Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 72: Không ai thèm lấy
Chỉ là một nụ hôn lướt qua, giống như chạm nhẹ vào lớp vải tơ tằm, nhưng trong hơi thở mang theo hương vị thơm mát của người đàn ông lạnh lùng kia, lại giống như một loại dây leo quấn quanh người cô.
Cánh cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra.
Tần Ngu đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh táo lại, mặt mũi đỏ bừng đẩy người đàn ông bên cạnh ra, theo bản năng lấy tay che đi đôi cánh môi vừa mới bị hôn đỏ ửng lên, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ ngượng ngùng giận dỗi trừng mắt nhìn người đàn ông.
Vẻ mặt Tống Mạc vẫn như thường, rất bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra, không để ý tới ánh mắt của Tần Ngu, đứng dậy, lướt qua người vú Trương đi tới phòng khách.
Đôi mắt Vú Trương quan sát Tần Ngu, từ đáy lòng dâng lên một niềm vui khó tả.
Cũng không biết nói cái gì, bước nhanh theo sau lưng Tống Mạc đi ra khỏi phòng.
Tần Ngu nhìn dáng người cao ngất của người đàn ông trong phòng khách, dáng người cao giống như là một bức tường vậy, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời, còn có một loại chân tình khác thường đang nảy sinh, khiến cho cô hồi tưởng lại nụ hôn kia, gò má bỗng nhiên nóng bừng lên, xoa xoa khuôn mặt của mình, thở ra một hơi, đi ra khỏi phòng ngủ.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói hờ hững của người đàn ông truyền tới từ ghế sofa, "Tần Ngu, tới đây."
Tần Ngu thong thả bước tới, "Làm sao vậy?"
Ngón tay của Tống Mạc gõ lên cái tấm vải lót ở sofa, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào cô, "Cô có thể giải thích cho tôi một chút hay không, tối hôm qua, cô đã làm gì cái ghế sofa của nhà tôi thế này?"
Tần Ngu cúi mắt xuống nhìn, hay thật, ở chính giữa tấm lót của cái ghế sofa lại bị móc ra một cái lỗ to bằng nắm tay, bên trên tấm nệm ghế còn rơi lả tả ra một số sợi bông, xem ra, là do móc từ cái lỗ đó mà ra, thật sự khiến người ta sắp phát điên.
Nhưng mà, chuyện điên rồ như vậy sao lại có thể do cô làm ra được, nói đùa gì vậy, cô thích nhất là bảo vệ của công đấy.
Nhìn về phía Tống Mạc, lắc đầu, "Không phải do tôi đâu, đây tuyệt đối không phải do tôi làm."
Vừa dứt lời, đột nhiên, giọng nói của vú Trương từ trong phòng bếp truyền đến, "Thiếu gia!"
Tống Mạc đứng dậy, không nhanh không chậm đi tới.
Tần Ngu chau mày lại, cũng đi qua theo.
Trong phòng bếp, một đống lộn xộn, trên bồn rửa, nồi niêu chén đĩa để đầy chậu rửa, trong bồn còn ngâm một vài cái đĩa và chén tinh xảo đã dùng rồi cùng với một đôi đũa, trên cái thớt gỗ có để một con dao phay, trên mặt vẫn còn sót lại mấy cái vảy cá.
Vú Trương chỉ chỉ tủ lạnh, "Thiếu gia, thiếu một con cá và một chút rau dưa, và cả một chút nước tương." Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Ánh mắt của Tống Mạc nhìn qua, trong tủ lạnh bị lục tung rối loạn hết cả lên.
Lặng im mấy giây, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn lên trên người Tần Ngu, trong ánh mắt có hiện lên đôi chút tức giận, "Giải thích."
Con mắt của Tần Ngu trợn lên thật lớn, khoát tay, "Gần đây tôi đang giảm béo, buổi tối không có thói quen ăn bữa ăn khuya, cái này càng không phải là do tôi làm."
Vẻ mặt người đàn ông rõ ràng lộ ra chút nghi vấn.
Tần Ngu lập tức giơ tay lên đến đầu đỉnh, nói ra lời thề son sắt, "Thật sự không phải do tôi làm, nếu như do tôi làm, vậy thì cả đời này sẽ không ai thèm lấy tôi."
Ánh mắt Tống Mạc bình tĩnh nhìn chằm chằm Tần Ngu mấy giây, sau đó ánh mắt của anh nhìn qua chỗ khác, "Vú Trương, thu dọn phòng bếp xong thì đi làm bữa sáng."
Dừng lại mấy giây, một lần nữa chuyển qua nhìn Tần Ngu, "Cô đi theo tôi."