Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 15: Bà xã đúng là phú bà
- Những xe này à, tiểu thư bình thường không dùng đến, đều là những người bạn làm ăn tặng, tiểu thư căn bản là không biết lái xe như thế nào, cậu thích chiếc nào, cứ lái đi nhé.
Vú Vương cười ha hả giới thiệu.
Dương Thần vẫn rất tò mò, bản thân bà xã xinh đẹp kia làm công việc gì, nhưng ngại hỏi vú Vương. Dù sao nếu không biết thì việc kết hôn của hai người quá kỳ lạ rồi, đành phải tranh thủ hỏi chính Lâm Nhược Khê vậy.
Sau khi đi một vòng, cuối cùng Dương Thần nhìn thấy một chiếc coi như là bình thường, BMW M3 màu trắng sữa. Loại xe trên cơ bản chạy ở thành phố thực sự là đỉnh cao, tốc độ đạt cao nhất kinh khủng hơn 300km/giờ. Nhưng trong ga-ra xe của Lâm Nhược Khê, thực sự không có chiếc nào hơn chiếc M3 này được.
- Vậy đi chiếc này nhé.
Dương Thần chỉ M3 nói.
Vú Vương có phần nghi ngờ nói:
- Sao cậu không chọn chiếc tốt hơn, chiếc này hình như là loại rẻ tiền nhất.
- Rẻ nhất là hơn 1triệu 20 ngàn.
Dương Thần cười giải thích:
- Loại dễ làm người khác chú ý thì không tốt đâu, khiêm tốn chút thì được.
- Thảo nào tiểu thư có thể coi trọng cậu, tính tình của câu thật hiếm có, người trẻ tuổi bây giờ đều muốn so ai có nhiều tiền hơn, ngược lại cậu thì cất giấu đi.
Vú Vương sau khi gật gật đầu hài lòng, từ trong góc ga-ra lấy chìa khóa đưa cho Dương Thần.
Sau khi ngồi vào trong xe một cách thông thạo, cửa ga-ra tự động cuốn cao lên và vú Vương nói lời tạm biệt, chiếc xe giống như cung tên phóng ra khỏi ga-ra.
Vú Vương lặng lẽ nhìn Dương Thần lái xe rời khỏi, im lặng thở dài nói lẩm nhẩm:
- Người trẻ bây giờ thật làm cho mình không hiểu nổi…
Hơn nửa năm chưa lái xe, Dương Thần cảm thấy cảm giác của chính mình cũng không mấy thay đổi, ưu điểm của M3 là đi trên quốc lộ vô cùng nhuần nhuyễn, thật không tồi khi vượt qua những dòng xe cộ qua lại không ngớt, tốc độ vẫn giữ 100km trở lên/giờ. Chiếc này chạy trong phố làm mọi người kinh ngạc, thỉnh thoảng có vài cảnh sát giao thông phát hiện Dương Thần vượt quá tốc độ, nhưng không phản ứng mà liền gào thét.
Không tới nửa tiếng, Dương Thần về đến khu nhà trọ. Sau khi lên lầu, hắn đột nhiên phát hiện cửa phòng đang mở, nhướn mày - phản ứng đầu tiên là có người vào phòng, nhưng bước vào phòng thấy người bên trong lại giống Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh mặc một áo sơ mi thêu hoa màu trắng, quần lua mỏng màu đen mát mẻ, tóc cột đuôi ngựa, vài sợi tóc theo gió ngoài cửa sổ lung lay, có vẻ thanh lịch.
Lúc này, cô gái đang chăm chú cầm cây lau nhà dọn dẹp vệ sinh. Tuy trong phòng đồ dùng của Dương Thần rất ít, nhưng nhưng bụi bẩn thì rất nhiều.
Thấy Dương Thần quay về, Lý Tinh Tinh hơi vui sướng, khuôn mặt đỏ bừng vì dọn dẹp, giống như yêu tinh thiếu nữ mùa hè.
- Anh Dương, anh đã về rồi à.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy ấm áp, hai tháng trước Lý Tinh Tinh không đi thực tập, thường dọn dẹp vệ sinh cho hắn, hôm nay đã trở về rồi. Cô ấy có công việc nhưng vẫn dành buổi trưa trở về dọn dẹp phòng giúp Dương Thần, trong lòng hắn cảm thấy áy náy và thương tiếc đối với cố gái này. Hắn tiến lên sờ sờ bím tóc đuôi ngựa mềm mại của Lý Tinh Tinh.
- Tinh Tinh, sau này đừng đến dọn dẹp nữa, tôi phải chuyển nhà.
- Chuyển nhà?
Lý Tinh Tinh sửng sốt.
- Anh Dương phải rời khỏi Trung Hải sao?
Cô gái vội vàng hỏi.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói thật:
- Không phải, nhưng tôi kết hôn rồi, tôi phải ở cùng vợ, song vẫn ở Trung Hải.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tinh Tinh lập tức trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ nhưng lập tức cuối đầu xuống lau đi, chỉ thấy vai cô run run làm cho người khác cảm thấy lúc này cô không bình tĩnh.
Sau một hồi im lặng, Lý Tinh Tinh mới ngẩng đầu, hốc mắt đỏ đỏ, cố gắng tươi cười:
- Chúc mừng anh, vợ anh…chắc chắn đẹp lắm nhỉ…
Trong lòng Dương Thần có chút khó chịu, nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài, hắn nghĩ Lý Tinh Tinh thể nào cũng phải đối mặt với lúc này, chỉ có thể kìm nén hạ quyết tâm. Giờ đây, nghe được câu hỏi của Lý Tinh Tinh, khuôn mặt Lâm Nhược Khê làm điên đảo chúng sinh, gật gật đầu theo bản năng.
Trong mắt Lý Tinh Tinh hiện lên một tia tuyệt vọng, nhưng dường như bình phục lại, cười đau khổ:
- Anh thật là xấu, việc lớn như vậy mà không nói chúng tôi một tiếng, nhưng tôi…tôi phải chúc phúc cho hai người, tôi... tôi đi trước nhé.
Dương Thần thấy dáng đi xuống lầu của Lý Tinh Tinh giống như con thỏ bị hoảng sợ, trong lòng khó chịu, vộng vàng nói:
- Tinh Tinh, chăm chỉ làm việc.
Lý Tinh Tinh dừng chân, nghe tỉ mỉ, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Sau một hồi đợi Lý Tinh Tinh rời khỏi, Dương Thần mới từ túi lấy ra mấy điếu thuốc, vẻ u sầu dần dần tiêu tan, còn lộ ra một chút tàn nhẫn.
Trí nhớ của Dương Thần làm hắn rất tự tin, thời điểm hắn đi ra, tuyệt đối là đã khóa cửa, sở dĩ Lý Tinh Tinh có thể vào được, thế nào cũng có người đã mở cửa rồi, người nào có thể vô duyên vô cớ đến nhà mình? Dương Thần nghĩ có hai khả năng:
- Thứ nhất chính là những cán bộ bí mật quốc gia bắt đầu điều tra hắn. Nhưng điều đó có vẻ không hợp logic, bởi vì nếu muốn động thủ với hắn, thì trực tiếp gặp hắn, như vậy càng có hiệu quả. Thứ hai chính là hai ngày trước với mới xảy ra một trận mâu thuẫn gay gắt, nếu phát hiện mình đến đồn cảnh sát thì cũng không làm gì được mình, như vậy muốn tránh con đường khác cũng không được.
- Thật, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…
Dương Thần mặt không chút cảm xúc, lầm bầm, ném mẩu thuốc lá bắt đầu đi thu dọn đồ.
Dương Thần đem cái rương trong phòng sửa lại, lấy một ít áo quần nhét vào cái bao cũ, lại đi đến phòng vệ sinh ở chỗ trắng xanh trên tường, hắn dùng sức mạnh lập tức trên tường xuất hiện một lỗ thủng.
Dương Thần lấy ra một hộp màu đen lớn bằng bàn tay, bỏ vào trong bao quần áo.
Sau khi thu dọn hết thảy, hắn đi xuống lầu, quay đầu nhìn phòng trọ đã ở hơn nửa năm, có lẽ hình ảnh này sẽ in sâu vào trong tâm trí hắn.
Sau khi chạy như bay, Dương Thần về tới biệt thự Long Cảnh Uyển.