Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 17: Hỏng rồi, chú cảnh sát đến
Nam Cung Diệu không để ý tới cô, tiếp tục lái xe. Đúng lúc này, nghe được có thanh âm cảnh sát giao thông thổi còi.
"Hỏng rồi, chú cảnh sát đến."
Hù dọa Mộ Hi vội vàng úp sấp vào ngực Nam Cung Diệu, không dám ngẩng đầu, thật là mất mặt nha! Kỳ thật làm như vậy đơn giản chính là mũi khoan không để ý đít, chính mình không thấy được, cũng không có nghĩa là người khác không thấy được.
Quả nhiên, xe cảnh sát ngăn cản trước mặt bọn họ.
"Xuống xe."
Cảnh sát giao thông ra lệnh cho bọn họ xuống xe.
Nam Cung Diệu mở kính xe xuống, cảnh sát giao thông vừa nhìn là Nam Cung Diệu, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, người nơi này ai không biết danh hiệu 'yêu ma' Nam Cung Diệu, nghe nói người này trắng đen ăn sạch, thế lực khổng lồ, liền ngay cả một số trụ sở cũng đặc biệt làm cho anh ba phần, như quân đội,.....
"Nam Cung tiên sinh, ngài muốn đi đâu?" Cảnh sát giao thông vốn là muốn kiểm tra, lại trở thành giọng nói ân cần thăm hỏi, không dám trêu chọc Nam Cung Diệu.
"Cho các người thêm phiền toái, này không, em gái tôi bệnh cũ phát tác, cần về nhà lấy thuốc gấp, sợ em ấy gặp nguy hiểm, đành phải chèn em ấy vào trong ngực, nếu như muốn tiền phạt, ngày mai tôi để cho thư ký đưa đến cục cảnh sát đi, nhưng bây giờ tôi rất gấp."
"Không cần tiền phạt, cứu người quan trọng hơn, cứu người quan trọng hơn, tôi cái này tránh ra."
Cảnh sát giao thông nói, thật nhanh lấy xe cảnh sát ra.
Nam Cung Diệu nóng vộichạy đi, Mộ Hi vẫn không dám ngẩng đầu, đầu dán thật chặt vào lồng ngực rộng lớn của Nam Cung Diệu, bởi vì vừa mới căng thẳng, hai tay ôm thật chặt eo Nam Cung Diệu, thì ra đây chính là cái ôm của đàn ông, thật là ấm áp, từ nhỏ, người ta đều có ba ôm, mà cô chưa bao giờ gặp qua ba của mình, mẹ chưa bao giờ cho hỏi ba là ai?
Mộ Hi tăng ca một đêm, hơi mệt, chính mình thế nhưng không muốn rời khỏi cái ôm này, từ từ ngủ thiếp đi.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu nghe được âm thanh ngáy ù ù, người phụ nữ này thật sự giống như con nhím, không đợi người khác chạm vào cô, cô đã đâm người.
Nam Cung Diệu vừa lái xe vừa mở điện thoại gọi trong xe.
"Là tôi, mười phút sau đến."
Nam Cung Diệu nói xong liền cúp, khóe miệng bên phải nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra vẻ tà ác lại liều lĩnh, thế giới này là công bằng, một số người không chuyện xấu nào không làm nhất định phải bị trừng phạt, có vài người, có một số việc, cơ quan tư pháp không làm gì được, mà anh có thể, anh chuyên môn đối phó những người phạm pháp nhưng không có bị trừng phạt kia, một số người có thể tránh được luật pháp trừng phạt, nhưng tuyệt đối không chạy khỏi lòng bàn tay yêu ma. Hôm nay anh chính là muốn đi giải quyết một người có tội đáng bị trừng phạt.
Cúi đầu nhìn Mộ Hi đang ngủ say bắt đầu ngã trái ngã phải một chút, vì vậy anh nhanh chóng lái xe chậm lại, dành ra một cái tay ôm lấy cô. Mặt khác tháo dây an toàn ra, đem hai người bọn anh ngăn lại, như vậy có thể cố định Mộ Hi đung đưa. Hai người mang một dây an toàn, Mộ Hi bên cạnh anh càng gần.
Bởi vì tốc độ xe chậm lại, nửa giờ sau mới tới biệt thự, ngừng xe xong, anh vẫn không nhúc nhích, nhìn tên tiểu nhân ngủ được rất ngon, không đành lòng đánh thức cô.
Hồi lâu, Nam Cung Diệu bởi vì còn có chuyện quan trọng cần làm, vì vậy từ từ ôm lấy cô, bên trong xe đi ra, chân đã có chút tê. Người hầu trong nhà thấy Nam Cung Diệu trở lại, cũng rất vui vẻ, vì nhà này anh thật lâu mới có thể đến một lần, một năm tổng cộng ở lại không hơn một tháng.
"Thiếu gia, ngài đến..."
"Xuỵt - - "
Người hầu trong nhà tiến lên chào hỏi, Nam Cung Diệu làm một động tác xuỵt, ý bảo không cần đánh thức người phụ nữ trong ngực.
Để Mộ Hi xuống, Nam Cung Diệu ra khỏi phòng.
" Vú Lâm, tôi cần ra ngoài làm chút việc, sau khi cô ấy tỉnh lại, không để cho cô ấy ra ngoài."
" Thiếu gia yên tâm." Vú Lâm này nhìn Nam Cung Diệu lớn lên, cho nên Nam Cung Diệu đối với bà hết sức tôn kính.
Ra khỏi biệt thự, lái xe tới đến một trụ sở lớn, trụ sở này từ bên ngoài nhìn vào hết sức bình thường, nhưng là bên trong xây dụng cũng rất đặc biệt, Lãnh Đông thấy Nam Cung Diệu xe lái vào đến, vội vàng đứng dậy.
"Anh Diệu."
"Uh."
Nam Cung Diệu đi vào ngồi xuống, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, bắt chéo chân, che kín vết máu trên chân, bởi vì anh còn chưa kịp thay quần áo, trên đùi còn có vật kỷ niệm tên tiểu nhân để lại.
Mắt chim ưng kia híp lại, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, ánh mắt mơ mơ màng màng, dáng vẻ thản nhiên, làm cho người ta khó bề phân biệt, Lãnh Đông vội vàng lấy ra cái bật lửa đốt cho anh. Anh hít một hơi thật sâu, từ từ phun ra làn sương mù xinh đẹp, sương mù từ từ đi lên thật giống như đóa hoa hồng nở rộ, bày ra vẻ mặt lạnh lùng tuyệt mỹ như ẩn như hiện.