A... Không, trong ánh mắt kia vẫn lóe lên vẻ phức tạp!
Anh nhìn thoáng qua, khi đó cô bé này nhìn thấy anh chỉ có một vẻ mặt:
Tựa như tên trộm nhìn thấy cảnh sát, có thể trốn sẽ trốn, đương nhiên, đó là vẻ mặt trước kết hôn.
Sau khi kết hôn a, tựa như một học gặp phải một đề tài khó giải, có chút khiếp đảm, khi gặp mặt giáo viên, muốn hỏi mà không dám hỏi, có vẻ thật cẩn thận.
Trái lại hẳn không phòng tránh mà quấn rồi.
Ở điểm này, ít nhiều cô đã có chút tự giác. Cũng đang cố gắng thích ứng sự thay đổi trong mối quan hệ cụa bọn họ.
Anh nhớ lại, hướng cô vẫy tay.
Cô thấy được, chạy chậm bước qua, một đầu tóc ngắn xõa tung, ánh sáng mặt trời chiếu ở mặt trên chớp lóe, rất có phong tình.
Đến gần, cô nhẹ mềm mại kêu một tiếng:
"Thần đại ca!"
A, lại gọi đại ca, dạy mãi không sửa!
Thói quen của cô bé này, thật làm cho anh đau đầu.
Bất quá, anh cũng lười so đo rồi.
Muốn thay đổi cô cũng không phải một sớm một chiều hoàn thành được.
"Hôm nay đi học rồi hả?"
Thần Huống cố gắng để cho giọng nói của mình nhu hòa một chút.
Anh nói cho chính mình: Không thể dùng giọng nói như đang làm việc nói với cô.
Đây là bà xã, không phải cấp dưới.
"Uh"m!"
"Cảm giác như thế nào?"
"Nhiệm vụ rất nặng"
"Cố lên, em làm được!"
Anh đưa tay cầm túi xách trên cô, nhắc lên, rất nặng:
"Em bỏ bao nhiêu sách ở bên trong, mà nặng như vậy?"
Vừa nói, vừa đi ra ngoài.