Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 13: Chương 3.4


Chương trước Chương tiếp

"Ngừng, ngừng, anh có thể để cho tôi nghỉ ngơi một chút? Tôi thật sự rất mệt." Có rất nhiều chuyện như vậy rồi đầu Bảo Nhi rất đau, cô không nhịn được ngắt lời anh.

"Thần Bảo Nhi!" Cô gái này đúng là càng lúc càng to gan, Long Hạo tiến lên cảnh cáo, một tay tàn nhẫn kéo cổ tay cô lại, đang chuẩn bị ra tay. . .

"Thiếu gia, người ở cửa phòng Bảo Nhi có chuyện gì không?"

Giờ phút này ba Thần đúng lúc lên tiếng, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh con gái, nhìn Long Hạo vẻ mặt có chút cứng ngắc, ông thật sự rất lo lắng, nếu như ông đến chậm một bước, Long Hạo sẽ làm gì con gái ông?

"Bác Thần, không có chuyện gì, chỉ là muốn Bảo Nhi đi tản bộ với cháu thôi."

"Ách, hôm nay sợ rằng không được, Bảo Nhi tí nữa sẽ cùng tôi ra ngoài." Ba thần mặt lộ vẻ khó khăn, sau đó quay đầu nhìn con gái, ra hiệu cô không cần nói gì.

"Ách." Long Hạo nhíu mày, anh cũng không nói thêm gì, đăm chiêu nhìn Thần Bảo Nhi một chút rồi xoay người rời đi.

Thấy Long Hạo rời đi, ba thần liền đưa con gái đi ra ngoài.

Dọc đường đi, Thần Bảo Nhi đi đằng sau ông, nhìn ông khi thì cau mày, khi thì bất đắc dĩ thở dài, làm cho cô có chút khổ sở "Ba ba, người có phải là lo lắng thiếu gia sẽ làm gì con sao? Kỳ thực thiếu gia chỉ tỏ ra đáng sợ, sẽ không làm gì con."

"Bảo Nhi, ba biết, chỉ có điều. . . Không bằng chúng ta tìm nhà đi, chuyển ra ngoài sống đi." Nghe con gái nói, ba thần lập tức dừng lại, quay đầu nhìn con gái, nghiêm túc nói.

Ăn nhờ ở đậu như vậy cũng không tốt đẹp gì, huống hồ con gái ông đã lớn rồi.

"Được, chúng ta dọn ra ngoài ở đi, ba ba." Thần Bảo Nhi nhìn ba ba nghiêm túc như thế, lo lắng như vậy, không khỏi xoay người ôm ông, cho ông cảm thấy an tâm.

"Ba ba, những năm này con cũng dành dụm được chút tiền, chúng ta trở về quê đi, sau đó làm ăn là được." Ba thần cũng vui vẻ nở nụ cười, vô cùng tán thành gật gật đầu.

Vài ngày sau, Long Hạo đi công tác trở về, chuẩn bị muốn đi nhà hàng kiểu Tây tìm Thần Bảo Nhi, không ngờ cô đã xin nghỉ việc.

Long Hạo hơi nhíu mày, không có suy nghĩ nhiều nhanh chóng về nhà, lại được tin bác thần cùng Thần Bảo Nhi đã rời đi, bác thần cũng xin thôi việc.

Long Hạo biết mình là người cuối cùng biết chuyện này liền vô cùng nóng giận, tức giận gõ cửa phòng Thần Bảo Nhi, nhìn phòng ngủ trống rỗng, trái tim anh trống rỗng.

"Thần Bảo Nhi, không có lệnh của tôi, ai cho phép em bỏ đi, tôi không cho phép."

"Không thấy người đúng không, Hạo, con nên dừng lại rồi, cũng nên chơi đủ rồi, Bảo Nhi cũng đã rời đi, tại sao con lại có vẻ mặt như vậy?" Âm thanh phía sau làm Long Hạo nhất thời cảm thấy phi thường phẫn nộ.

Long Hạo quay đầu, thái độ vô cùng cứng rắn "Mẹ, lúc bắt đầu con thực sự không hiểu vì sao con muốn biết tất cả mọi thứ về cô ấy như vậy, nhưng bây giờ con đã hiểu, ta muốn cô gái này, con muốn Thần Bảo Nhi!"

"Hạo, con. . ." Long phu nhân sững sờ.

"Nói cho con biết bọn họ đi đâu."

"Mẹ không biết." Long phu nhân không chút nghĩ ngợi trả lời, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt kiên định của con trai, bà có chút mệt mỏi xoay người muốn bỏ đi, lại bị con trai ngăn lại.

"Long Hạo, con làm gì vậy, chẳng lẽ vì Bảo Nhi mà đối với mẹ con như thế?"

"Con chỉ muốn biết tại sao bọn họ lại bỏ đi, mẹ, là mẹ làm?" Đáy mắt Long Hạo tràn ngập nghi ngờ, ánh mắt nhìn mẹ cũng trở nên lạnh nhạt.

Nghe Long Hạo nói, Long phu nhân cả người đều sắp nổ "Lẽ nào mẹ ở trong mắt con là một người mẹ như vậy sao?" Sau khi nói xong, bà vô cùng thất vọng quay đi.

Trên hành lang chỉ còn Long Hạo một người đứng đó, môi mỏng nhếch lên, trong đầu nghĩ xem Thần Bảo Nhi rốt cuộc đã đi đâu, anh nhất định phải tìm được cô!

Mấy ngày nay sau đó, Long Hạo điên lên tìm Thần Bảo Nhi, làm Long phu nhân vô cùng đau lòng, nhìn con trai dáng vẻ lôi thôi, bà chua xót tiến lên lấy khăn bông lau mặt cho anh "Hạo, tại sao con cố chấp như vậy chứ?"

"Mẹ, con chỉ quan tâm một mình Thần Bảo Nhi, nói cho con bọn họ rốt cuộc là đang ở đâu, có được hay không?" Long Hạo nhìn mẹ, trong mắt tràn ngập khẩn cầu.

Mọi người đều không nói tin tức của Thần Bảo Nhi, Long Hạo biết đây nhất định là mệnh lệnh của mẹ, nếu không phải thì bọn họ sẽ không lớn tiếng cam đoan như vậy, nghĩ tới đây, Long Hạo đưa tay ra, mang theo khẩn cầu nắm chặt bàn đang đang lau mặt cho anh.

Long phu nhân bất đắc dĩ thở dài, hết sức thống khổ mà nhìn anh "Con sao không hiểu cho tâm ý của người mẹ này? Kỳ thực mẹ đối với Bảo Nhi không có ý kiến, chỉ có điều. . . Các con thật sự không thích hợp."

"Vậy ai mới thích hợp? Vũ Văn Tĩnh sao? Ở trong mắt mẹ Vũ Văn Tĩnh thích hợp sao?" Long Hạo cay đắng cười, anh thật sự không hiểu tại sao mẹ nhất định phải ép cùng Vũ Văn Tĩnh quấn lấy nhau, lẽ nào bà không thấy anh chán ghét Vũ Văn Tĩnh sao? Hắn không có yêu thích cô ta.

"Hạo, Vũ Văn Tĩnh tư cách, địa vị đều rất tốt." Long phu nhân bất đắc dĩ giải thích.

Xem con trai thống khổ như vậy, kỳ thực bà cũng dễ chịu, lẽ nào bà thật sự sai rồi? Lần này Long phu nhân có chút hoài nghi quyết định của mình, tuy rằng cha con họ Thần bỏ đi không phải chủ ý của bà, nhưng có thể thấy bà cũng là có trách nhiệm.

"Con không muốn, cũng không quan tâm cái xứng hay không xứng, con chỉ cần Thần Bảo Nhi, mẹ có hiểu không?" Long Hạo điên cuồng rống to, anh tức giận đứng lên đến, người đầy mùi rượu làm anh đứng không vững, thân thể lập tức ngã về sau.

"Cẩn thận một chút, Hạo!" Long phu nhân lo lắng đỡ anh, lại bị anh đẩy ra.

"Đừng đụng vào con." Long Hạo căm hận đẩy bà ra , sau đó lảo đảo đứng lên, chuẩn bị muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm Thần Bảo Nhi, anh nhất định phải tìm được cô!

Long phu nhân nhìn bóng lưng lảo đảo kia, bên trong mắt đều là nước, đây chính là con trai của bà a, bà làm sao cam lòng nhìn Long Hạo như vậy đây.

"Hạo, nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đi tìm, ngày mai đi tìm được không? Mẹ sẽ nói cho con biết Bảo Nhi ở nơi đâu."

Câu nói này làm Long Hạo lập tức dừng lại, anh quay đầu nhìn mẹ, trong mắt tràn ngập nghi hoặc "Hiện tại liền nói cho con, bằng không con sẽ không tin tưởng người."

"Mẹ là mẹ của con,con nghĩ mẹ sẽ lừa con?"

"Mẹ không gạt con?" Long Hạo thống khổ hỏi ngược lại, anh thật sự không muốn đối xử với mẹ như thế, nhưng mà qua chuyện Thần Bảo Nhi, Anh cảm thấy mẹ không có trách nghiệm.

"Con. . . Được rồi, Bảo Nhi ở quê, có điều con nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi tìm được không?" Long phu nhân bất đắc dĩ thỏa hiệp, nói ra nơi ở của Thần Bảo Nhi, đang chuẩn bị muốn đỡ con trai lên lầu, không ngờ Long Hạo nhanh chóng xoay người, rất nhanh phóng ra ngoài.

Long Hạo thật cảm giác mình quá ngốc, lại không đoán được Thần Bảo Nhi sẽ đi nơi nào, thực sự là sốt ruột quá mức.

Có điều anh cũng không nhịn nở nụ cười vui vẻ, rốt cuộc vẫn là tìm được Thần Bảo Nhi, lần này anh sẽ không để cô biến mất nưaã, bắt đầu từ bây giờ, anh nhất định phải nắm giữ cô gái này thật chặt.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...