiều việc, sau khi anh phục chức, lại càng rất trân trọng công việc này, khoảng một năm này, hình phạt kèm theo Cảnh đại đội trưởng thăng lên làm cục phó cục công an Bắc Kinh.

Công việc của Lục Khải Lâm ở văn phòng luật sư cũng rất bận, bởi vì mỗi người đều có sự nghiệp riêng của mình, thì cùng không cảm thấy thời gian bọn họ ở chung với nhau rất ít.

Trong phòng làm việc an tĩnh Lục Khải Lâm nhắm mắt lại, day day mũi, đôi mắt có chút mỏi, nhìn xuống đồng hồ, cũng đã mười giờ tối rồi ! Cô đứng dậy, thu thập mấy món đồ, rồi đi ra ngoài.

"Á", mới ra khỏi văn phòng luật, suýt nữa đâm vào người khác, cô hét lên, không ngờ là Lăng Bắc diệp!

"Tại sao anh đến đây? !", cô cau mày, thở một hơi hỏi, trong lòng đương nhiên là rất vui.

Lăng Bắc Diệp nhìn cô không nói, dáng vẻ anh nhìn có vẻ có chút tức giận, trên khuôn mặt đẹp trai cũng nhiễm một tầng sương lạnh, Lục Khải Lâm cảm thấy anh tức giận, nghĩ thầm có lẽ anh tức giận vì cô tăng ca.

Hai tay cô vội vàng nắm chặt lấy cánh tay anh, "Mùa này là làm ăn tốt từ hôm nay đã hết tăng ca rồi, ngày mai có thể nghỉ ngơi", hai người vừa đi vào trong thang máy, cô vừa nịnh nọt vừa giải thích. Lăng Bắc Diệp mím môi, ra thang máy lúc lên xe cuối cùng cũng mở miệng: "Văn phòng luật chỉ một mình em sao? ! hình như không phải? tại sao em lại bận rộn như vậy?", trong lòng anh không vui trong giọng nói mang theo trách cứ

"Chồng anh đừng giận", Lục Khải Lâm trong phút chốc đã trở thành cô vợ nhỏ, dựa vào vai của anh, làm nũng nói.

Lăng Bắc Diệp trong lòng mềm nhũn, nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc, giọng trầm nói: "Dùng sắc dụ cũng vô dụng! Ngồi ổn định, buộc dây an toàn!", Lục Khải Lâm nở nụ cười, cô biết chiêu này rất có tác dụng. anh mang cô đi ăn khuya, mới về nhà.

Không con trai ở nhà, hai người làm tình hành vi rất lớn mật, Lăng Bắc Diệp uy hiếp dụ dỗ, Lục Khải Lâm ngoan ngoãn thay một bộ nội y sexy, hai người nghịch từ phòng khách đến phòng ngủ, mặc dù tuổi không còn nhỏ, nhưng vẫn chơi những trò chơi như vợ chồng tân hôn.

"Ha ha đừng ầm ĩ nữa, ngứa quá Ưm", hai người vừa chạy vừa đùa giỡn, quần áo thủy thủ trên người Lục Khải Lâm bị xé ra, hai người dừng lại, ngồi đối diện nhau ở trên giường, con ngươi quay vòng, bầu không khí càng ngày càng mập mờ, anh rốt cuộc không kiềm chế được mà hôn miệng của cô, đè lên cô.

Cô nhiệt tình mà đáp lại anh, thân thể mềm mại không xương như dây quấn quít lấy thân thể của anh, bàn tay nhỏ bé ở trên người của anh sờ loạn, thỉnh thoảng chạm vào những vết sẹo trên đó trong lòng rung động. anh chôn ở trong thân thể của cô, đôi môi nóng rực từng tấc từng tấc hôn lên da thịt của cô.

Ở trên cổ tay cô có một cái sẹo nho nhỏ lưu lại, anh biết, vào khoảng thời gian anh mất tích đó, cô suýt nữa tự sát, dù là thời gian trôi qua bao lâu, những ký ức đau đớn kia vẫn không thể nào quên được, nụ hôn của anh đi xuống dưới rốn cô, đẻ mổ vẫn lưu lại vết sẹo mờ nhạt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, anh tỉ mỉ hôn xuống, giống như đang hôn trân bảo vậy.

Cô giật giật, giống như bất mãn hành vi của anh, "Diệp di chuyển đi", cô lắc lắc thân thể gọi Lăng Bắc Diệp bị cô kích thích rốt cuộc khống chế không nổi, động tác mạnh mẽ.

"Gần đây có nhiều vụ án không?", sau khi hai người tắm rửa xong nằm ở giường trên, cô hỏi.

"Vụ án lớn không nhiều lắm, vẫn còn có sức để hỏi? Có phải vừa rồi anh vẫn chưa dùng đủ sức không?", hôn dái tai của cô, anh hỏi lại một cách mập mờ.

"Đáng ghét! Quan tâm anh một chút không tốt sao? Mỗi lần trở về đều nổi lên thú tình, dường như biến em thành búp bê vậy", Lục Khải Lâm không vui nói, Lăng Bắc Diệp mỉm cười, côm chặt cô, "Nha đầu thối, em thật sự không biết hưởng thụ?" .

Lục Khải Lâm mặt ửng đỏ, bấm vào cánh tay anh, "Ngủ.", nói xong, ôm chặt anh, ngủ thật say.

Thiên Thiên và Đóa Đóa là một đôi long phượng thai ai ai cũng thích, một nhà bốn rất hiếm khi ra ngoài chơi. Lăng Bắc Diệp dạy hai nhóc con kia trượt băng, còn Lục Khải Lâm lại không ngừng chụp ảnh cho ba người bọn họ.

"Ha ha Đóa Đóa mau đây "

"Không cần đâu, ba ba con sợ "

Tiểu Đóa Đóa đi giày pantin đứng yên đó, không dám cử động, bất lực mà nhìn ba ba, chỉ thấy Lăng Bắc Triệt đứng bên kia, vẫy vẫy hai tay về phía cô. Lục Khải Lâm đứng ở đó, nhìn tiểu Đóa Đóa mở rộng bước chân, trong lòng lo lắng, sợ tiểu Đóa Đóa ngã sấp xuống.

Lăng Bắc Diệp lại không hề lo lắng, không ngừng kêu con gái, chỉ thấy tiểu Đóa Đóa sợ hãi bắt đầu di chuyển chậm rãi đi về phía anh, nhóc con sắp đến gần anh thì trượt chân.

"Đóa Đóa!", Lục Khải Lâm hét lớn, trước khi tiểu Đóa Đóa ngã xuống đất, thấy Lăng Bắc Diệp ôm chặt con bé, cô rốt cục thở phào một cái.

"Không chơi nữa! Đóa Đóa không chơi trượt băng nữa !", Lục Khải Lâm đi lên phía trước, ôm lấy tiểu Đóa Đóa lớn tiếng nói.

"Sợ cái gì, nhóc con cũng chưa ngã mà?", Lăng Bắc Diệp cúi đầu xuống, dịu dàng nói.

"Vậy em cũng lo lắng", Lục Khải Lâm nói, Lăng Bắc Diệp đành phải thôi, mang theo con trai cùng chơi. Bình thường hai đứa con, ở với cô nhiều hơn, cũng dạy dỗ rất nhiều. Lục Khải Lâm biết, Lăng Bắc Diệp xuất thân quân nhân, đối xử với con rất nghiêm khắc, cho nên, không nỡ để anh chăm con.

Nhưng mà, Lăng Bắc Diệp cũng không có thời gian.

*****

Câu chuyện hạnh phúc nhỏ:

"Anh, ba mẹ lại làm bài tập ở nhà rồi hả ?"

"Bọn họ không phải làm bài tập ở nhà! Bọn họ là ở "này nọ í é í é" "này nọ í é í é"!"

"Cái gì gọi là "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" vậy?"

"Chính là như vậy này!"

Thiên Thiên nói xong, đem hai con búp bê một nam một nữ thả trên mặt đất, làm cho nam búp bê dè lên trên người nữ búp bê, "Phía trên chính là ba, phía dưới là mẹ!"

Miệng Tiểu Đóa Đóa há thành chữ O, "Ba đè mẹ? Mẹ sẽ bị đè chết ! Chúng ta mau đi cứu mẹ đi", tiểu Đóa Đóa nói xong, nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ, "Ba không được đè mẹ ưm "

Đóa Đóa còn chưa hét xong, cái miệng nhỏ đã bị Tiểu Thiên Thiên che lại, "Đóa Đóa ngu ngốc! Ba đang yêu mẹ!" .

Trong phòng, ba của bọn họ quả nhiên đang hung hăng "Yêu" mẹ bọn họ.

Lăng Bắc Diệp, Lục Khải Lâm ( Hoàn)
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...