Kết quả , là do cô nghĩ quá nhiều,
Đông Đình Phong không có vội vàng đưa cô về phòng ,ngược lại , anh rất có phong độ để cô yên vị trên ghế sô pha trong thư phòng , lúc này cô còn chưa hết hoảng hốt, liền đi pha hai cốc trà , mỗi người một cốc.
Trà hảo hạng được ngâm trong nước nóng ,mùi hương lan tỏa bốn phía xung quanh, lúc này thật yên tĩnh cốc trà trước mặt bọn họ , tỏa ra hơi khói trắng, toàn bộ căn phòng tràn ngập hương trà thanh tịnh, nhàn nhạt như vậy .
Anh thích uống trà ,nhưng không thích loại đậm, cũng thích uống nước sôi, nhưng thông thường mỗi sáng thức dậy anh đều uống nước sôi ,sau bữa ăn mới uống trà xanh.thói quen này cô cũng tuân theo.trong phòng rất yên tĩnh, nên nói cả khu vườn chìm đắm trong không gian yên tĩnh , Lý A Di từ đầu đến đuôi không có ló mặt ra .bọn họ cùng ngồi xuống nhưng không có lập tức nói chuyện .
Anh đang uống trà , thổi cốc trà , nhấp một ngụm nhỏ , ngửi chút hương, dáng vẻ vui sướng.cô cầm cốc trà nóng trên tay , đầu ngón tay nhất thời truyền tới chút lo lắng, uống một hớp, hương trà nhàn nhạt, chính vậy lại thấm vào lòng cô.trong lòng ấm áp, yên tĩnh, vì vậy cô biết ,anh vẫn đang để ý tới cô , anh không có nói thẳng, chỉ là anh vẫn không xuống nước trước được.
ah , phải dỗ! Được vậy thì dỗ : “mỳ ăn có ngon không ?”
cô tim lời nói, tập trung hết lên mặt hỏi mà tim cô nhảy thình thịch. Hơi thở của anh , đang quấy nhiễu cô.
“ em qua đây, muốn nấu bát mì ăn là được sao ?”
Anh nghiêng đầu qua ,ánh mắt thâm tình như có thể thiếu đốt được vậy .
“a . không được!”
Nấu mì thà để bụng đói còn hơn.
“ Anh còn tưởng rằng nhà họ Ninh nhà em nghèo túng đến mì cúng không có mà ăn , nên chạy đến để ăn mì ,ăn như hổ đói vậy ,như bị bỏ đói ba ngày ba đêm vậy .”
Ninh Mẫn : “....”
Làm gì có , cô mà thảm hại như vậy?
Đúng vậy khẳng định anh đang trêu chọc cô, có phải là để làm tiêu tan đi sự tức giận của anh hay không ?
Cô đặt cốc trà xuống nắm lấy tay anh : “ ấy đừng giận em nữa được không ?”
Giọng nói của cô rất mềm , thật sự rất mềm mại. Đông Đình Phong nháy mí mắt một cái ,xương cốt như muốn nổ tung vậy, nha đầu chết tiệt này đang muốn dùng mỹ nhân kế với anh đây mà.
“ con mắt nào của em thấy anh giận em chứ!”
Anh nghiêm túc hỏi một câu
“ nếu như anh lại nói chuyện với em bằng thái độ như vậy, em chính là vì anh làm em chán ghét mà quay lại “ cô giảo hoạt thay đổi cách nói chuyện. Đông Đình Phong liếc mắt , nhìn người con gái này đang lấy tay mình chạm vào tay anh , cảm giác tiếp xúc thật mềm mại , thật sự có thể chọc thẳng hệ thần kinh của anh
“ Quay về ? quay về làm gì chứ?”
Anh cũng thay đổi cách nói chuyện, dẫn dắt từng bước. Cô bất giác nở một nụ cười ,bởi vì ngữ khí của anh có chút chậm chạp.
“tìm anh nuôi em “
Ngón tay thon dài , ở trong lòng bàn tay của anh vẽ vòng tròn . Người đàn ông không chịu nổi sự quấy nhiễu, bắt lấy ngón tay đang gây rắc rối lung tung kia, nở một nụ cười không mặn không nhạt
“ Nuôi em. Nuôi em làm gì ?”
“ Anh là chồng hợp pháp của em , em không tìm anh nuôi thì tìm ai đây?”
Lời nói trắng trợn như vậy , nào ngờ anh không cảm kích mà mi còn nhăn lại đẩy tay cô ra.
“người chồng hợp pháp? Nói như vậy, nếu không hợp pháp em sẽ không tìm anh đúng không ?”
Ninh Mẫn có chút nghẹn họng, đây có phải là lấy trứng chọi đá hay không?
“ đúng “
Lời này khiến người đàn ông kia mặt lạnh đi mấy phần.
“ anh nếu như không hợp pháp em đảm bảo sẽ không tìm anh, đây là lời nói thật. Em cũng không trắng trợn nói dối anh , quan hệ yêu đương tùy thời tuy lúc cũng có thể tan vỡ, quan hệ hôn nhân, ít nhất cũng có pháp luật quản lý, vẫn còn chỗ trống cho sự ấm áp ,lo lắng.
Cô nói rất nhẹ nhàng, giọng nói phát ra lưu loát, kiểu tóc đuôi ngựa của cô bị anh kéo ra, mái tóc xõa xuống ngang vai
“ Anh và em quen nhau ít ngày, nhưng anh cảm thấy rất an tâm, đó cũng chính là sự thật “
Chính là phần an tâm này, hoặc nhiều hoặc ít khiến cho người ta lưu luyến không muốn buông tha, sau khi có được sự hợp pháp anh càng không muốn buông bỏ “ duyên phận, không phải lấy để giày vò, mà là nên quý trọng “
“ Cẩn Chi nếu không phải là hợp pháp, có lẽ , em sẽ không tranh thủ như vậy. Bởi vì một người đàn ông xuất sắc, không nên để người phụ nữ như em tới đoạt đi như vậy”
“ Dương nhiên, điều này không có nghĩa là, em không có khuyết điểm chính là tương phản, em biết mình không thua kém, nhưng cùng người không có cách nào so sánh, cửa nhà Đông gia rất cao , nhưng chúng ta cũng không phải loại nhà nghèo có thể sánh vai”
có câu nói, Hoắc phu nhân nói rất đúng trong hôn nhân môn đăng hộ đối là rất quan trọng
“gả cho anh đối với em mà nói tóm lại có chút trèo cao, anh cần phải đứng ở một vị trí của người phụ nữ”
“nếu không phải hợp pháp em sẽ không mạo hiểm để đến cầu một đoạn hôn nhân gian nan này”
“nhận rõ giá trị của mình, để xác định chính xác, mới không gặp phải người ghét bỏ, khiến chính mình chìm sâu vào đau khổ. Đây là cách nhìn nhận từ trước đên nay của em”
“ nhưng anh bá đạo như vậy để cho chúng ta hợp pháp, vừa vặn em cũng có suy nghĩ này, đây là em hiển nhiên tìm anh phụ trách”
“hơn nữa em từ chức rồi, trong khoảng thời gian này, không thể ra ngoài làm việc không tìm anh nuôi không được” Một câu rồi lại một câu, không nhanh không chậm cô lại nắm được tay anh, mười đầu ngón tay đen xen vào nhau, từ cảm giác đến thái độ của anh nhẹ nhành từng chút từng chút một, đáp lại đôi tay nhẹ nhành là cái nắm chặt .trong long cô hơi hơi vui mừng tiếp tục nói tiếp :
“huống hồ ngày đó, em căn bản không có sự lựa chọn, bây giờ quay lại lựa chọn, không phải là đạo lý hiển nhiên sao?”
“ nhưng thật ra là anh, cố ý dùng thỏa thuận ly hôn để ép em , bức em, em mới là người nên tìm anh phát giận mớ đúng ……..thỏa thuận ly hôn anh tùy tiện như vậy mà đề ra sao?”
“em chính là sợ anh ký thật ?”
“ không, không đúng anh căn bản đang tính kế em “
“ đúng,chính anh đang tính kế với em anh đừng thừa nhận”
“ anh biết rõ ngày đó trong long em khó xử bao nhiêu, lại còn phóng khoáng như vậy, nhiều ngày như vậy, gọi điện thoại cho anh , anh cũng không nhận,chiến tranh lạnh đến mức này anh cũng không phải có điểm hơn…”
Cô thầm oán, cô đem phần oán hận này không có phát tiết ra mà vẫn dùng giọng điệu dỗ trẻ con để nói vậy.
“Cẩn Chi anh xem em nói nhiều như vậy, anh còn muốn chúng ta náo loạn đến bao giờ?”
“làm hòa nhé, có được không?”
“đừng để cái bản mặt cứng nhắc này được không ?”
“ em nhớ anh như vậy …. Anh không có nhớ em sao?”
Nói xong câu cuối, chóp mũi chua xót, đáy lòng dâng lên vẻ ủy khuất. Câu nói cuối cùng đã đánh tan tuyến phòng ngự của Đông Đình Phong, ngay khi ngón tay nhỏ bé đi lên ôm lây eo anh, cái câu nói nhớ nhung kia, khi cái đầu tựa vào trước ngực anh, mùi hương kia, tất cả đều chui vào mũi anh, khiến anh không còn lực chống đỡ nổi.
Ah phải nói anh đối với cô vốn dĩ không có lực chống đỡ.
“em sinh ra là khắc tinh của anh có đúng không?”
Anh rầu rĩ nói . Hai ngón tay nâng căm cô lên, đôi môi đỏ au, sáng bóng, nhìn như thế nào như mời gọi anh vậy. Cô ngẩng đầu lên, sắt lại gần anh, ở trên môi anh hôn như chuồn chuồn lướt nước vậy, chụt một cái, chút một cái, mê hoặc anh.
“ anh mới là khắc tinh của em, em còn cùng anh ăn nói khép nét, nói nhiều như vậy, anh còn muốn thế nào nữa đây….”
Anh lẳng lặng nhìn , tay đã hơi run , nhưng anh không có bổ nhào tới hôn cô
“lần này đã suy nghĩ thấu đáo rồi chứ?”
Vài tia bình tĩnh cuối cùng còn được giữ lại anh nói:”việc muốn làm vợ của ai chuyện này không phải là việc nhỏ…không thể hồ đồ phạm phải”
“ vâng hiểu rõ rồi….” cô gật đầu
Anh lại ngắt đoạn ,không có lập tức hướng tới đáp án cô muốn , mà cứ thế tự mình nói: “anh không cần cái kích động của em. Anh cần một hôn nhân mỹ mãn, người phụ nữ trong hôn nhân phải tin tưởng anh, hơn nữa phải từng chút một học được cách yêu anh, anh có thể cho em đủ thời gian để suy nghĩ, để quyền quyết định cho em anh không ép buộc. Tính cách của em cũng không thích bị ép buộc. mở đầu là anh, kết cục do em nắm giữ, đây là việc anh tôn trọng em, lúc này đây em hãy để trái time m rõ rang …. Đời người rất ngắn chúng ta nên tận lực không làm những viêc sau này phải hối hận.”
Anh còn rất nhiều lời muốn nói nhưng đã bị bàn tay trắng trẻo non mềm của cô chen miệng, chút khí nóng tỏa ra làm cô thấy ngứa ngáy.
“ không cần phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy , câu trả lời của em rất đơn giản, Đông Cẩn Chi cả đời này em ỷ lại vào anh”
Đông Đình Phong ánh mắt thâm sâu , lợi hại, giống như Hải Khiếu vậy, ngừng một chút anh với tay qua, anh đã để cô ngồi trên đùi anh, kéo gần khoảng cách giữa hai người.cô thừa cơ vòng tay ôm cổ anh. Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô đặt ngón tay lên môi anh sờ nhẹ tiếp tục nói.
“cho nên anh cũng suy nghĩ cho cẩn thận, đây là cơ hội cuối cùng của anh,…. Muốn hay không muốn?”
“ muốn chúng ta phải đi cùng nhau cả đời, anh phải bao dung cho tính xấu của em, cả thói hư tật xấu nứa, nhưng em sẽ cố gắng làm người vợ tốt, trong sự nghiệp sẽ ủng hộ anh, trong cuộc sống chúng ta chăm sóc lẫn nhau, tiếp nhận tất cả của anh.
“không cần, chúng ta nhanh đi chụp …… nào”
“hai cái” một từ còn chưa kịp nói ra, môi đã bị ngăn chặn, sau gáy được giữ chặt chẽ, anh dùng hành động để biểu đạt khát vọng trong lòng anh, đầu lưỡi mang đầy hương vị, một tiếng trống khơi dạy tinh thần , thành công chiếm cứ, hút hết không khí của cô, sự nhiệt tình khiến cô thở hổn hển.