Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 27: Hèn hạ vô sỉ
Lê Nhược vẫn là không có thể chống lại mỹ thực, ăn cực kỳ ngon.
Bất quá đi ra cửa chính Tây Uyển ngồi vào bên trong xe cô liền hối hận, lại vì một bữa cơm mà thỏa hiệp, đây là Lê Nhược cô sao?
Tâm tình Thẩm Ngạn tựa hồ rất tốt, trên thực tế, chỉ cần cùng Lê Nhược ở cùng một chỗ, quản nó là lên núi đao hay xuống biển lửa, coi như là nhảy chảo dầu anh đều là cao hứng.
Không thể không nói, tình yêu xác thực là một cái gì đó thật vĩ đại, trong quá trình này, mặc kệ nam hay là nữ, cũng sẽ không thể tránh khỏi trở thành đại ngốc.
Xe rời đi Tây Uyển, chạy nhanh an ổn trên đường xa, Lê Nhược chau mày lại nhìn về phía Thẩm Ngạn, "Anh không tiễn tôi về nhà sao?"
"Giúp anh làm một chuyện."
"Thẩm Ngạn, đừng được voi đòi tiên, Lê Nhược tôi không có tinh lực nhiều như vậy cùng anh chơi đùa!"
Thẩm Ngạn không sợ hãi, thản nhiên tựa ở ghế ngồi sau lưng, một cái tay tùy ý đặt ở trên tay lái, khóe môi vui vẻ lan tràn mở ra, mười phần mùi vị côn đồ, "Thật vất vả có thể mời Lê đại tiểu thư ra ngoài, anh không lợi dụng tốt cơ hội này, đây không phải là không biết phải trái sao?"
"Anh..." Lê Nhược giận dữ gạt bỏ một chữ, lại cảm thấy bây giờ bộ dáng mình có vài phần buồn cười, cô cần gì chấp nhặt với hắn, hắn muốn như thế nào liền như thế nào mà thôi.
Xe chạy nhanh đến bệnh viện.
"Anh đưa tôi tới nơi này làm gì?"
"Dẫn em đi khám thai."
"Mấy hôm trước tôi mới vừa khám!" Giọng nói Lê Nhược có chút kích động, cô vô cùng ghét bệnh viện này, vì địa phương này làm trong lòng cô cảm giác trong lúc đó mình cùng Tống Mạc đã cách xa vạn dặm, mỗi lần tới nơi này, tựa như là một lần dày vò khổng lồ, đồ án nhảy lên rõ ràng rành mạch nhắc nhở cô, trận hoang đường đêm đó xác thực là đã phát sinh, còn là cơn ác mộng đáng sợ nhất của cô, cô chán ghét loại cảm giác này.
"Nhưng ngày đó anh không có đi theo em, làm cha của đứa bé, anh có quyền cùng em đi khám thai."
"Anh cần phải biết rõ hơn ai khác, đứa bé trong bụng tôi là như thế nào đến!"
"Bất kể thế nào đến, nó đều là con của Thẩm Ngạn anh."
Lúc dứt lời, Thẩm Ngạn đã mở cửa ghế lái phụ ra.
Lê Nhược tức giận ngồi ở trong xe, đối với hành vi của Thẩm Ngạn không thèm để ý.
Thẩm Ngạn nhàn nhạt nhìn chằm chằm Lê Nhược, ngón tay thon dài khi có khi không khẽ chọc ở cửa xe, sự kiên nhẫn của anh đang xói mòn, "Nhược Nhược, đừng ép anh."
"Tôi bức anh? Thẩm Ngạn anh suy nghĩ thật kỹ đi, lần nào không phải là anh bức tôi không còn đường lui, thật sự là ác nhân cáo trạng trước, anh không biết xấu hổ mà còn nói."
"Em có xuống xe hay không?" Một lần cuối cùng Thẩm Ngạn lên tiếng hỏi thăm ý kiến Lê Nhược.
Lê Nhược không thay đổi, "Không xuống."
"Rất tốt."
Vừa dứt lời, Lê Nhược chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, giống như bay lên, một giây sau, liền rơi vào rồi một lồng ngực rắn chắc, trước mặt mọi người, cô cư nhiên bị bế lên.
Trong bệnh viện người đến đến đi đi, tất cả ánh mắt đều ngưng tụ đến hai người, trong ánh mắt các cô gái tràn đầy hâm mộ, nếu có người đàn ông đẹp trai như vậy ôm các cô tiến vào bệnh viện, cho dù chết ở trên bàn phẫu thuật kia đều đáng giá, mấy người nam cảm thấy không công bằng.
Lê Nhược vội vàng dùng túi xách che mặt mình, núp ở trong lòng Thẩm Ngạn mặt đỏ rần, rất nhanh chóng lan tràn đến trên cổ, hạ thấp giọng cắn răng nghiến lợi phun ra một câu nói, "Thẩm Ngạn anh mau cho tôi xuống, này giống với ai, tôi lại không phải tàn tật."
Thẩm Ngạn ôm Lê Nhược đi vào đại sảnh bệnh viện, bước chân ưu nhã thong dong, không nhanh không chậm, cũng không thở lớn, tựa như nâng một bó hoa hồng lớn, "Xác thực không có tàn tật, nhưng không muốn xuống xe, đã như vậy, anh thay em làm giúp."
"Nhiều người như vậy nhìn kìa, anh không biết xấu hổ tôi còn muốn mặt mũi, tôi lặp lại lần nữa, anh thả tôi xuống!"
"Em là người phụ nữ của anh, anh không biết là ôm người phụ nữ của mình có cái gì không biết xấu hổ."
"Ai là người phụ nữ của anh, mặt của anh bị anh ném tới Cửu Trại Câu sao, hèn hạ vô sỉ!"
"Cám ơn khen ngợi "
"..."