Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 100: Ý nghĩ không an phận


Chương trước Chương tiếp

Diệp Thanh Linh ngược lại rất đồng ý với phương pháp của Thượng Quan Sở, nói: “Chỉ cần có thể mời Chu Ngao đến, cho dù là cách gì, đều là cách tốt.” Cứ nghĩ đến lần trước Mễ Lam Nhi vì cứu cô mà trúng đạn nằm trên giường, cô sẽ rất khó chịu. Bây giờ Lãnh Thần lại lãnh đạn thay cô, ân tình với bọn họ, cô tuyệt đối cả đời không quên.

Đêm đó Chu Ngao liền chạy đến thành phố B, đi vào bệnh viện, thấy Diệp Thanh Linh nằm ở trên giường, biết cô đã sinh nở thuận lợi, vẻ mặt tươi cười. Sau khi biết nguyên nhân Diệp Thanh Linh mời anh đến thành phố B, sắc mặt Chu Ngao lập tức trắng bệch, lạnh mặt nghiêm túc nói: “Không cứu.”

Nhạc Nhạc nghe xong trêu ghẹo nói: “Tôi thấy là anh không có biện pháp cứu thì đúng hơn!” Bây giờ Lãnh Thần vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cho dù Chu Ngao có bản lĩnh, cũng không thể cướp người trong tay Diêm Vương a!”

Chu Ngao cực kỳ không vui vì Nhạc Nhạc hoài nghi y thuật của hắn, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Không phải là trúng đạn sao? Chỉ cần lúc đó không chết, vốn không có gì mà Chu Ngao tôi không thể cứu.” Hắn không có khoa trương, y thuật của hắn không biết cao hơn Khương Thừa bao nhiêu. Khương Thừa đã có tiếng tăm lừng lẫy trong giới y thuật, hẳn chẳng qua không thích hư danh này mà thôi.

Nghe xong lời Chu Ngao nói, Diệp Thanh Linh vẻ mặt tươi cười, nói: “Lần này đừng nói 3 yêu câu, 10 cái cũng được.”

Chu Ngao có chút tâm động, cúi đầu do dự. Qua một lúc lâu, nói: “Hứa hẹn của cô căn bản vô dụng.” Phải biết rằng Thượng Quan Sở là người không phân rõ phải trái, cho dù đã đáp ứng yêu cầu nói đổi ý liền đổi ý, anh một chút biện pháp cũng không có.

Diệp Thanh Linh hiểu rõ băn khoăn của Chu Ngao, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở. Thượng Quan Sở hơi sửng sốt, cười nói: “Tôi vẫn câu nói kia, chỉ cần không quá phận, yêu cầu gì cũng được.”

Này chẳng khác nào không nói sao? Chu Ngao cũng không dễ bị dọa, hai tay khoanh vào nhau, không để ý nhún vai nói: “Đã như vậy, coi như tôi chưa nói qua.” Nói xong liền định rời đi.

Chu Ngao quay đầu lại, nhìn Diệp Thanh Linh bởi vì sinh con mà khuôn mặt trở nên tái nhợt, nói: “Tôi muốn làm cha nuôi của đứa bé, hơn nữa còn thường ở lại nhà họ Diệp.” Cứ nghĩ đến Nhạc Nhạc nói xấu anh ở lại nhà họ Diệp mãi không đi làm anh khó chịu, anh muốn danh chính ngôn thuận ở lại nhà họ Diệp.

Thượng Quan Sở vốn định cự tuyệt, luôn cảm thấy mục đích của Chu Ngao quá mức quái dị. Nhưng Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng chau mày lắc lắc đầu với hắn, lời nói đến bên miệng bị hắn cứng rắn nuốt lại vào bụng.

"Chỉ có yêu cầu này?" Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.

“Đúng.” Chu Ngao đáp rất kiên định, biểu tình còn rất nghiêm túc.

"Tôi đồng ý với anh." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nói.

Chu Ngao thấy Diệp Thanh Linh đồng ý, tươi cười trên mặt dần dần vui lên, nói: “Tôi đến phòng phẫu thuật xem sao.”

Chu Ngao đi rồi, Nhạc Nhạc cười nói: “Yêu nghiệt, anh không sợ Chu Ngao có suy nghĩ không an phận đối với Thanh Linh?” Lãnh Thần chắc chắn là thích Thanh Linh, mà Chu Ngao yêu cầu gì cũng không có, chỉ muốn ở lại nhà họ Diệp, không phải anh ta định lửa gần rơm lâu ngày cũng bén chứ!

“Không phải anh cũng ở nhà họ Diệp.” Diệp Thanh Linh nhìn Nhạc Nhạc nói.

“Thanh Linh, em biết, anh tuyệt đối chỉ có tình cảm anh em với em.” Nhạc Nhạc cười giải thích.

“Em biết.” Đối với Nhạc Nhạc, so với ai Diệp Thanh Linh đều rõ ràng tâm tư của anh ta hơn.

“Biết em còn nói?” Nhạc Nhạc trắng mắt liếc Diệp Thanh Linh một cái, còn một bộ dáng bị dọa sợ vỗ vỗ ngực.

“Tâm tư người khác, sao em biết.” Nhạc Nhạc phản bác, còn không quên nói với Thượng Quan Sở bên cạnh: “Yêu nghiệt, anh vẫn nên chú ý chút, đừng để vợ anh bị đoạt đi mà không biết.” Thật ra Nhạc Nhạc cũng không biết tâm tư Chu Ngao như thế nào, nhưng anh vẫn muốn nói như vậy, để Thượng Quan Sở càng để tâm đến Thanh Linh nhiều hơn.

Diệp Thanh Linh không muốn đấu võ mồn với Nhạc Nhạc, nhìn mắt Thượng Quan Sở, hơi cười, nói: “Đứa bé có khỏe không?”

“Khỏe.” Thượng Quan Sở trả lời, hỏi tiếp: “Thanh Linh muốn ăn chút gì không?”

“Em muốn đi thăm con.” Diệp Thanh Linh nói.

“Có gì đẹp để nhìn, em bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc thân thể.” Hắn vẫn không rõ, thằng nhóc đó vừa sinh ra, lực chú ý của vợ anh liền chuyển sang người thằng nhóc đó. Như vậy là không được.

Nhạc Nhạc cũng xen mồm nói: “Thanh Linh không phải là muốn cho đứa nhỏ bú sữa chứ!”

“Nghe nói sữa mẹ rất tốt cho trẻ sơ sinh.” Đây là cô đọc trong sách, làm mẹ, đương nhiên cô sẽ suy nghĩ cho đứa nhỏ.

Thượng Quan Sở nhíu mày, nói: “Đứa bé đã có sữa bột, y tá chăm sóc tốt lắm, Thanh Linh đừng lo lắng.” Không phải anh không cho cô nuôi con, mà là thân thể hiện tai của cô thật sự không thích hợp. Lúc cô ngủ, bác sĩ đã đến kiểm tra, nói thân thể của cô bây giờ rất yếu.

Diệp Thanh Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thượng Quan Sở, vẫn không nhúc nhích. Rất lâu sau mới nói: “Được rồi, đều nghe anh.”

Thượng Quan Sở rất vừa lòng với sự phối hợp của Diệp Thanh Linh, cười đắp chăn cho cô nói: “Vậy mới ngoan chứ, em nghỉ ngơi một lát, anh chuẩn bị một chút thức ăn cho em.” Thượng Quan Sở nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

"Tôi đi đi!" Nhạc Nhạc thấy thế đem sự tình hãm xuống dưới.

"Cũng tốt." Thượng Quan Sở cũng không khách khí.

……………………….(ta là phân cách tuyến..meomeo)…………………………

Trương Đình Đình cùng Má Trương nghe nói tìm được Diệp Thanh Linh, hơn nữa còn bình an sinh ra đứa nhỏ, hai mẹ con đè xuống kích động vui mừng, Má Trương vội vàng nói với Trương Đình Đình: "Đình Đình, nhanh đặt vé máy bay đi bệnh viện B, Thanh Linh sinh đứa nhỏ không có người chăm sóc là không được." Má Trương chỉ cần tưởng tượng tới đứa bé mới sinh cùng Thanh Linh một mẹ một con mà má đã không yên tâm rồi. Sợ một đám đàn ông sẽ không chăm sóc tốt cho sản phụ.

"Mẹ, còn vừa đặt vé rồi, buổi chiều 6h30 máy bay sẽ cất cánh, bây giờ hai mẹ con ta đi thu thập hành lý là vừa đủ thời gian tới sân bay mà." Trương Đình Đình sau khi nói xong liền trở về phòng sửa soạn. Má Trương mặc kệ khi nào máy bay cất cánh, dù sao má muốn đến sân bay bây giờ luôn, liền trở về phòng thu thập vài thứ sau đó chạy đến bên cạnh Trương Đình Đình lải nhải:"Đình Đình sao còn chưa thu xếp xong, sao lại như chậm như vậy, nhanh lên con!"

Trương Đình Đình đối với lải nhải của mẹ chỉ có thể nghe vào trong tai, nói: "Mẹ, con lập tức thu xếp xong, mẹ đến phòng khách chờ con được không?"

"Được rồi! Chẳng qua con phải nhanh tay lên nếu để chậm trễ thời gian xem mẹ lột da con thế nào?! " Má Trương vừa cười vừa nói vừa ra khỏi cửa phòng.

"Đã biết, đã biết." Đối với mẹ vì Thanh Linh muốn lột tầng da của cô, Trương Đình Đình nhưng thật ra một chút cũng không phản đối, chỉ cần Thanh Linh tốt, đừng nói hủy da của cô mà có là lóc xương cô cũng chịu.

……………………..(ta là phân cách tuyến….meomeo)…………………………

Khi má Trương cùng Trương Đình Đình đi vào bệnh viện B, nghe thấy Nhạc Nhạc làm loạn mua đồ ăn. Má Trương nghe xong, liền ném cho Nhạc Nhạc chính là một trận lải nhải: "Các cậu một đám đàn ông này một chút cũng không biết chăm sóc tốt cho sản phụ, bây giờ là lúc nào rồi còn không lấy đồ ăn cho Thanh Linh, các cậu muốn bỏ đói con bé sao?" Nhớ lại lúc má sinh Đình Đình, lúc đó sinh xong lập tức ăn vài quả trứng gà để gia tăng khí huyết. Đối với việc mẹ lải nhải, Trương Đình Đình bất đắc dĩ nhìn Nhạc Nhạc phe phẩy đầu, nói: "Đi thôi, để mẹ mua đồ ăn, chúng ta đi thăm Thanh Linh."

"Vậy đi thôi!" Bọn họ đến thành phố B đã được mấy tháng và lâu không thấy Đình Đình. Hai người vừa đi vừa hàn huyên chút chuyện Thanh Linh sinh đưa nhỏ thế nào, mới đó mà đã tới phòng bệnh. Diệp Thanh Linh vừa nhắm mắt lại trong chốc lát, còn chưa ngủ, nghe được thanh âm liền lặng lẽ mở mắt nhìn, cô nhìn thấy đi theo bên cạnh Nhạc Nhạc là Trương Đình Đình, trên mặt nhất thời tràn đầy tươi cười, nói: "Đình Đình đó phải không?" Đã lâu không gặp Đình Đình, cô trông cao gầy, cũng nhiều nét hấp dẫn hơn. Diệp Thanh Linh nhìn liền một trận đau lòng, Đình Đình nhất định là vì chuyên cô mất tích mà lo lắng, hơn nữa còn một mình gánh vác kinh doanh của Diệp thị, thật là khổ cho cô ấy.

Trương Đình Đình kích động tiêu sái đến bên giường, cầm tay Diệp Thanh Linh, nói: "Mình tốt lắm, Thanh Linh có khỏe không?" Nói xong nước mắt liền như vậy tuôn rơi . Diệp Thanh Linh nâng tay lau nước mắt giúp Trương Đình Đình, cười nói: "Đừng khóc, không biết còn tưởng rằng Đình Đình muốn lấy chồng đến không nhận nhà mẹ đẻ nữa?"

Trương Đình Đình nín khóc mỉm cười, đỏ hồng mắt nói: "Thanh Linh chỉ thích nói giỡn, mình muốn lấy chồng khi nào?" Cô biết Thanh Linh nói như vậy là muốn cô ngừng khóc, Thanh Linh và cô giống nhau, luôn hy vọng cô cao hứng khoái hoạt.

Nhạc Nhạc cũng cười nói: "Thanh Linh không biết đó chứ, Đình Đình cùng Đường Tử kia tiến triển rất tốt, nói không chừng Đình Đình thật đúng là ở khóc gả đâu?"

Trương Đình Đình nhìn về phía Nhạc Nhạc, cười lạnh giơ nắm đấm, nói: "Hừ hừ! Tôi thấy Nhạc Nhạc đã quên mùi vị nắm đấm của tôi."

Nhạc Nhạc nhìn nắm đấm của Trương Đình Đình, khuôn mặt cười hi da nói: "Thanh Linh, Đình Đình lại khinh người, anh thấy chúng ta vẫn nên nhanh chút gả cô ấy ra ngoài thôi."

"Được rồi." Diệp Thanh Linh cười trả lời. Nhìn Nhạc Nhạc cùng Đình Đình đùa giỡn lại nghĩ đến thời gian tốt đẹp ba người chơi chung một chỗ.’

"Ầm ầm, đang làm cái gì?" Má Trương bưng một cái khay tiến phòng bệnh.

Diệp Thanh Linh không nghĩ Má Trương cũng tới, kích động đến hốc mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Má Trương.”

Má Trương nhìn nhìn Diệp Thanh Linh ửng đỏ hốc mắt, đặt khay lên bàn, nói: "Nha đầu kia, làm mẹ liên thay đổi. Thấy Má Trương cao hứng hỏng rồi đi!"

Diệp Thanh Linh vốn dĩ cảm động nước mắt mới sinh ra liền nuốt trở lại, thanh thanh cuống họng, thản nhiên nói: "Có Má Trương tới chiếu cố đứa nhỏ, con đương nhiên cao hứng."

Má Trương cười cười, ở trong lòng thán, nha đầu Thanh Linh kia, chính là mạnh miệng mềm lòng.

Má Trương vốn muốn tự tay đút Diệp Thanh Linh ăn, nhưng Thượng Quan Sở đoạt lấy bát đút, trước khi đút cho Diệp Thanh Linh ăn, còn nhẹ nhàng thổi lạnh lại cho cô ăn. Má Trương vốn tính lải nhải Thượng Quan Sở giành giật, thấy anh cẩn thận đút Diệp Thanh Linh ăn, lời đến bên miệng liền nuốt lại, cười nói: "Về sau chuyện chăm sóc Thanh Linh liền giao cho con."

Thượng Quan Sở đồng ý gật đầu, nói: "Như vậy đứa nhỏ liền giao cho Má Trương chăm sóc."

"Được, đươcụ!" Má Trương liên tục nói được, ánh mắt đều cười đến khép thành một đường.

Má Trương nguyện ý chăm đứa nhỏ, Diệp Thanh Linh ngược lại rất cao hứng, liền đơn giản cái gì cũng không nói.

Đúng lúc này, Ngô Vân vào phòng, nói: "Sở thiếu, không có bắt được người nổ súng, chỉ bắt được y tá giả kia."

"Là loại người nào?" Thượng Quan Sở vừa đút Diệp Thanh Linh ăn cơm vừa hỏi giống như nói chuyện phiếm.

"Nam." Ngô Vân hữu lực nói ra một chữ.

"Cái gì?" Lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng xuất hiện, Thượng Quan Sở tà ác cười, nói: "Để y tá giả kia có cơ hội đào tẩu."

"Vâng." Ngô Vân cười với Thượng Quan Sở, tiện đà rời đi.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...