Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 161: Kinh sợ mà không nguy hiểm


Chương trước Chương tiếp

Editor: Trà sữa trà xanh

Lúc Tần Ngu mở mắt ra, trước mắt một mảnh đen nhánh, chỉ có một tia ánh sáng thật nhỏ chém không khí thành hai phần, mơ hồ có thể thấy được bụi bậm lơ lửng trong không trung.

Cô nhức đầu lắm, lại còn hỗn lộn, bên tai chỉ nghe được một trận âm thanh hỗn lộn ở ngoài cửa, còn có tiếng người rống lên, tiếng kêu đau, xem ra, hình như là có người... Đánh nhau.

Cô ấn huyệt thái dương, cố gắng giữ vững tinh thần, mượn ánh sáng mông lung, cô mới nhìn thấy rõ ràng mọi vật trước mắt, hình như đây là một nhà xưởng bỏ hoang, còn sót lại ít thùng hàng cũ, rách khô, bốn phía tản ra một mùi hôi.

Đây là tình huống gì? Tại sao cô lại ở chỗ này?

Chau mày lại tinh tế hồi tưởng, một đoạn ngắn mơ hồ chợt lóe qua trong đầu. Cô và Cố Uyển Uyển đi ăn cơm, vì muốn trốn thoát đám hộ vệ, cô cải trang trốn thoát, lúc cô gọi điện thoại cho Cố Uyển Uyển, có người bịt mắt cô lại, sau đó thì hôn mê bất tỉnh...

Nói như vậy, cô là bị bắt cóc sao?

Cái nhận thức này khiến tâm của cô run lên bần bật, cơn ác mộng bị Thẩm Vi Nhi cùng Chương Trình cố ý hãm hại lần trước còn chưa nguôi ngoai, mỗi lần cô nhớ tới, lòng của cô vẫn còn sợ hãi, lần này, là ai muốn đưa cô vào chỗ chết đây?

Không, cô không thể ngồi chờ chết, cô phải nghĩ biện pháp chạy trốn!

Cắn răng giữ vững tinh thần, nương theo thùng hàng cũ bên cạnh đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh, trong một góc cách đó không xa, cô nhìn thấy một cây thiết côn.

Thân thể như miêu (mèo), phóng nhẹ bước chân, đi tới cầm thiết côn xách lên, bày ra tư thế phòng thủ, nín thở đi đến chỗ cửa sắt kia.

Âm thanh đánh nhau ở bên ngoài càng ngày càng gần, Tần Ngu hít một hơi thật sâu, kiên trì đi lên phía trước.

Bây giờ không phải là lúc lùi bước, không biết phía trước là địch hay bạn, một cái sơ sẩy, cũng đủ khiến cô rơi vào vách núi sâu không thấy đáy lần nữa.

Cô dừng bước trước cửa sắt, cẩn thận kéo cửa sắt ra tạo một khe nhỏ, ngoài cửa ánh sáng chói mắt chợt chiếu vào, sáng chói, suýt nữa làm mù mắt người, Tần Ngu theo bản năng đưa tay che lại mắt.

Mấy giây sau, cô mới thích nghi với ánh sáng chói mắt ngoài cửa, híp mắt nhìn ra ngoài cửa.

Dưới ánh mặt trời, cô nhìn thấy mười mấy hai mươi người đang hỗn chiến, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, mỗi người đều mặc quần áo khác nhau, trong khoảng thời gian ngắn, cô phân biệt không ra tình hình gì, bất quá, cô đã nhìn kỹ, trong những người đó, không có hộ vệ của cô.

Ngực khẽ chấn động, cho nên nói, giờ phút này bên trong hai đám người phía ngoài, có một đội là người bắt cóc cô, có một đội, là người muốn từ trong tay mấy người kia đoạt cô đi, những người muốn đoạt cô đi là cứu cô, hay là muốn mạng cô đây?

Cô đoán không ra, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, thu hồi ánh mắt, ẩn người ở phía sau cánh cửa lần nữa, suy tính một phen.

Nếu là trường hợp xấu nhất, hai đám người đó đều tới giết cô, vậy thì cô phải nhanh chóng tìm ra đường chạy trốn.

Chỉ là, Tần Ngu ở trong phòng đi tới đi lui vài vòng, ngay cả mấy thùng hàng cũ đều đã xem qua, vẫn như cũ không tìm ra một lối thoát. Công xưởng này cũng không lớn, chạy không được thì còn có thể trốn, nhưng mà một chỗ ẩn thân cũng không có.

Đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn tình hình ngoài cửa, khẽ mím môi, xem ra, cách tốt nhất bây giờ chính là thừa dịp song phương đang hỗn chiến mà đào tẩu, chỉ có như thế, có lẽ còn có một đường sống.

Sau khi hạ quyết tâm, Tần Ngu nắm cây gậy trong tay, hít một hơi thật sâu, nhanh như mèo phóng nhẹ ra cửa.

Ngoài cửa hỗn chiến cực kỳ kịch liệt, có một đội người chỉ còn vài ba người, bị một đội người khác bao vây, Tần Ngu nhanh chóng quét mắt qua, không dám dừng lại, co cẳng nhanh chóng chạy tới chiếc xe không xa.

Ai ngờ, sau lưng lại có hai ba người đuổi theo đến, “Tần tiểu thư, xin dừng bước.”

Lúc này đầu óc của Tần Ngu hỗn loạn một mảnh, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, thiết côn trong tay quá nặng, cô đưa tay ném sang một bên, dùng hết khí lực toàn thân chạy nhanh nhất có thể.

Chỉ nghe sau lưng truyền đến trận âm thanh kêu đau cùng tiếng súng vang lên rung trời, chấn động đến mức khiến tâm can tỳ phổi của cô đều loạn.

Bất quá mấy giây sau, sau lưng đột nhiên an tĩnh lại.

Đùi dưới của Tần Ngu mềm nhũn, cơ hồ té ngã trên đất, trong nháy mắt khi cô chần chừ, sau lưng mấy người đàn ông kia liền đuổi theo.

Cả người cô cứng lại, hô hấp hơi chậm lại, xem ra, thuận theo ý trời thôi.

Dây cung giương căng trong lòng buông lỏng, Tần Ngu rủ hai cánh tay xuống bên đùi, thở từng ngụm, mặt như màu đất, vẫn cứng rắn như cũ nói, “Trước khi chết cho tôi thông suốt đã, nói đi, các người là do ai phái?”

Đã thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, theo sát, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên, “Tần tiểu thư, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi là tới cứu ngài, bây giờ chúng tôi hộ tống ngài trở về.”

Hộ tống sao? Tần Ngu mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở trước mắt, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực lại mãnh liệt nhảy lên, người này, là tới cứu cô sao!

Ồ, không đúng, bọn họ là ai? Tại sao phải cứu cô?

Suy nghĩ chuyển một cái, tất cả vui sướng hóa thành nghi vấn, Tần Ngu đứng thẳng người, quét một vòng đám người đó, ngạc nhiên nói, “Các người là do ai phái tới cứu tôi?”

Người đàn ông đứng đối diện cô khẽ vuốt cằm, “Chúng tôi có nỗi khổ tâm, Tần tiểu thư người không đừng hỏi nữa, tóm lại, chúng tôi sẽ không hại người.”

Tần Ngu nhìn chằm chằm người nọ mấy giây, thấy thái độ cường ngạnh của hắn, hỏi nữa cũng không có kết quả, liền bỏ qua, xoay người đi theo đám đó rời đi. Nhưng đáy lòng vẫn tràn đầy nghi vấn, đến tột cùng là ai muốn bảo vệ cô trong bóng tối đây?

―――――

Mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa, khi xe đang lao nhanh trên đường, Tần Ngu mới nhớ tới việc mình đột nhiên mất tích nhất định làm Cố Uyển Uyển sợ hãi rồi.

Vội vàng lục túi xách muốn gọi cho Cố Uyển Uyển báo an toàn, lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại.

Tần Ngu rủ con mắt xuống suy nghĩ, lúc cô bị bắt cóc chắc điện thoại đã rơi mất rồi.

Nhìn tài xế ngồi phía trước, khóe môi Tần Ngu lộ ra một nụ cười, “Cái kia... anh kia, tôi có thể sử dụng điện thoại của anh không?”

Người nọ rất cung kính, cầm điện thoại di động đưa cho Tần Ngu.

Qua mấy giây, đầu kia điện thoại liền truyền đến giọng nói khàn khàn của Cố Uyển Uyển, “Ừ?”

Tần Ngu nhất thời vừa chua xót vừa sung sướng, vội vàng nói, “Uyển Uyển, là mình!”

Đầu kia điện thoại, Cố Uyển Uyển rõ ràng có chút không dám tin, cách rất lâu, đầu kia điện thoại mới truyền đến tiếng khóc ngẹn ngào mà vui mừng của cô, “Thật sự là cậu Tiểu Ngu tử sao, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Làm mình sợ muốn chết!”

“Chuyện này nói rất dài dòng, trở về mình sẽ nói cho cậu nghe, cậu cũng đừng lo lắng, bây giờ mình rất tốt.” Tần Ngu áy náy nói, Cố Uyển Uyển là phụ nữ có thai, còn phải chịu kinh sợ như vậy.

“Sao có thể không lo lắng được? Đột nhiên điện thoại của cậu không thể gọi được, mình cho rằng cậu lại xảy ra chuyện gì, nên mình vội vã gọi cho Tống Mạc, bây giờ Tống Mạc đã phái người đi khắp thành phố A tìm cậu rồi!” Nhắc tới Tống Mạc, giọng nói của Cố Uyển Uyển đột nhiên đề cao hai quãng.

“Cái gì?!” Tần Ngu kinh hô, “Mình lập tức gọi điện thoại cho anh ấy, Uyển Uyển cậu hại mình rồi.”

―――――

Gọi nhiều lần, nhưng vẫn không có ai bắt máy, Tần Ngu cắn môi dưới, như kiến bò trên chảo nóng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Nghe điện thoại, nghe điện thoại, Tống Mạc anh mau nghe điện thoại đi...”

Môi dưới nhanh chóng bị cắn nát, di động trong tay chợt rung lên, trên mặt Tần Ngu vui mừng, “Ừ, ông xã?”

“Tần Ngu!” Tống Mạc xưa nay luôn bình tĩnh như nước lần đầu tiên trong giọng nói có phập phồng.

“Là em! Em không sao, anh mau rút người lại đi.” Tần Ngu ra sức gật đầu.

“Đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ em đang ở đâu?” Xác nhận Tần Ngu đã an toàn, giọng nói của Tống Mạc mới trầm ổn dần.

“Em lập tức trở về, chúng ta trở về rồi hãy nói.” Tần Ngu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau.

“Ừ, chờ em trở về chúng ta nói chuyện.” Không biết có phải là do Tần Ngu ảo giác hay không, cô cảm thấy Tống Mạc giống như cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng. Nói chuyện một chút, ừ, mỗi lần anh nói chuyện đều có một phong cách riêng, lần này không biết rõ...

Cúp điện thoại, dựa lưng vào trên ghế ngồi, trong đầu lóe qua khuôn mặt bạch hi cùng giọng nói âm trầm của Tống Mạc, Tần Ngu sâu kín thở dài, tâm can tỳ phổi nhịn không được lại run rẩy.

―――――

Hai giờ sau, xe cách Tống thị hai trăm mét thì dừng lại.

Tần Ngu rủ con mắt xuống nhìn trang phục trên người, đau đầu nhắm mắt lại. Xem ra còn phải đi mua quần áo, sao cô dám mặc như vậy đi vào đại sảnh Tống thị gặp anh đây?

Lục lọi trong túi một hồi, cô mới nhớ toàn bộ tiền trên người đều nằm trong bộ trang phục kia của mình, lần này biết làm sao bây giờ?

Bất chợt, một giọng nữ vang lên, “Tiểu Ngu tử, cuối cùng thì cậu cũng trở về rồi!”

Tần Ngu ngước mắt, Cố Uyển Uyển đã to bụng sắc mặt vui mừng chạy tới phía cô.

Cô là người mang thai đó nha!

Tần Ngu vội vàng nghênh đón, tim bị dọa suýt chút nữa nhảy ra ngoài rồi.

Cố Uyển Uyển mới vừa ôm lấy cô, liền níu lấy cô nhìn từ trên xuống dưới, sợ Tần Ngu bị thương.

Tần Ngu đưa tay chế trụ cánh tay đang làm loạn của Cố Uyển Uyển, la lên, “Mình không có bị thương dù chỉ một sợi tóc nha, bộ quần áo kia của mình cậu mang đến chưa?”

Cố Uyển Uyển không ngờ Tần Ngu đột ngột hỏi vậy, giật mình đứng yên.

Phụ nữ có thai quả thật rất ngốc nha, Tần Ngu luống cuống nắm tóc, “Trang phục nghiệp vụ của mình cậu mang đến chưa?”

“Sao lại ăn mặc như vậy?” Tần Ngu còn chưa nghe thấy Cố Uyển Uyển trả lời, liền nghe được một giọng nam trầm thấp từ tính truyền đến.

Thân thể Tần Ngu cứng đờ, sững sờ tại chỗ...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...