Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 49: Mộ Hi ra lệnh đuổi khách
"Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ." Nam Cung Diệu lạnh lùng từ trong miệng gạt bỏ mấy chữ.
"A - - ai ở nơi nào?"
Mộ Hi bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy tới bật đèn, mở đèn lên vừa nhìn là Nam Cung Diệu, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh chạy đến đây làm gì?"
"Như thế nào? Thấy là tôi, hết sức thất vọng?"
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói một câu.
Mộ Hi vốn cho rằng tiến vào là trộm, vừa thấy là Nam Cung Diệu liền yên tâm, bởi vì là cô đưa anh vào, cho nên thấy anh cũng không kỳ quái.
"Tổng giám đốc đại nhân, làm phiền toái anh, không cần như quỷ xuất quỷ nhập thần được không, như vậy hết sức dọa người."
Mộ Hi vỗ bộ ngực nói, vừa rồi cô bị dọa cho giật mình, nhưng Mộ Hi suy nghĩ lại.
"Tổng giám đốc ngài tỉnh rồi?"
"Nói nhảm."
"Cái đó, ngài không hiếu kỳ, vì sao lại ở chỗ này?"
Ý Mộ Hi là anh mộng du, sẽ không phải chính mình cũng không biết chứ? Cho nên muốn thử dò xét anh.
Nam Cung Diệu không nói, Mộ Hi trước mắt vì vừa mới tắm rửa đi ra, mắt kính cũng không mang, đầu tóc cũng không cột, mái tóc đen tùy ý rơi lả tả, một thân mặc đồ ngủ màu trắng, mùi thơm mê người của cơ thể, anh bị hấp dẫn thật sâu.
"Đáng chết."
Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói một câu đáng chết, không hiểu là ý gì, nhưng ánh mắt của anh, đáng chết của anh, khiến cô hết sức chán ghét.
Nam Cung Diệu sở dĩ nói đáng chết, nguyên nhân là vì phía dưới trướng đến khó chịu, đau đớn không thôi, người phụ nữ này quả thực là cao thủ giày vò người khác, chỉ là thủ đoạn của cô khác biệt, cô không quyến rũ đàn ông, đàn ông lại vì cô mà sung huyết, hận không thể đè cô trên giường xử lý cô ba ngày ba đêm.
***, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung chưa có lúc nào thiếu phụ nữ, nhưng gần đây lúc nào cũng đói khát không giải thích được, đều là do người phụ nữ này, cô là đầu sỏ gây nên, Nam Cung Diệu thầm mắng trong lòng.
"Tổng giám đốc nếu tỉnh rồi, phiền ngài trở về đi?"
Mộ Hi ra lệnh đuổi khách, mặc dù biết nơi này là bất động sản của công ty, nhưng nếu hiện tại cô đã ở nơi này, cô liền có quyền nói như vậy, cô cũng không dám chung sống một phòng với sói, làm không tốt không cẩn thận bị ăn vào trong bụng, xương cốt cũng không thừa lại. Nhìn ánh mắt anh cũng biết anh là con sói đói.
Lần đầu tiên trong đời Nam Cung Diệu bị phụ nữ đuổi ra ngoài, tức cười, chẳng lẽ cô không rõ hiện tại mình ở phòng của ai?
"Tôi mệt rồi, qua bồi tôi ngủ." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
Mộ Hi không thể tin được chính mình nghe được, dùng sức ngoáy ngoáy lỗ tai, có nghe lầm hay không? Con sói đói kia vừa mới nói muốn cô ngủ cùng anh.
"Tổng giám đốc nếu thật là mệt nhọc, mời ngủ phòng khác được không, làm ơn, đây là phòng tôi."
Mộ Hi có chút tay chân luống cuống, loại tình hình này còn chưa đụng phải, trong đêm khuya này, chung sống một phòng cùng một người đàn ông, cảm giác khắp nơi trong phòng đều là hơi thở trên thân người đàn ông này.
"Ngủ như vậy là được, hơn nữa tôi không có phụ nữ ngủ cùng không được, qua đây, lập tức."
Nam Cung Diệu nằm trên giường, dọn ra một chỗ cho Mộ Hi, ý bảo cô nằm xuống.
"Lập tức cái đại đầu quỷ anh, tổng giám đốc ngài có rõ hay không, hay là ngài còn chưa tỉnh, tôi là thư ký Mộ Hi của ngài, không phải phụ nữ của ngài, muốn ôm phụ nữ ngủ, tìm người khác đi,uạnh xấu hổ hay không xấu hổ, một người đàn ông còn không biết xấu hổ nói: Không có nữ nhân không ngủ được."