Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 20: Còn ngốc như vậy
Một tay anh xách hành lý, một tay nhận lấy áo trong tay Tần Ngu, khi ánh mắt chạm đến áo khoác tây trang màu đen, lông mày cau lại, rất nhanh không để lại dấu vết trở lại bình thường, theo Tần Ngu vào phòng.
Phòng không lớn, thậm chí có chút chật chội, nhưng mỗi một vật trong phòng đều sắp xếp thật ngay ngắn, coi như là thoạt nhìn có chút cổ xưa, cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Có lẽ là dầm mưa quá lâu, Tần Ngu nhịn không được hắt xì, Hứa Giang Nam buông đồ trong tay, "Nhà vệ sinh ở đâu?"
Tần Ngu ngẩn người, chỉ chỉ bên tay phải.
Hứa Giang Nam nhấc chân đi đến nhà vệ sinh, Tần Lãng ôm giày cao gót nhìn bóng lưng của Hứa Giang Nam, lại nhìn Tần Ngu từ khi nhìn thấy Hứa Giang Nam liền bắt đầu duy trì bộ dáng ngẩn người thất thần, "Mẹ, chú xinh đẹp này là ai?"
Tần Ngu hoàn hồn, cầm lấy giày cao gót trong lòng Tần Lãng, lông mi rũ xuống, "Là một người bạn của mẹ."
Tần Lãng còn muốn mở miệng nói cái gì, Hứa Giang Nam từ trong nhà vệ sinh đi ra, trong tay cầm khăn lông khô, đi đến trước mặt hai người, kéo Tần Lãng qua, khăn lông trong tay đặt lên đầu Tần Lãng, lau nhè nhẹ, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng nhìn về phía Tần Ngu, "Tiểu Ngu, đây là Tần Lãng con trai em sao, chuyện của em anh cũng có nghe mẹ em nói."
Thân thể Tần Lãng ngẩn ra, hưởng thụ sự chăm sóc ngoài ý muốn của một người đàn ông khác, loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, chắc đây được gọi là tình thương của ba ba mà các bạn thường nói, Tần Lãng khẽ giương cái miệng nhỏ nhắn, lặng lẽ cho Hứa Giang Nam một chút khen ngợi.
Lau tóc Tần Lãng khô một nửa, Hứa Giang Nam đứng dậy, động tác tự nhiên kéo Tần Ngu lại, tỉ mỉ lau cho cô, "Đầu tóc ướt sẽ bị cảm."
Tám năm không gặp, Hứa Giang Nam đã không còn là chàng thiếu niên trẻ trung như lúc trước, thân hình của anh trở nên cao ngất, đường nét của anh thay đổi thật rõ ràng, khuôn mặt cởi bỏ nét tươi tắn thời niên thiếu, thay vào đó là sự thành thục của một người đàn ông.
Bàn tay to của anh như có như không chạm vào mặt Tần Ngu, là nhiệt độ ấm áp, trên người của anh không có mùi nước hoa như trên người của Tống Mạc, lại mang theo một hương sữa tắm trong trẻo, toàn bộ bao trọn lấy Tần Ngu, Tần Ngu không có tiền đồ liền đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Hứa Giang Nam.
Thời gian giống như dừng lại ở giây phút này, bị một bàn tay vô hình lôi kéo, trong không khí yên tĩnh Tần Ngu chỉ có thể nghe được tiếng tim đập như sấm nơi ngực mình, cảm giác hết sức vi diệu, giống như cảm giác Hứa Giang Nam nhẹ nhàng dắt tay cô mấy năm trước, cũng rung động như vậy, cũng không biết phải làm sao như vậy.
Rất lâu, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói dễ nghe của Hứa Giang Nam, như một dòng nước trong suốt chảy vào lòng người, "Được rồi, em và Tần Lãng đi tắm rửa, anh đi làm cơm."
Bàn tay của Hứa Giang Nam xuyên qua tóc Tần Ngu, động tác dịu dàng, giống như con sâu nhỏ bò qua bò lại ở trong lòng Tần Ngu, đáy lòng ngứa ngáy.
Nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, dắt tay Tần Lãng xoay người.
Cúi đầu đi chưa được mấy bước, bên tai truyền đến giọng ầm ầm ĩ ĩ của Tần Lãng, "Mẹ, bên kia là phòng ngủ, mẹ đi nhầm chỗ rồi."
Sau lưng truyền đến tiếng cười của Hứa Giang Nam, "Tiểu Ngu, tám năm qua như thế nào mà em vẫn còn ngốc như vậy."
Tần Ngu hé ra mặt càng đỏ hơn, giống như sắp bị thiêu cháy, thấp giọng lầm bầm một câu, "Anh mới ngốc đấy." Cùng với Tần Lãng giống như con chim cút rụt lại thân thể cứ như trốn chui vào phòng tắm.