Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn Thượng Quan Sở vứt quần áo trên mặt đất, đến khi thấy quần áo đang bị ăn mòn, mới vội vàng nói: "Đi lấy nước rửa đi."
Diệp Thanh Linh nói còn chưa xong, Thượng Quan Sở liền đi về quán trà An Bá, vào WC, dùng một lượng nước lớn để rửa rồi mới rời khỏi Núi Đào Nguyên, đi chữa trị.
Trong lòng Diệp Thanh Linh có một đám mây đen, thấy Thượng Quan Sở bị thương sau lưng, lòng chẳng vui chút nào, nếu không phải hắn đỡ axit dùm cô, chỉ sợ người bị thương lúc này là cô.
Sau khi xử lí xong, Thượng Quan Sở thế nào cũng không muốn ở lại bệnh viện, kiên trì đòi về nhà. Không còn cách nào khác, Tô Phi chỉ có thể nói với bệnh viện phái một bác sĩ chuyên trị bỏng về.
Thượng Quan Sở vừa trị liệu xong ra, Diệp Thanh Linh liền tiến lên hỏi: "Có nghiêm trọng không? Sao không ở lại?"
Thượng Quan Sở kéo tay Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cười an ủi nói: "Không có việc gì, chỉ bị một vết thương nhỏ thôi. Qua vài ngày là tốt rồi."
Lần này Diệp Thanh Linh không bỏ tay Thượng Quan Sở ra, mặc hắn nắm, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, trong lòng cô liền rối rắm.
Mọi người trở lại Diệp gia, vẻ mặt đều cẩn thận, Tô Phi tiến lên hỏi: "Sở thiếu, Hàn Phỉ Phỉ muốn xử trí như thế nào."
"Giao cho cảnh sát xử lí." Sắc mặt Thượng Quan Sở lạnh lùng.
Tô Phi nghi hoặc nhìn nhìn Thượng Quan Sở, "Như vậy có phải quá dễ dàng cho Hàn Phỉ Phỉ hay không?" Phải biết rằng Sở thiếu trước kia chưa bao giờ nói luật pháp với người làm bị thương hắn, ở Thành phố A, hắn chính là pháp luật.
"Có người nói tôi làm chuyện trái pháp luật cũng như Thanh Linh làm chuyện trái pháp luật." Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh, cười đến quái dị.
Lời nói của Má Trương, hắn đều ghi tạc trong lòng? Từ đáy lòng Diệp Thanh Linh chợt thấy ấm áp dào dạt, nhìn Thượng Quan Sở nói: "Hàn Phỉ Phỉ sao lại biết chúng ta đi núi Đào Nguyên?"
Câu hỏi này mới làm mọi người tỉnh ngộ, Thượng Quan Sở bình tĩnh suy nghĩ, nhẹ nhàng đặt tay trên bàn "Tô Phi, đi thăm dò một chút."
"Dạ." Tô Phi lĩnh mệnh mà đi.
Vừa ra khỏi cửa, vừa vặn đụng phải Trương Đình Đình. Trương Đình Đình vừa thấy Tô Phi liền lớn tiếng hỏi: "Này, Thanh Linh không có việc gì chứ? Hàn Phỉ Phỉ làm việc này với Thanh Linh thật chứ? Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta."
"Diệp tiểu thư không có việc gì." Tô Phi nhìn mắt Trương Đình Đình vội vàng mà lo lắng, nói: "Cô hận Hàn Phỉ Phỉ sao?"
“Thế thì sao? Anh muốn vì cô ta mà đắc tội với tôi?" Trương Đình Đình giận dữ trừng mắt nhìn Tô Phi.
Tô Phi không trả lời Trương Đình Đình, mà đi đến xe của Diệp gia.
"À, anh muốn đi xử lý chuyện của Hàn Phỉ Phỉ phải không? Anh nói cho tiện nhân kia, thảm hoạ của Lưu gia không phải Thanh Linh gây nên, kêu cô ta đừng tìm Thanh Linh gây phiền toái nữa." Muốn để Thanh Linh giải thích với người này, vốn là không có khả năng. Thanh Linh không muốn làm chuyện này, chỉ cần vì Thanh Linh, cô có thể làm mọi chuyện.
"Được!" Tô Phi nhẹ giọng đáp, xem như đáp ứng yêu cầu Trương Đình Đình rồi.
"Rất đau sao?" Nhìn tên đàn ông này chỉ có thể nằm sắp, Diệp Thanh Linh nhịn không được mở miệng hỏi.
"Không đau." Thượng Quan Sở khẽ động khóe môi, nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Linh, cười nói: "Nhưng mệt chết đi được."
Mệt? Cô cũng không có cách nào. Nhìn hắn một hồi lâu, lại nói: "Có cần gọi bác sĩ hay không?"
"Không cần, chẳng qua em cho anh một cái, anh liền không mệt mỏi." Mặt Thượng Quan Sở mang theo ý cười, đậu nhất đậu cô, đêm nay có lẽ sẽ dài một chút.
Diệp Thanh Linh vốn định cự tuyệt yêu cầu vô lý này, nhưng lại nghĩ đến hắn là vì mình mới bị thương, cự tuyệt lời nói cuối cùng cũng không có nói gì, ngồi dậy nói: "Anh đứng lên."
"Làm cái?" Thượng Quan Sở trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Không phải anh muốn ôm sao?" Diệp Thanh Linh cảm thấy hình như mình bị người ta đùa giỡn, trong giọng nói hơi mang theo hờn giận.
"Thật sao? Anh có thể ôm em?" Thượng Quan Sở rất cao hứng, lập tức xoay người ngồi dậy, nhưng vừa chỉ động nhẹ vết thương sau lưng đã đau đến mức làm hắn nhíu mày.
"Anh làm sao vậy? Rất đau sao?" Diệp Thanh Linh biết động tác của hắn hơi mạnh nên bị đau, không khỏi thầm oán nói: "Gấp cái gì? Em cũng sẽ không đổi ý."
Vẻ mặt Thượng Quan Sở cười đầy hạnh phúc, ôm Diệp Thanh Linh vào lòng, nói: "Có một cô gái, đem người ta ăn hết rồi không chịu trách nhiệm, để người này không đổi ý khó lắm!"
Diệp Thanh Linh vừa nghe, nhẹ nhàng nhíu mày từ trong lòng Thượng Quan Sở ngẩng đầu lên, cười hỏi: "Ôm đủ chưa?"
"Chưa đủ." Cảm giác được ôm cô như vậy, muốn hắn không ăn không uống ôm cô một ngày cũng không mệt.
"Anh muốn ngủ ngồi như vậy sao?" Không phải nói ôm một chút sao? Còn ôm như vậy nữa, cô cũng khỏi ngủ luôn.
"Nếu như Thanh Linh thích, chúng ta có thể thử xem." Ôm cô ngủ ngồi so với nằm sấp tốt hơn rất nhiều.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng đẩy ra hắn, nhìn hắn khuôn mặt tuấn tú cười nói: "Tôi thích anh đứng ngủ."
"Thanh Linh, em không thể khi dễ bệnh nhân, đứng thì làm sao ngủ được chứ?" Thượng Quan Sở giả bộ mếu máo, tựa hồ như đang thật sự bị người khác khi dễ.
"Như vậy ngồi ngủ là được rồi?" Vẻ mặt như gió thoảng mây trôi, nói xong liền cuộn chăn chui vào ngủ.
"Thanh Linh." Thượng Quan Sở không cam lòng nhìn Diệp Thanh Linh ngủ.
Con người Diệp Thanh Linh càng đen ra, lông mi giật giật, trên mặt lộ ra vẻ ủ rũ l rất rõ, nói: "Ngủ đi, ngủ sấp dáng người sẽ rất đẹp."
Thượng Quan Sở cúi đầu nhìn dáng người mình, kêu lên: "Thanh Linh, dáng của anh đẹp lắm, không tin em xem đi." Nói xong đẩy lại cô gái đang nhắm mắt.
"Không có rất hảo, chỉ có rất tốt." Diệp Thanh Linh nói xong nghiêng thân đi không để ý đến dáng ngủ của tên đàn ông kia.
Nhìn chằm chằm Diệp Thanh Linh nghiêng nhìn thật lâu, Thượng Quan Sở bỗng nhiên kêu to: "A! lưng của tôi, đau quá đau quá."
Diệp Thanh Linh vừa nghe Thượng Quan Sở kêu đau, nôn nóng đứng dậy, vội hỏi: "Anh làm sao vậy, có cần kêu bác sĩ không?"
Thấy Diệp Thanh Linh đứng dậy, Thượng Quan Sở đắc ý cười nói: "Không cần kêu bác sĩ, Thanh Linh lại ôm anh một cái sẽ không đau."
Thì ra là lừa cô, Diệp Thanh Linh không giận cũng không vui, lớn tiếng hướng ngoài cửa kêu lên: "Có người không, mau gọi bác sĩ."
"Diệp tiểu thư, Sở thiếu bị thương nghiêm trọng sao? Tôi đi gọi bác sĩ lại." Tiếng Mễ Lam Nhi ở ngoài cửa phòng vang lên.
"Không cần? Tôi không sao." Thượng Quan Sở vội vàng gọi Mễ Lam Nhi muốn đi gọi bác sĩ lại. Tiếp theo lại tò mò hỏi: "Sao lại là Mễ Lam Nhi?" Hắn chưa có gọi Mễ Lam Nhi qua đêm ở đây, chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Thanh Linh nghe thấy Mễ Lam Nhi ở ngoài, khóe miệng không khỏi gợi lên, đứng dậy mở cửa xem, vừa mở cửa, chỉ thấy Mễ Lam Nhi ở ngoài cửa phòng ngồi trên sô pha một mình, mà Tiền Nguyên lại ngồi ở trên ghế gỗ nhìn Mễ Lam Nhi. Rõ ràng sô pha và ghế này là họ mới đem đến đây.
"Thượng Quan Sở, anh thật giỏi, có thể mời đại thiếu gia của thị trưởng C Thị gia canh cửa cho?" Diệp Thanh Linh cười thản nhiên trêu chọc nhìn Mễ Lam Nhi và Tiền Nguyên đang ngồi phía trước.