Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá
Chương 36: Họa vô đơn chí? Bi kịch cũng mở ra?
"Được rồi được rồi,em đi đi, đừng làm như đưa tiễn tám trăm dặm vậy, lão tử không có rảnh , chuyện của em đã phiền chết lão tử rồi." Ngoài miệng thì oán trách không chút khách khí, thân hình lại vừa vặn dịch tới trước máy vi tính, phân tích vụ án của Lâm Nhược một chút. . Thật ra anh đã có một chút manh mối, nhưng chuyện này, anh vẫn chưa nghĩ kỹ muốn nói cho Lâm Nhược như thế nào đây.
Sau chuyện xảy ra ngày đó Mẫn Đình đã bắt đầu điều tra ngay,lúc rạng sáng đã biết là ai đã lấy trộm thiết kế.Chỉ là người trộm cắp thiết kế đó, trong lúc nhất thời Lâm Nhược rất khó tiếp nhận đi?
Nhắm mắt lại, mấy ngày qua, tin tức này hành hạ Mẫn Đình rất lâu.Nhưng mà,làm sao mới có thể bảo vệ Lâm Nhược một cách tốt nhất,không làm cho Lâm Nhược bị tổn thương?
Lâm Nhược ngạo nghễ đứng ở sân bay, đợi mua vé.Lần này vì là hành động ngẫu nhiên,cho nên không để cho thư ký đặt vé.Định sắp xếp lại hành lý cho gọn,vẫy tay leo lên taxi.Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm!
Thừa dịp đanh rảnh,Lâm Nhược rốt cuộc có thời gian nhìn tới điện thoại đã nhiều ngày không để ý tới,nhìn trên màn hình rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.Trên khuôn mặt dịu dàng lặng lẽ xuất hiện một niềm hạnh phúc và an ủi, cảm giác có người thích thật tốt.
Mở ra bản báo cáo,trong nháy mắt một cái tên hấp dẫn đến sự chú ý của Lâm Nhược," Kha Trạch Liệt" . Lại nói lâu rồi gần đây không có nhìn thấy cái người âm hồn bất tán kia,không biết gần đây trải qua có tốt không?Hừ, qủa nhiên là không thân thiết nên không nhiệt tình, thời gian lâu như vậy mà chỉ gọi có ba cuộc điện thoại,thật là lạnh lùng.
Lâm Nhược chu mỏ,có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm điện thoại di động,giống như cô dâu mới bị lạnh nhạt,đuôi lông mày Lâm Nhược hiện lên chút cô đơn.Diện mạo xinh đẹp vốn có lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người,vẻ mặt thanh tú hoàn mỹ càng khiến Lâm Nhược trở thành tiêu điểm, biểu tượng mặt cười tỏa sáng....
Mở ra hộp thư thoại, giọng nói truyền cảm,dịu dàng,hấp dẫn như sức hút của trái đất,mỗi giây mỗi phút,cũng muốn tới gần giọng nói của anh, hơi thở mang lười biếng truyền đến trong điện thoại di động,giọng nói gợi cảm."Nhược Nhược..."
Âm thanh giọng nói của anh khiến người ta say mê, rất truyền cảm, có vẻ hết sức ổn trọng, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn, cảm giác rất kiên định. Như có ma lực xoa nhẹ lên vết thương khiến Lâm Nhược giống như bị dòng điện chạm qua, ấm áp vây quanh Lâm Nhược thật chặt.
Trong con ngươi Lâm Nhược lóng lánh nước,dù chỉ một tiếng gọi đơn giản, đã có thể gợi lên muôn vàn cơn sóng lớn trong lòng Lâm Nhược, chỉ cần trong chớp mắt, là có thể nuốt chửng Lâm Nhược vào, sẽ không buông ra nữa. Đó là một loại duyên phận,miễn là các người hợp nhau.
"Mấy ngày này em vẫn ổn chứ, em chắc chắn không biết anh bỗng nhiên sẽ nhớ tới em nhỉ? Mỗi lần nhớ nhung đều mãnh liệt như thế đấy. Anh dùng dịu dàng của anh, cho em tất cả thế giới. Mặc dù anh không ở bên cạnh em, nhưng em nhất định phải chăm sóc tốt chính mình.Này, người phụ nữ này, em phải biết rằng, bây giờ em không chỉ thuộc về mình em, em còn là của anh, anh là người đàn ông của em! Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa công nhận,em có biết hay không!Này,lão Đại, lão Đại...Cẩn thận á lão Đại, xì xì xì ,lão Đại! Bùm! Xì xì xì..."
Giọng nói dịu dàng từ từ thay đổi thành giọng nói bá đạo,sau cùng.Lúc sau thình lình xuất hiện nhiễu sóng điện từ,toàn bộ đường dây kết nối đều trở nên không bình thường,mọi thứ tiến tới như trật đường ray.Rồi lại không thắng được xe,không biết Kha Trạch Liệt để lại lời nhắn này lúc nào,cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Nhược vô tri vô giác cũng không biết mình trở lại nước Đức như thế nào,dọc theo đường đi đều ngẩn người hồn vía lên mây,cảnh sắc trước mắt không ngừng thay đổi,nhưng Lâm Nhược cũng không có một chút ấn tượng.Cuối cùng ở trong khách sạn mới sực tỉnh,chợt giật mình sửng sốt,mình đã đến đây như thế nào.Thuấn di * hả? Mới vừa rồi không phải ở sân bay hả?
* Thuấn di: đang từ chỗ này bỗng nhiên xuất hiện chỗ khác cách xa hàng cây số tùy vào ý nghĩ và năng lực của mỗi người.Từ này phổ biến trong truyện tiên hiệp,kiếm hiệp,huyền huyễn.
Đưa tay lấy điện thoại di động trong túi ra,suy nghĩ khi nào đổi cái điện thoại di động, choáng nha, dù Steve Jobs đã chết,dùng Apple vẫn là đẳng cấp.Hình như gần đây Samsung màn hình lớn đang thịnh hành, hay ngày khác đổi một cái. Mở ra danh bạ, đè xuống tên "Phụ nữ ".
Không ai nghe máy, trong lòng Lâm Nhược hơi nghi ngờ. Nhịp tim thình thịch tăng nhanh, thình thịch đau đớn truyền đến từ đầu dây thần kinh, lo lắng không yên gặm nhấm nội tâm Lâm Nhược. Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, như thế nào bỗng nhiên lại như thế?Trăm điều thắc mắc không có lời giải đáp, chưa bao giờ có chuyện mẹ không nhận điện thoại!
Mày ngài nhíu chặt, trên gương mặt xinh đẹp thêm một phần nặng nề, cau mày, một nỗi lo lắng nồng đậm trong lòng không cách nào bỏ qua. Lâm Nhược hận không thể mọc cánh đề bay đến bên cạnh mẹ, dò xét đến cùng!
Vội vàng giao hành lý trong tay cho nhân viên phục vụ,rồi xoay người chay ra ngoài quán rượu,mẹ,mẹ không thể xảy ra chuyện, con mới tìm được người được bao lâu ,người nhất định phải khỏe, được không? Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vướng mắc trong lòng kia thực sự khó mà kiềm chế,nhất định Lâm Nhược phải tận mắt nhìn thấy mẹ khỏe mạnh bình an,mới yên tâm.
"Mẹ!" Lâm Nhược vẫn chưa đi đến cửa nhà đã lớn tiếng gọi, tiếng gọi rõ to mang theo nồng đậm lo lắng,nhìn người đàn ông kia không phải là người tốt lành gì,sẽ không làm tổn thương mẹ chứ.Nếu ông ta mà dám,hai tay Lâm Nhược nắm chặt lại, trong con ngươi phun ra tia hung ác giống như lang sói hổ báo đi săn nhìn chằm chằm con mồi vậy.
Quản gia nghe thấy tiếng nhanh chóng đi tới Lâm Nhược, hốc mắt hồng hồng khiến nội tâm Lâm Nhược hoảng hốt,không kịp chờ quản gia mở miệng,Lâm Nhược nhanh chóng tiến lên một bước nắm bả vai quản gia, sức lực trên tay khó tránh khỏi hơi mạnh,nhưng bị lo lắng đến suy nghĩ cũng hồ đồ luôn rồi nên Lâm Nhược đâu còn quan tâm những thứ kia nữa, gấp gáp hỏi sơ, " Quản gia, mẹ của con không có việc gì chứ?" Nhanh chóng nói ra,tròng mắt nghiêm túc nhìn quản gia, kỳ vọng bà nói ra tốt một chút cũng an ủi nội tâm sốt ruột của Lâm Nhược.
Lồng ngực phập phồng, hô hấp cũng biến thành dồn dập.Điên cuồng chạy tới một mạch,thế nhưng Lâm Nhược một chút cũng không cảm thấy mệt nhọc.
Quản gia chậm rãi ngẩng đầu lên,màu xanh lam trong mắt phát ra hơi thở đau khổ khiến Lâm Nhược cảm thấy khó chịu, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm, khiến Lâm Nhược khó mà kiềm nén nội tâm của mình. Cắn chặt môi dưới, dường như không đành lòng nói tin tức này cho Lâm Nhược, trong con ngươi lóe lên giãy giụa như cây dao găm hung hăng đâm tới nội tâm Lâm Nhược, đã xảy ra chuyện gì rồi à?
"Quản gia, bà nói ra hay không!" Đáy lòng Lâm Nhược không khỏi lo âu hoảng hốt, nắm tay quản gia cũng không kìm hãm được run rẩy, nhíu chặt lông mày lúc này càng thêm lo lắng thật sâu chạm đến giọt nước mắt của quản gia. Lâm Nhược liền lạc mất phương hướng, nhưng trong lòng vẫn cất giấu một tia hy vọng cuối cùng, giống như đào bới từ trong lòng đất đi ra, sợ rằng là điều xa vời.