Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 183-1: Cải trang (1)
Đương nhiên là Mộ Hi lười nhác nằm ở trong chăn giả bộ ngủ, bởi vì nghĩ đến ông xã phải rời đi vài ngày, đột nhiên trong lòng rất muốn khóc, cho nên cô quyết định giả bộ ngủ, vẫn không muốn phải nhìn ông xã rời đi, miễn cho ông xã không yên tâm vì mình. Mộ Hi cân nhắc, trong khoảng thời gian này thật sự là bị ông xã chiều hư, lại không thể rời bỏ anh, trước kia ở Mỹ hai năm cũng không có nghĩ tới anh như vậy, hiện tại chỉ đi năm ngày, Mộ Hi liền cực kỳ khó chịu.
Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ ngủ xay một chút, mỉm cười đóng kín cửa, sau khi cửa đóng lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, anh biết rõ cô vợ nhỏ không có ngủ, bởi vì lúc nào đôi lông mi cong cong cũng lay động, bởi vậy Mộ Hi bị lông mi bán đứng, Nam Cung Diệu đoán được cô vợ nhỏ giả bộ ngủ, có lẽ là không muốn cùng anh tách ra, cho nên lẩn tránh loại tình cảnh này.
“Cha chào buổi sáng.” Hôm nay Nam Nam mặc vô cùng đẹp trai, một thân âu phục nhỏ vừa người, tóc chải mượt về phía sau, hết sức hoạt bát, bộ dáng giống như đúc với Nam Cung Diệu, nhất là, hiện tại ăn mặc như vậy, càng giống ông già anh đây.
Nam Cung Diệu nhìn con trai và con gái, trong lòng nóng lên, nhất là con trai, lúc nào cũng làm cho anh thấy mình lúc tuổi còn trẻ, con trai rất giống anh, điểm này anh biết rõ, con gái càng giống mẹ nó, đương nhiên là bộ dạng Mộ Hi trước kia, đôi mắt to, lông mi cong, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, làn da trắng nõn, như cái búp bê, thật đáng yêu.
Nam Cung Diệu hai đứa bé nhìn trước mắt, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
“Con trai, các con là muốn ra cửa sao?” Nam Cung Diệu hỏi.
“Mẹ nói cha phải đi công tác, con và em gái chuẩn bị đi tiễn cha.” Nam Nam lạnh lùng nói.
“Vậy, đi thôi.” kỳ thật Nam Cung Diệu không yên tâm bọn nhỏ ra cửa, nhưng mà, nhìn thấy bọn nhỏ đã đổi quần áo, không đành lòng cự tuyệt bọn chúng, đành phải đáp ứng!
Sân bay.
“Cha mau trở lại sớm một chút.” Nam Nam nói.
“Cha còn nhớ mang đồ ngon trở lại nhé.” Lâm Lâm nói.
“Được, bọn nhỏ, về nhà đi, cha đến Mỹ sẽ gọi điện thoại cho các con, bai bai.” Nam Cung Diệu thường xuyên đi công tác, nhưng mà, lúc này lại làm cho anh rất khó chịu, nhìn thấy hai đứa bé ngoan ngoãn đứng ở đó, trong lòng anh rất muốn vĩnh viễn cứ ở cùng chúng như vậy, còn có ánh mắt không buông kia, làm cho anh gần như nghĩ buông sẽ bỏ chuyến công tác lần này, chẳng qua bên kia có chuyện lớn xảy ra, nhất định anh phải qua một chuyến.
“Bác nhớ trở lại sớm, nếu không dì nhỏ sẽ rất nhớ bác.” Nam Nam nói, bởi vì chuyện của bọn họ, dì nhỏ đã sớm nói cho Nam Nam.
Lãnh Đông nhìn về phía Nam Cung Diệu, ý là anh nói cho bọn nhỏ.
“Này? Anh không cần nhìn tôi, tôi cũng chưa nói với ai, nói không chừng chính là vị kia nói cho con trai tôi biết.” Nam Cung Diệu nhìn xem Lãnh Đông nói.
“Bác, là dì nhỏ nói, Lâm Lâm nghe được dì nói yêu bác, bác không nên trách cha nha.” Lâm Lâm giọng sữa nói.
“Lúc hai chúng ta nói, con ở đấy khi nào?” Lãnh Đông hoang mang nói.
“Là lúc dì gọi điện thoại nói, bác xấu hổ xấu hổ.” Lâm Lâm dùng ngón tay út chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
“Tốt lắm, bác thừa nhận được chưa, nhóc con còn đi làm ctrof cười cho người ta, nhanh về nhà đi, bác kiếm đồ ăn ngon mang về cho con.” Lãnh Đông nói.
“Cám ơn bác, bai bai.” Lâm Lâm duỗi bàn tay nhỏ bé ra tạm biệt bọn họ.
Nam Nam và Lâm Lâm được lái xe mang về nhà.
Mộ Hi như thường ngày, đi làm trước, sau đó lại đi tới chỗ Tĩnh Sơ một chuyến, không đi không biết, vừa đi thì giật mình.
Mới vừa vào cửa, Mộ Hi liền nhìn thấy hai tay Âu Dương Hàn ôm con trai bảo bối, Tĩnh Sơ nằm ở trên giường, hình như nhắm mắt ngủ thiếp đi.
“Mộ Hi, cô đã đến rồi.” Lúc này dáng vẻ Âu Dương Hàn đâu còn lão đại hắc bang, quả thực chính là một người đàn ông của gia đình.
“Nha đầu thối cậu đã đến rồi? Nhớ cậu muốn chết.” Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy Mộ Hi đặc biệt vui vẻ, bởi vì mỗi ngày ở nhà cô nghẹn đến nỗi sắp điên rồi.
“Nha đầu kia, vì sao cậu không ôm con trai? Mình thấy vài ngày này Âu Dương Hàn gầy đi thì phải?” Mộ Hi nhìn Âu Dương Hàn nói.
“Mình cũng muốn ôm nó, nhưng mỗi khi thằng nhóc thối đén trong lòng mình sẽ khóc, chỉ cần cha nó thì dỗ được nó, bảo đảm không khóc, mình cũng hoài nghi có phải con mình hay không, ngay cả mẹ cũng không nhận, còn có chỉ có lúc nó bú sữa mới tìm mình, chỉ cần ăn một lần no bụng, lập tức nháo, thật sự là đáng ghét!” Vân Tĩnh Sơ nói.
“Từ từ chịu đựng đi, hiện tại cậu có Âu Dương Hàn giúp cậu ôm đó, lúc trước mình ngay cả bóng dáng của Nam Cung Diệu cũng không có tìm được, trước đây đến một lần anh ấy cũng chưa ôm qua Nam Nam, cậu là đủ rồi!” Mộ Hi nói.
“Xong rồi, từ nhỏ thằng nhóc này cùng nhóm với cha nó, về sau có thể hợp nhau bắt nạt mình không?” Vân Tĩnh Sơ ủy khuất nói.
“Vậy cậu còn không nắm chặt nịnh bợ con trai của mình?” Mộ Hi nở nụ cười ha ha.
“Thân ái, mình đi trước, hôm nào trở lại thăm cậu.” Mộ Hi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tạm biệt, nên nhớ phải tới thăm mình, nếu không mình sẽ nghẹn chết ở nhà !” Vân Tĩnh Sơ khoa trương nói.
“Âu Dương Hàn, khổ cực.” Mộ Hi đi đến cạnh anh ta nói.
“Nói gì vậy, cực khổ nữa cũng đáng, đây là con trai tôi, Mộ Hi, cô nhìn một chút, có phải bộ dạngn hỏ này đặc biệt giống tôi hay không?” Trong khoảng thời gian này Âu Dương Hàn thay đổi cũng lớn, mặc dù mỗi ngày hết sức vất vả, nhưng nhìn con trai trong lòng, không hiểu trong lòng rất thích, cho nên tất cả vất vả anh đều cảm thấy là vui vẻ.
“Thật đúng là rất giống anh, nhất là cặp mắt kia, mắt phượng mê người, nhất định tương lai sẽ mê chết không ít cô gái, về sau con trai của anh và Tĩnh Sơ cực kỳ lợi hại!” Mộ Hi cười nói.
Âu Dương Hàn thấy Mộ Hi nở nụ cười, hơn nữa vừa rồi Mộ Hi nói mắt con trai giống anh ta, nhưng mà vì sao anh ta lại không thể làm cho người phụ nữ này bị mê hoặc bởi anh ta? Tạo hóa trêu ngươi! Cả đời không có yêu đương nghiêm túc, thật vất vả muốn yêu nghiêm túc một lần, đối phương đã là vợ người ta!
“Con nhóc thối, đến lúc đó cậu đừng để mê chết là được!” Vân Tĩnh Sơ cười lên ha hả, bởi vì Mộ Hi khen con trai cô mê người.
“Mình sẽ không bị mê chết, ngược lại cậu, ngàn vạn đừng cha thằng bé mê chết! Đến lúc đó, mình không thể đến đấu võ mồm!” Mộ Hi cũng cười lên ha hả.
“Mộ Hi, làm mẹ nuôi con tôi đi?” Âu Dương Hàn nói.
“Đương nhiên, Tĩnh Sơ là mẹ nuôi con tôi, tôi chính là mẹ nuôi của con trai anh.” Mộ Hi nói.
Mộ Hi về đến nhà, bọn nhỏ đều đi ra ngoài với ông nội chúng.
Mộ Hi đi lên lầu, đi vào phòng ngủ, trong lòng trống trải , bởi vì ông xã không có ở đây, liền không có người xoay quanh cô, đột nhiên thấy thiếu rất nhiều, Mộ Hi vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhấn gọi.
Nam Cung Diệu ở trên xe, thấy là điện thoại của cô vợ nhỏ trong lòng rất vui vẻ.
“Lão bà, nhớ tới anh sao?” Nam Cung Diệu hỏi.
“Nói nhảm, không nhớ anh liền không thể gọi điện thoại sao?” Mộ Hi gào to, kỳ thật, vì sao Mộ Hi muốn gào? Nam Cung Diệu hỏi như vậy giống như cô không thể rời bỏ người đàn ông này!
“Bà xã, anh nhớ em.” Nam Cung Diệu nói, Lãnh Đông nắm tay lái cười cười, xem ra nên đi kết hôn, bây giờ lúc nào Diệu tổng cũng hết sức thích cười, xem ra là hết sức thoải mái.
“...” Mộ Hi không nói gì, bắt đầu hối hận vừa rồi quá dữ tợn, nghe được ông xã nói nhớ cô, Mộ Hi khó chịu nói không ra lời, kỳ thật, cô càng nhớ anh.
“Bà xã, bà xã, em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Nam Cung Diệu vốn dựa vào trên ghế xe, đột nhiên thân thể ngồi thẳng, hết sức lo lắng hỏi.
Lãnh Đông đột nhiên nhìn về phía Nam Cung Diệu, kỳ thật, anh ta cũng hết sức quan tâm người trong nhà, kể cả Mộ Hi.
“Ỗng xã... Hu hu... Em không sao... Hu Hu... Em rất tốt... Chính là rất nhớ anh...” Mộ Hi bất đắc dĩ lau nước mắt, vì sao bây giờ hay khóc như vậy, chẳng lẽ là do ông xã rất cưng chiều mình, mình đã không thể rời bỏ anh.
“Bà xã, đừng khóc, anh sẽ trở về thật nhanh, thật đó, chờ chút nữa khi đến khách sạn, chúng ta gọi video, ngoan ngoãn, đừng khóc, em có biết hay không nước mắt của em khiến lòng anh đau!” Nam Cung Diệu nghe được tiếng khóc Mộ Hi, không biết làm sao, lo lắng hận không thể bay ngay đến bên cạnh Mộ Hi.
Lãnh Đông thấy thời gian qua Diệu tổng trấn tĩnh, một khi đối mặt với Mộ Hi, anh liền trở nên không bình tĩnh, phụ nữ thật sự là khắc tinh của đàn ông!
Nam Cung Diệu đến khách sạn, nhanh chóng mở máy tính ra, bắt đầu gọi video với cô vợ nhỏ.
Mộ Hi đã sớm ở trên giường nằm sấp, cũng ngừng khóc, cong chân, nói chuyện cùng Nam Cung Diệu.
“Ông xã, ăn cơm chưa?” Mộ Hi quan tâm hỏi.
“Còn chưa có, lập tức đi ăn, anh muốn đi dụ dỗ cô vợ nhở của mình trước, anh mới buông lòng đi ăn cơm.” Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ, thật muốn ôm cô vào trong ngực.
Hai người tán gẫu thật lâu, lúc này Lãnh Đông tiến đến, Mộ Hi thấy anh cầm trong tay một cái điện thoại di động, đưa cho ông xã, Mộ Hi loáng thoáng nghe được hình như là điện thoại của ai, tìm Nam Cung Diệu nghe.
“Ông xã, anh vội cứ đi trước, có thời gian lại tán gẫu.” Mộ Hi thấy vẻ mặt Lãnh Đông hết sức nghiêm túc, biết có chuyện quan trọng, chẳng qua, trực giác của phụ nữ, không là chuyện tốt!
Mộ Hi vừa nghĩ, chuyện của anh cô cũng không giúp được, dù sao chuyện gì đều không làm khó được chồng cô.
“Được, bà xã, anh hết bận sẽ gọi điện thoại cho em, nghỉ ngơi thật tốt, ăn cơm thật ngon.” Nam Cung Diệu nói xong liền cúp máy, bởi vì sự tình có chút cấp bách, nhất định phải đi ngay lập tức.
Thì ra ở bên Mỹ có người hãm hại công ty Nam Cung Diệu, cảnh sát tìm được ở trong công ty rất nhiều ma túy, mặc dù Nam Cung Diệu có thế lực hắc bang, nhưng mà, nhưng mà: Không mua bán ma túy, thứ hai: Không mua bán mại dâm; nhưng những thuốc phiện này là thế nào?
Còn có anh nhận được một phong thư nặc danh, nói là biết ai hãm hại anh, cho nên hẹn gặp mặt anh, tất nhiên Nam Cung Diệu muốn đi, bởi vì đây là một manh mối, dựa vào cảnh sát, anh sẽ chịu oan khuất vào tù, căn bản hiệu suất cảnh sát làm việc không đáng tin, cho nên anh phải tự mình giúp mình rửa sạch tội danh.
Ai ngờ, Nam Cung Diệu dựa theo địa chỉ đi tới chỗ hẹn, phát hiện là cái bẫy, anh mới hiểu được không phải có người muốn hãm hại anh, mà là có người muốn mạng của anh.