Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 55: Chúng ta không thể
Ngoái đầu nhìn lại, từ trên ghế salon Tần Ngu bị tây trang của anh bọc kĩ theo một vòng cung hoàn mỹ ngã xuống đất...
Mặc áo choàng tắm đi ra từ trong phòng ngủ, người đàn ông đứng trước bàn trà, nhìn Tần Ngu ngã chỏng vó lên trời nằm trên mặt đất, oh, người phụ nữ này thật sự không giống người thường, ngay cả ngã xuống cũng khó coi như vậy.
Nhìn chằm chằm Tần Ngu nhìn mấy giây, khóe môi khẽ dãn ra, cúi người, đưa tay xuyên qua lưng cùng đầu gối Tần Ngu, ôm cô về ghế sofa.
Hình như người phụ nữ trong ngực bị anh đánh thức, mắt mở ra mông lung buồn ngủ, chu cái miệng nhỏ nhắn vô tội không vui nhìn anh.
May là say rượu, cô vẫn xinh đẹp làm cho người không dời mắt được.
Hầu kết Tống Mạc lăn lên xuống, dời ánh mắt đi, chuẩn bị đặt cô xuống.
Căn bản Tần Ngu không biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác được mình đang ôm một khúc gỗ, đưa tay sít sao níu lại áo choàng tắm của Tống Mạc, đang lúc lôi kéo, cổ áo trở nên rộng thùng thình, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu mật ong bên trong.
Đại não của Tần Ngu phản ứng chậm chạp, đưa tay chọc da thịt cứng rắn của Tống Mạc, đây là cái gì? Khúc gỗ là như vậy sao?
Lại thử dò xét tính sờ soạng tiếp, nha, xúc cảm không sai, rất bóng loáng.
Bàn tay của côd;d;lqd mềm mại không xương, đến mức, giống như dấy lên một ngọn lửa lớn.
Tống Mạc thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Ngu vô tội giống như tiểu bạch thỏ, ánh mắt trở nên thâm thúy u ám.
Lặng im mấy giây, đặt Tần Ngu trên ghế sofa, sau đó thuận thế lấn người mà ngồi lên, hai tay chống đỡ hai bên đầu Tần Ngu, sau đó giam cầm cô trong người anh.
Cả đêm anh đều đang liều mạng ẩn nhẫn, cô lại năm lần bảy lượt trêu chọc anh, cô cho rằng anh là Liễu Hạ Huệ sao?
Tần Ngu chớp chớp con mắt trắng đen rõ ràng, trước mắt xuất hiện một cái hình dáng, mơ mơ hồ hồ, lờ mờ có thể nhận ra, là một khuôn mặt cực kỳ đoan chính.
"Anh Giang Nam..." Tần Ngu dụi dụi con mắt, ngơ ngác nói.
Anh Giang Nam? Tống Mạc khẽ hé mắt, ở chỗ sâu trong đáy mắt lộ ra một cỗ nguy hiểm, thâm thúy làm cho người không ra tâm tình của anh, không nghĩ tới, đi theo cô làm tùy tùng hầu hạ cả đêm, thế nhưng cô lại coi anh là một người đàn ông khác?
"Là Giang..."
Lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, lại bị ngăn ở cổ họng, có cái gì đó thật lạnh lẽo đang chiếm hữu môi của cô.
Tần Ngu sững sờ.
Trong phòng khách, trên ghế sa lon, ánh sáng trên đỉnh đầu vừa vặn mờ nhạt.
Năm ngón tay của anh ở trong mái tóc đen của cô từ từ buộc chặt, môi mỏng mút lấy cánh môi cô, hơi thở quấn quít nhau, mùi rượu nhàn nhạt lan ra giữa răng môi của hai người, trong đầu Tần Ngu đã trống rỗng, tựa như là bị điện giật, toàn thân chỉ còn lại một dòng cảm xúc run rẩy, loại cảm giác này hết sức xa lạ, có chút yếu mềm, tê dại, ngứa.
Tần Ngu không biết phản ứng làm sao càng làm cho dục vọng trong lòng anh nồng đậm lên, không hề thoả mãn với việc lướt qua thì ngừng, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng Tần Ngu ra, tiến quân d;d;lqd thần tốc, tay bắt đầu không an phận uyển chuyển dao động trên đường cong của cô, rơi vào trên người cô, đang muốn cởi quần áo cô ra, trên đầu lưỡi chợt đau xót.
Rủ con mắt xuống, Tần Ngu nhìn chằm chằm khuôn mặt đối diện tràn đầy sương mù, ngu ngơ nhìn anh, vành tai nhỏ nhắn hồng hồng xinh xắn, giọng nói mềm mại có chút sợ hãi, "Giang, anh Giang Nam, chúng ta, chúng ta không thể..."