Đúng giờ, Cố Duy gõ cửa, xuất hiện ở trước mặt Thần Huống.
Trong sảnh, chỉ có hai người đàn ông, thuộc hạ của bọn họ đều lưu lại ở bên ngoài.
Giờ phút này, hai người mặt đối mặt, ngồi.
Cố Duy nhìn kỹ người đàn ông này.
Hôm nay, anh không mặc quân trang, mà là một bộ âu phục màu đen, rất thẳng, không có nửa nếp uốn, không đeo caravat, đang uống cà phê, tư thế ngồi nhìn như thanh thản, nhưng làm cho người ngoài nhìn vào trong mắt, lộ ra khi thế làm cho người ta khẩn trương.
Cố Duy nhìn anh cười cười: Thái tử gia Thần gia, mặc quân trang uy vũ khí phách, mặc tây phục hiển lộ rõ ràng tôn quý, trên người tản ra khí tràng, người bình thường chống đỡ không nổi, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Thần Huống buông ly xuống, cũng đánh giá đến Cố Duy.
Trẻ tuổi, có thủ đoạn, một khuôn mặt tươi cười, giỏi về kết giao bằng hữu.