Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá
Chương 41: Vẫn vẹn nguyên yêu người
Một câu nói trúng ngay hồng tâm .
Mặt Lâm Nhược không khỏi đỏ lên, mắc dù mẹ mất khiến cho cô rất khó chịu, nhưng bị Kha Trạch Liệt nghe hiểu tiếng lòng mình đơn giản như vậy lại càng thêm thẹn thùng. Lúc ở trong sân bay kiểm tra một chút nhắn lại, ở mấy phút trước, trong lòng nói thật không lo lắng là giả. Nhưng ngay lúc Lâm Nhược muốn gọi điện xác nhận lại một chút, thì nhân viên soát vé lại yêu cầu cô để điện thoại di động xuống . (Đây là chị đang nhớ lại lời nhắn thoại mà a gửi trước lúc chị lên máy bay tới Đức.)
Không có việc gì là tốt rồi, ít nhất người bên cạnh không có ra đi thẳng thừng như vậy .
“Kha Trạch Liệt, anh có thể đến bên cạnh tôi được không? Có thể không ? …”. Âm thanh gần như là lẩm bẩm thì thào lập tức làm cho trái tim Kha Trạch Liệt quặn đau tựa như co rút từng cơn đau đớn, chưa từng nghĩ tới muốn Lâm Nhược cần mình, càng không muốn qua, vậy mà Lâm Nhược lại yếu ớt như thế, hơn nữa lại bộc lộ tất cả ở trước mặt anh không sót cái gì.
Chưa từng nghĩ tới có một ngày Lâm Nhược thế nhưng lại cần đến mình, cần như vậy, khiến cho anh rất thỏa mãn.
*
Ở bên kia bờ đại dương, có một người cũng đang lặng lẽ nhớ nhung.
Lâm Nhược em ở Đức vẫn khỏe chứ? Mẫn Đình ngẩn người nhìn bầu trời xanh thẳm, Lâm Nhược rời đi đã nhiều ngày, nhưng lại không có một chút tin tức gì, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Ngay cả yêu cầu gọi điện báo bình an của anh cũng không có.
Sự lo âu trong lòng kia theo thời gian chỉ có tăng chứ không giảm, lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn, cau mày, đắn đo hết lần này tới lần khác có muốn hay không đem tài liệu mình điều tra ra được đưa cho Lâm Nhược.
Cái vấn đề này quấn lấy anh đã lâu, muốn mượn cơ hội này gọi điện nói chuyện với Lâm Nhược, rồi lại không đành lòng đem chuyện này ra làm phương tiện trao đổi. Nói cho cùng, Mẫn Đình không muốn tổn thương Lâm Nhược.
Buông tài liệu trong tay xuống, hai tay đan chéo chống đỡ chiếc cằm kiên định, trong con ngươi rối rắm cảm xúc mà không lời nói nào có thể diễn tả được. Gọi điện thoại trong nhà, nói với cha mình muốn mượn một chút năng lực giúp mình điều tra thư ký của Lâm Nhược.
“Lại là bạn gái mới?” Mẫn Trấn đứng trên tầng cao nhất của công ty nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa cười nhạo con trai, nhưng trên mặt lại không có chút mỉm cười, trong con ngươi lãnh khốc lóe ra ánh sáng khiến cho người ta khó mà nhìn thẳng, ánh sáng khôn khéo đặc thù của một thương nhân trợt lóe lên trong mắt ông, sau đó tan biến mất.
Mẫn Đình không tình nguyện bằng mọi cách trao đổi cùng cha mình, nhưng bởi vì chuyện của Lâm Nhược, lại không thể không làm như vậy, Mẫn Đình rõ ràng không tình nguyện cau chặt lông mày, “Không phải! Lâm Nhược, cha biết không? Cô ấy xảy ra chuyện, con muốn giúp cô ấy!” . Mẫn Đình hướng về phía điện thoại di động nói rất kiên quyết, tất cả mọi chuyện đều có thể lùi bước, đều có thể buông tha, nhưng chuyện của Lâm Nhược nhất định phải dũng cảm làm đến cùng, bất kể giá phải trả là gì?.
Mẫn Trấn nghe lời nói của con trai, khóe miệng kéo ra một nụ cười tà, trên khuôn mặt già dặn như có như không lộ ra ý châm chọc, “ Nghe nói cô gái đó là con gái nhà thiết kế dây chuyền nổi tiếng ở Đức, nhưng ngay cả chuyện trong nhà cũng xử lý không được, haha….” Mới vừa nghe tới việc liên quan tới Lâm Nhược, Mẫn Trấn cũng để tâm hơn một phần .
Nhưng biết được đúng là bởi vì Lâm Nhược, cho nên con trai không trở lại thừa kế sự nghiệp của mình, một ngọn lửa không tên từ bụng chui lên tận đỉnh đầu, đem lý trí và bình tĩnh của ông cắn nuốt hết hầu như không còn .
Bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản con trai ông trở lại thừa kế công ty của gia tộc! Tương lai của Mẫn Đình nên đi cùng với dự tính của ông một cách hoàn mỹ .
Trong mắt một trăm độc giả, thì có một trăm Hamlet. Mẫn Đình bắt được trọng điểm, nhưng so với Mẫn Trấn lại khác hoàn toàn .
Cái gì, Lâm Nhược đã xảy ra chuyện?. Sự lo lắng từ đáy lòng Mẫn Đình nhanh chóng quét qua, không nói hai lời liền cắt đứt điện thoại với Mẫn Trấn, đặt vé máy bay rồi nhanh chóng chạy tới phi trường. Đôi lông mày mảnh nhíu chặt, đôi mắt hẹp dài cất giấu một sự đè nén thật sâu, lo lắng nhanh chóng tăng lên giống như một loại hỏa tiễn, xông thẳng lên tận sau ót của Mẫn Đình.
Lâm Nhược! Thì ra mấy ngày này đã có chuyện xảy ra! Không sao chứ, đừng sợ, anh sẽ đến với em, anh sẽ tới … Lâm Nhược!
Trên bầu trời rộng lớn vô biên, một cỗ máy bay màu trắng mang theo tiếng vang rầm rầm mà bay qua phía chân trời xanh thẳm, mang theo một dải mây bay màu trắng. Một bên vụt qua là đàn chim đang tập trung bay lượn, làm cho mảnh trời đất này có thêm một tia sức sống. Bầu trời chứa đầy tâm nguyện của biết bao người hướng tới tương lai. Trên đó thật sự có thiên đường sao? Như thế thiên đường cách người gần như vậy sao?
Ngẩn người xuyên thấu qua khoang máy bay, không biết bắt đầu từ lúc nào, Mẫn Đình đã bị Lâm Nhược làm lây bệnh ‘phạm hai’ tật xấu, thỉnh thoảng sẽ sinh ra ngẩn ngơ, có lẽ cuộc sống này đã gây ra cho bọn họ áp lực qua lớn, chỉ có một chút thời gian nho nhỏ nhàn dỗi này mới khiến cho bọn họ buông lỏng một chút, không đuổi theo suy nghĩ của mình nữa.
Ở sâu trong đôi mắt dường như không có gì, lại che giấu một phần lo lắng. Đối với sự tiếp cận của một vài phụ nữ ăn mặc trang điểm sexy, Mẫn ĐÌnh cũng chỉ là miễn cưỡng đối phó một chút, không rảnh mà để ý tới. Trong mắt chỉ có thể thu nạp được mình Lâm Nhược, chỉ duy nhất Lâm Nhược.
*
Lâm Nhược xê dịch thân mình, chuẩn bị xong tây trang màu đen cùng áo sơmi trắng đưa tang, ăn mặc chỉnh tề đứng trước gương. Áo sơmi màu trắng bó sát người ôm trọn vóc người thướt tha uyển chuyển của Lâm Nhược, vóc dáng 34C bị bao chặt chẽ trong một chiếc áo sơmi thoải mái, nhìn ra Lâm Nhược có lồi có lõm, dáng người hình chữ S kiêu ngạo vạn người chú ý, trong nháy mắt hấp dẫn con mắt của mọi người.
Trong gương Lâm Nhược mặt lạnh như sương, tròng mắt lạnh nhạt nhìn mình trong gương. Một đôi mắt to lớn màu mã não* cốt chuyển động linh hoạt, tràn đầy linh khí. Hơi có chút cố kị, giống như đối với tang lễ của mẹ có chút sợ hãi. Trong con ngươi trong suốt, không có một chút tâm tình cất giữ nào lộ ra, làm cho Lâm Nhược thoạt nhìn càng thêm đáng yêu gấp bội .
Từng giọt nước mũi tinh xảo nhô ra, giống như một con Tiểu Miêu ăn vụng, một khi mất hứng sẽ phải cong người. Mày ngài đen mà rậm, Lâm Nhược có vẻ đặc biệt tinh thần. Da thịt trắng nõn tựa như giấy trắng, làm cho người ta tìm không ra một chút cảm giác khó chịu nào, giống như là một loại bơ, tinh khiết làm cho người ta không nhịn được bấm lên một cái. Đôi môi khẽ nhếch lên đem son môi lau sạch sẽ, môi đỏ mọng khêu gợi không tự chủ nhếch lên, cầm lấy chiếc túi mầu nude treo bên cạnh rồi đi về hướng cửa.
Lâm Nhược vẫn tự trả tiền ở phòng Tổng thống, cuối cùng dứt khoát làm phiếu tháng, gần đây những ngày qua sợ là vẫn muốn ở lại nước Đức. Lâm Nhược nhẹ nhàng khép lại đôi mắt, thang máy đi tới trực tiếp hướng về phía hành lang cuối cùng tham quan.
Thảm đỏ kiều diễm được phủ lên dọc theo đường đi, xung quanh được trang trí khoa trương đến cực điểm, trên hành lang dòng người so với trước kia đông hơn nhiều, sợ là có việc gì trọng đại nhân vật nổi tiếng mới phải tới thôi. Không phải Avrile chính là Phượng tỷ sao? Chẳng lẽ ngay cả Phù Dung tỷ cũng tham gia náo nhiệt?
Mã não* (hay Agate): thường được sử dụng làm trang sức và chạm khắc khảm đá quý. Màu sắc tự nhiên có màu đỏ, hổ phách và màu trắng. Trong số đó, màu đỏ là tốt nhất.