Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 61: Đứa bé không còn
"Gả cho anh? Anh nghĩ rằng Lê Nhược tôi sẽ gả cho một người vì muốn chiếm hữu tôi mà năm lần bảy lượt sử dụng dùng thủ đoạn hạ lưu sao!"
"Nhược Nhược, em bình tĩnh một chút, em nói cho anh biết, em..." Bị Lê Nhược bóp chặt cổ khiến yết hầu của Thẩm Ngạn gia tăng cường độ, hô hấp cứng lại, Thẩm Ngạn cơ hồ nói không ra lời, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.
"Bình tĩnh? Anh bảo tôi làm sao bình tĩnh? Thẩm Ngạn, anh có biết hay không, anh đã phá hủy cả đời này của tôi!" Những giọt nước mắt nặng trịch rơi xuống, đáy mắt Lê Nhược một mảnh bi thương.
Từ nhỏ, cô đã thích Tống Mạc, những năm gần đây, cô cố gắng như vậy, học tập nhạc khí, học tập khiêu vũ, học tập quản lý thị trường, học tập kiến trúc, cô huấn luyện mình phải xuất sắc về mọi mặt, chỉ hi vọng có một ngày, có thể xứng đôi với Tống Mạc, quang minh chính đại đứng ở bên người anh, trở thành Tống phu nhân mà cô tha thiết ước mơ.
Đoạn đường cô đi này có bao nhiêu khó khắn, bao nhiêu mệt mỏi, không có ai biết, nhiều ngày đêm, cô không ngừng tự nói với mình, chỉ cần tiếp tục chống đỡ, sẽ có một ngày, Tống Mạc sẽ thấy ánh sáng của cô, toàn bộ nhân sinh, toàn bộ trả giá của cô, cũng vì muốn Tống Mạc yêu d[dlqd cô, nhưng hôm nay, cơn ác mộng đáng sợ nhất, cái gì cũng không có, cô dơ bẩn như vậy, không còn có tư cách đứng ở bên cạnh Tống Mạc, mà người đàn ông trước mắt này, chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện!
Cô hận anh, hận anh nhân danh tình yêu hủy diệt tất cả hy vọng của cô, hận anh tàn nhẫn tổn thương cô như vậy.
Đau đớn hồi tưởng làm cho Lê Nhược chớp mắt thất thần, Thẩm Ngạn mượn cơ hội tránh tay cô ra, trở tay dùng bàn tay sít sao chế trụ cổ tay của cô, chống đỡ thân thể của cô trên ghế sofa, nhíu lại lông mày nhìn về phía Lê Nhược lệ rơi đầy mặt, thần sắc thống khổ, "Nhược Nhược, em làm sao vậy?"
"Tôi làm sao vậy? Thẩm Ngạn, sao anh không hỏi xem chính mình, anh đã làm cái gì với tôi." Lê Nhược giãy dụa không thoát, nhắm mắt lại xụi lơ ở trong ghế sofa.
"Có ý gì?"
"Đêm hôm đó, ta uống say rượu đêm hôm đó, Thẩm Ngạn, anh đang làm cái gì?" Giọng nói Lê Nhược bạc lương làm cho người đau lòng.
"Anh, anh..." Sắc mặt Thẩm Ngạn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đáy mắt áy náy hiện lên trong hốc mắt, "Em đã biết."
"Thẩm Ngạn, rõ ràng hai lần cường bạo tôi đều là anh, rõ ràng đứa bé trong bụng tôi là của anh, anh lại gạt tôi, chỉ vì bức tôi phải gả cho anh, anh có biết hay không, bao nhiêu đêm, từ trong mộng tôi bừng tỉnh, đau đến không muốn sống, Thẩm Ngạn, sao anh có thể... Ác như vậy." Lê Nhược sít sao cắn môi dưới, giọng nói nghẹn ngào, tất cả thống khổ, giờ khắc này nói ra khỏi miệng, càng rõ ràng.
Anh luôn miệng nói yêu cô, lại làm cho cô sống không bằng chết, anh yêu, thật đáng sợ, cô không dám, cũng không muốn.
Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm khuôn mặt Lê Nhược thật lâu, trong lòng không nói được gì, thủ sẵn cổ tay Lê Nhược chợt buông ra, tựa đầu chán nản vùi sâu vào đầu gối, ngón tay sít sao xuyên thấu vào tóc đen, dùng sức nắm tóc đen, tim đau nhức từng đợt từng đợt trong lời lên án của Lê Nhược, trong lồng ngực lan tràn ra.
Bóng đêm nhàn nhạt, yên tĩnh không tiếng động.
"Thẩm Ngạn, buông tha cho tôi đi, tôi mệt mỏi rồi."
Không biết qua bao lâu, trong không khí yên tĩnh, giọng nói Lê Nhược mới trầm thấp vang lên, hình như trong thời gian một tiếng bi thương than tiếc, nó rõ ràng dịu dàng vô lực hơn, rơi vào bên tai Thẩm Ngạn, lại giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực của anh.
Sao bọn họ lại đi tới hoàn cảnh như vậy, anh rõ ràng chỉ là muốn yêu cô, lại lỗ mãng làm tổn thương cô, giờ khắc này, đáy lòng d]d]l[q[d Thẩm Ngạn kinh hoảng không nói ra được, không biết sao, anh cảm thấy, giống như anh sẽ mất đi Lê Nhược.
Hít một hơi thật sâu, giống như người điên, từ sau lưng Lê Nhược ôm chặt lấy thân thể của cô, đầu tựa lên cổ Lê Nhược, bả vai nhẹ nhàng run rẩy lên, người đàn ông luôn bá đạo này, ở trong bóng tối, vụng trộm đỏ mắt, "Không, Nhược Nhược, em không thể rời khỏi anh, em không thể!"
Cô rời đi, anh biết sống sao.
Nhiều năm như vậy, cô đối với anh mà nói, giống như là dưỡng khí của anh, thẩm thấu vào từng hơi thở của anh, muốn hút ra, chỉ có cách buông tha cho cái mạng này.
Lê Nhược đột nhiên nở nụ cười, cười tùy ý, cười điên cuồng, trên mặt, nước mắt nặng trịch rơi xuống, trong không khí yên tĩnh, Thẩm Ngạn nghe được giọng nói tuyệt vọng và tàn nhẫn của Lê Nhược, từng chữ từng câu.
Cô nói, "Thẩm Ngạn, đứa bé không còn, con của anh bị tôi tự tay giết chết, anh còn muốn tôi làm cái gì..."