Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 6: Không gả chính là đồ Ngốc
“Tô Nhược Hân, nghe nói ba cậu làm thủ tục tạm nghỉ học cho cậu, thành tích học tập của cậu tốt như vậy, sắp thi đại học rồi, cậu thật sự không học nữa?”
Nghe thấy ba chữ ‘tạm nghỉ học’, trái tim Tô Nhược Hân lập tức run rẩy, Tô Cảnh Đình nghĩ là cô sẽ không đi ra khỏi được căn nhà gỗ nhỏ kia, nên làm thủ tục tạm nghỉ học trước cho cô, sau đó đợi mấy ngày nữa sẽ gạch bỏ sự tồn tại của một người như cô: “Học chứ, ngày mai tớ sẽ đến trường.”
“Tốt quá, cậu không biết đâu, cả ngày hôm nay cậu không đến trường, buổi trưa và buổi tối chỉ có một mình tớ ăn cơm, thật sự chán chết đi được.”
“Rầm rầm…” Trần Ngọc Thúy đã từ gõ cửa như lúc trước biến thành đập cửa.
Có chút ồn, Tô Nhược Hân kết thúc cuộc điện thoại với Dương Mỹ Lan, đứng dậy, đi đến trước cửa, khẽ xoay, chiếc cửa được khóa ngược đã mở ra, đúng lúc đối diện với bàn tay đang vung lên để đập cửa của Trần Ngọc Thúy, mà phía sau bà ta đột nhiên có thêm Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đứng ở đó.
“Có chuyện gì?” Cô thờ ơ nói, nếu như không phải bọn họ quá ồn, cô còn không muốn mở cửa.
Có một số người, sau khi trải qua sống chết, cho dù người thân cũng giảm giá, lúc này nhìn ba mẹ con ở bên ngoài, kỳ lạ, cô thậm chí còn nghi ngờ mình có phải là con ruột của Trần Ngọc Thúy không.
“Tô Nhược Hân, con trở về tại sao không nói với chúng ta? Ba con và chị con, còn có anh trai con và mẹ đi khắp nơi để tìm con.”
“Lúc trước con về nhà cũng không thông báo với mọi người, cũng không thấy mọi người đi tìm con.” Tô Nhược Hân giọng điệu bình tĩnh nói, dường như cả ngày hôm nay chưa xảy ra chuyện gì.
“Con…” Trần Ngọc Thúy nghẹn lời, rõ ràng là không nói nên lời.
Tô Thanh Hà kéo Trần Ngọc Thúy ra, cười nói: “Tô Nhược Hân, dọn cơm xong rồi, ba bảo chúng ta gọi em xuống tầng ăn cơm.”
Tô Nhược Hân gật đầu, đi qua Trần Ngọc Thúy đi xuống lầu.
Lăn lộn từ buổi sáng đến bây giờ, đã gần 10 tiếng rồi, cô thật sự đã đói rồi.
Phía sau, Trần Ngọc Thúy, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như theo sát đi xuống tầng, nghe thấy Trần Ngọc Thúy lại nói: “Tô Nhược Hân, nhà họ Hạ đến đề nghị kết thông gia, chúng ta biết con không thích Hạ Thiên Tường, con đã không thích, tuổi lại còn nhỏ, chuyện cưới gả này đều là từ lớn đến nhỏ, mẹ và ba con đã thương lượng với nhau rồi, muốn để chị con, Tô Thanh Hà gả qua, con cảm thấy thế nào?”
Tô Nhược Hân đầu cũng không quay lại, tiếp tục đi xuống cầu thang: “Rất tốt.” Chỉ có hai chữ, cô không muốn nói nữa.
Cô và Hạ Thiên Tường chỉ bị nhốt vào trong căn nhà gỗ nhỏ tượng trưng cho việc kết hôn, còn về giấy đăng ký kết hôn, do gấp gáp, vẫn chưa làm, cô biết.
Thầy phong thủy nói, chỉ có như vậy mới có thể phá hủy sự xui xẻo từ tai nạn của Hạ Thiên Tường, sau đó mới có thể đại phú đại quý.
Lúc đó nghe nói Hạ Thiên Tường sắp chết rồi, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đều không muốn gả, Trần Ngọc Thúy kiên quyết để cô gả đi, lúc này biết Hạ Thiên Tường đã sống lại, thì lại nói đạo lý thứ tự lớn nhỏ.
Đúng là nực cười.
“Tô Nhược Hân, em như này là đã đồng ý rồi?” Tô Thanh Hà không ngờ Tô Nhược Hân lại không chút chần chừ mà đã đồng ý, dù sao, tất cả người nhà họ Tô đều biết rõ, sở dĩ nhà họ Hạ đến đề nghị kết thông gia, tất cả đều là vì Tô Nhược Hân đã cứu được Hạ Thiên Tường, nể mặt Tô Nhược Hân.
Trước khi Hạ Thiên Tường xảy ra chuyện là tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn Hạ thị, có thể nói, cả thành phố T, những cô gái nào chưa đi lấy chồng mà không ảo tưởng được gả cho Hạ Thiên Tường chứ.
Hạ Thiên Tường sắp chết, cô ta và Tô Kim Như đều không muốn gả, nhưng Hạ Thiên Tường đã sống lại, không gả thì đúng là đồ ngốc.
Cơ hội tốt như vậy, ai muốn bỏ qua thì đầu óc của người đó đúng là có vấn đề.
Gả cho Hạ Thiên Tường, không chỉ nửa đời sau của bản thân không cần lo lắng, vinh hoa phú quý hưởng không hết, hơn nữa được một cậu chủ cao phú soái như vậy đưa đi một vòng, nở mày nở mặt như thế nào chứ.
Tô Nhược Hân không nói tiếng nào, đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tô Cảnh Đình ở trước mặt: “Ông Tô, Tô Thanh Hà muốn gả cho Hạ Thiên Tường tôi không có ý kiến, nhưng, 300 tỷ sáng nay ông đã nhận, tôi muốn 30 tỷ, 270 tỷ còn lại xem như tôi trả ơn nuôi dưỡng của mấy người trong mấy năm nay, ăn xong bữa cơm này, tôi sẽ rời đi.”