Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 69: Phòng của anh
Hình ảnh khổng lồ đánh thẳng vào thị giác làm cho Tần Ngu không kịp định thần, miệng há lớn, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh, đôi môi người nọ mím chặt lại.
Ôi, trời ạ, ai có thể nói cho cô biết, vì cái gì người đàn ông Tống Mạc này lại nằm ở trên giường cô không?
Trên giường cô... Đầu Tần Ngu mãnh liệt chuyển một cái, ánh mắt quét về phía nơi khác, trần nhà trụi lủi cùng vách tường, màu đen *, rèm cửa sổ màu xanh đậm, sự bố trí này, quá xa lạ, ở đây rõ ràng không phải là gian phòng của cô!
Cái này *?
Trong lòng Tần Ngu phảng phất có một cây cung giương đang căng dây run lên bần bật.
Cô, cô khi nào thì chạy tới trên giường Tống Mạc? Tối ngày hôm qua không phải là cùng bạn học tụ hội sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cái gì cô đều không nhớ rõ?
Thật sự là muốn điên rồi muốn điên rồi, dù gì cô cũng là người phụ nữ đã có hôn phu, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trong biệt thự người đàn ông khác, người đàn ông khác đó, nếu như bị Hứa Giang Nam biết rõ...
Tần Ngu ôm đầu chậm rãi cúi thấp đầu xuống, kêu rên đi ra.
Một đạo âm thanh quỷ dị mang theo nghẹn ngào nức nở vang dội, ở trong tầng tầng sương mù sáng sớm, trong nháy mắt lan khắp căn biệt thự.
Động tĩnh không nhỏ, trong căn phòng an tĩnh, đê-xi-ben như vậy, đủ để đánh thức một người đang ngủ say.
Cả phòng mông lung mà nhu hòa trong ánh mặt trời, Tống Mạc chậm rãi mở mắt ra, lông d[dl]q[d] mày cau lại, đáy mắt tung tóe đầy vết lốm đốm, mang theo một chút mê ly, nhưng lại đen như mực, thật giống như mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu rọi trên mặt sông.
Theo thường lệ ngây người mấy giây, ánh mắt nhàn nhạt rơi ở bên người đang có một người phụ nữ ôm đầu co rút thành một cục, đáy mắt lóe ra vài đạo kinh ngạc không thể nhận ra, giống như có cục đá nhỏ bé rơi vào mặt hồ, kích thích từng trận rung động, đáy mắt khẽ chấn động, nhưng lại chẳng mấy chốc khôi phục như thường.
Cái loại xa cách đó, lạnh nhạt, mang theo một chút kiêu căng, lẳng lặng, thật lâu, dừng lại ở trên lưng Tần Ngu.
Nội tâm Tần Ngu thống khổ giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng cảm nhận được bất thường trong không khí.
Tựa hồ có hàn khí từ phía sau lưng cô đánh tới.
Không phải là cái cảm giác trong không khí sáng sớm mùa đông đặc biệt khô ráo ướt lạnh rùng mình, cũng không phải là gió lạnh từ trong cửa sổ lướt chui vào làn da làm rùng mình, mà là một cảm giác rất lạ, giống như cát mịn vậy, từ trên người tản mát ra cái cảm giác rùng mình đó, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô tuyệt.
Ngước mắt, quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt người đàn ông đen nhánh một mảnh, sáng sớm vừa mới thức tỉnh cái loại mê ly đó đã tản đi, chỉ còn lại một cỗ thanh minh, không chứa tâm tình gì, ánh mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, thâm thúy phảng phất muốn làm cho người lún sâu vào d]d[lq]d.
Giọng nói trầm thấp như đàn violoncello ở trong không khí yên tĩnh bỗng nhiên vang lên, mang theo khàn khàn nhè nhẹ, vừa ngủ dậy nên phá lệ dễ nghe, "Tại sao cô lại xuất hiện ở trên giường của tôi?"
Tần Ngu chỉ chỉ cái mũi của mình, trừng tròng mắt hỏi, "Anh là đang nói chuyện với tôi?"
"Cô mù sao? Trong căn phòng này trừ cô ra còn có người khác sao?" Đáp lại Tần Ngu, là ánh mắt quái dị cùng lời nói khinh thường.
"..."
Tần Ngu thả tay xuống, không vui nhìn chằm chằm Tống Mạc, "Tôi còn muốn hỏi anh tại sao tôi lại xuất hiện ở trên giường anh, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Tống Mạc vén chăn lên ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, thần sắc lạnh nhạt, "Đương nhiên."
Đương nhiên không biết rõ?
Trong mắt Tần Ngu nhanh chóng vọt lên một tầng lửa, đưa tay níu lại cổ áo của anh, "Tống Mạc, tôi hỏi anh, tối ngày hôm qua có phải anh mang tôi từ khách sạn đến đây phải không?"