Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 158: Sóng lớn mãnh liệt
“Địa chỉ.” Phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua rất nhanh, giọng nói thật thấp của Cố Viêm Chi truyền tới.
Kiều Hi mặc chiếc áo gió tì cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời. Chạy suốt cả buổi cho tới trưa cũng không được ăn miếng nào, cứ như vậy bị Cố Viêm Chi kéo lên xe, trong lòng cô vô cùng tức giận.
Cố Viêm Chi nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt xa cách của Kiều Hi, lông mày nhíu lại, không kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, “Địa chỉ của Tô Mạt Lỵ.”
Kiều Hi nhếch miệng, hai tay vòng trước ngực nhìn Cố Viêm Chi bằng ánh mắt xem thường, “Giám sát Cố điều tra giỏi như vậy thì không cần tôi nói cũng biết chứ.”.
Cố Viêm Chi giật mình một chút, vẻ mặt nghiêm nghị, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Kiều Hi.
Trên cổ tay đột nhiên truyền tới nhiệt độ khác thường khiến cho Kiều Hi rút tay lại theo bản năng, nhưng mà không rút được, ngược lại trên cổ tay lại truyền tới cảm giác đau đớn, cô hất cằm lên nhìn về phía Cố Viêm Chi, vẻ mặt vô cùng quật cường.
Cố Viêm Chi khẽ liếc cô một cái, trong đôi mắt sáng ngời của anh đã hiện lên sự lạnh lẽo đến rùng mình, “Bây giờ là thời điểm sống còn, không phải là thời gian để cho em đùa giỡn đâu.”
Kiều Hi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Cố Viêm Chi, giọng điệu này không giống như nói giỡn, nhất thời có chút chột dạ, cắn cắn môi dới, cụp mắt xuống nói mấy chữ: “Số 72 đường Ninh Ba.”
Ngón tay chai sạn của Cố Viêm Chi như có như không xẹt qua lòng bàn tay của Kiều Hi, ánh mắt nhìn vào đường cong tuyệt đẹp của khuôn mặt và gò má ương ngạnh của cô, “Xong chuyện này tôi sẽ mời em ăn cơm.”
Nhiệt độ ở cổ tay đã tan đi, có lẽ mới vừa rồi Cố Viêm Chi đã hơi dùng lực, cho nên chỗ này vẫn còn hơi tê tê một chút, Kiều Hi nhìn thẳng vào mắt của Cố Viêm Chi, đột nhiên lại cảm thấy có chút không tự nhiên, đưa tay khẽ vuốt mấy cái ở cổ tay, lông mi khẽ run run, giận dữ như con nít nói, “Phải là đại tiệc.”
Chân mày của Cố Viêm Chi dãn ra, không trả lời lại coi như là cam chịu. dùng sức đạp chân ga, xe lao đi vun vút, khiến bụi đường bay mịt mù.
―――――
Trước một căn nhà riêng biệt, Cố Viêm Chi nghiêng người đi ra, Kiều Hi theo sát phía sau.
Lầu hai, cánh cửa ở trước mặt đóng chặt, bên trong cửa không hề có chút động tĩnh, rất vắng vẻ giống như chỗ này không hề có người ở.
Kiều Hi lại bấm chuông cửa một lần nữa, mấy giây sao, vẫn không hề có người nào đi ra.
“Không có người?” Kiều Hi nhíu mày.
Cố Viêm Chi lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, “Bây giờ đang là buổi trưa, mà sáng nay trong tài liệu em đưa cho tôi nói rất rõ ràng, Tô Mạt Lỵ bị bệnh sida giai đoạn cuối, em cảm thấy lúc này cô ta có khả năng đi ra ngoài ăn cơm sao? Trừ khi tài liệu em đưa tôi là giả, nếu không thì tám mươi phần trăm Tô Mạt Lỵ đang ở bên trong.”
“Tài liệu tôi đưa anh là tài liệu mới nhất, không thể nào sai được, cho nên, có phải là cô ta đã ngủ thiếp đi, hoặc là bệnh nặng quá không thể xuống giường được?” Kiều Hi cố gắng nhướn cô lể để nhìn qua cửa sổ xem có nhìn thấy gì không.
Sau lưng cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Cố Viêm Chi.
Đáp án của cô ngu xuẩn tới mức anh không thèm để ý tới sao? Kiều Hi chun mũi lại, quay đầu nhìn lại, đang muốn mở miệng, lại phát hiện Cố Viêm Chi đang ngồi chồm hỗm dưới đất, không biết đang nhìn cái gì.
Kiều Hi cũng ngồi xổm xuống theo, “Chẳng lẽ chìa khoá giấu ở dưới thảm cửa ra vào sao?”
Cố Viêm Chi ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Trên này có dấu chân, rất nhiều, và rất hỗn loạn.”
Kiều Hi đi lại gần, nhíu mày nhìn xuống nền xi măng bẩn thỉu, “Chuyện này có gì lạ đâu? Tôi và anh cũng lưu lại dấu chân ở đây mà.”
“Căn nhà này chỉ có tầng hai là cao nhất, cho nên cũng không có nhiều người đi qua, người tới chỗ này, tất nhiên là tới tìm Tô Mạt Lỵ, chỗ này ngoài dấu chân của tôi và em thì còn có những dấu chân khác, điều này nó rõ, hôm nay đã có người tới trước khi chúng ta tới.”
“Tại sao lại là hôm nay? Dấu chân này nói không chừng là của Tô Mạt Lỵ cũng nên.”
“Vấn đề thứ nhất, dấu chân rất mới, rất rõ ràng, em xem hoàn cảnh ở đây, ánh mặt trời rất khó chiếu tới, bụi bặm rất dễ bám dày lên, nếu như là dấu chân ngày hôm qua hoặc là thời điểm khác, thì sẽ có những lớp bụi phủ lên, cho dù không phủ hết toàn bộ, thì cũng sẽ không rõ được như thế này, cho nên đó là dấu chân hôm nay. Vấn đề thứ hai, không phải là cô ta, chỗ này là dấu chân của giày cao gót, hôm nay em cũng không đi giày cao gót, Tô Mạt Lỵ là một người bị bệnh nặng, tôi không nghĩ là cô ta có đi giày cao gót ra khỏi nhà, hơn nữa, dấu chân ở đây không chỉ có của ba người chúng ta, mà còn có người khác.”
“Ý của anh là…” Kiều Hi đột nhiên trợn to mắt lên, đưa tay lên bịt miệng lại, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi, cái tên đó rõ ràng đã đến cửa miệng, nhưng cổ họng của cô như có người bóp chặt, ba chữ kia, làm sao cũng không thốt thành lời được.
Cố Viêm Chi khẽ liếc Kiều Hi một cái, mặc dù chưa nói gì ra cả, nhưng anh nhìn thấy sự đồng tình và trắc ẩn trong mắt của Kiều hi, rõ ràng đã thấy được một tính mạng sắp ra đi.
Hốc mắt đột nhiên nóng lên, nếu như lúc trước bị Cố Viêm Chi cưỡng chế kéo đi cô có hơi tức giận một chút, thì bây giờ, trong lòng của cô, chỉ còn lại sự áy náy vào tự trách, nếu như sự thật đúng như suy đoán của bọn họ, rất có thể cô chính là hung thủ gián tiếp khiến cho Tô Mạt Lỵ mất mạng.
Trong lòng có loại khó chịu không nói thành lời, giống như ở đó có một miếng vải bịt chặt, ngăn không cho cô hô hấp, sự sống và cái chết, thì ra thực sự là sự sống và cái chết.
Cô ngồi xổm xuống hoàn toàn chìm vào trong bóng ma lớn, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng rồi lan ra, lan ra khắp toàn thân, khiến cho cô không ngừng run rẩy, đáy mắt của cô giống như có một luồng lửa nóng đang chuyển động, một giây sau khiến cho sự run rẩy của cô đã giảm bớt hơn rất nhiều
Trước mắt, đột nhiên xuất hiện một bàn tay có khớp xương rõ ràng.
Kiều Hi ngước mắt, Cố Viêm Chi bình tình nhìn cô, đôi mắt đen láy bình tĩnh như nước, giống như ngăn cản tất cả sự lạnh lẽo, truyền tới cảm giác ấm áp tới khắp người của cô, giọng nói giống như tiếng nước chảy từ từ xẹt qua bên tai của cô, vẫn trong trẻo và lạnh lùng như trước, nhưng lại làm cho cô vô cùng yên tâm, “Bây giờ không phải là lúc khóc.”
Lần đầu tiên cô mềm yếu ở trước mặt của anh, nhưng cũng không cảm thấy bối rối.
Mấy giây sau, giơ tay lên lau nước mắt, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay của người đàn ông. SSdienng dànlew quy9on.
Cố Viêm Chi thoáng dùng sức một cái, kéo Kiều Hi đứng lên.
“Làm sao bây giờ?” Kiều Hi ngước đôi mắt có chút đỏ ửng lên.
“Cạy cửa ra, cái này chắc em rất thành thạo.”
Kiều Hi gật gật đầu, vài năm ở trường cánh sát, người khác học được phương pháp vật nhau tốt nhất, còn cô giỏi nhất chính là cạy khoá, khi thi hành nhiệm vụ đầu tiên thấy Kiều Hi cạy khoá, Cố Viêm Chi còn cười cô làm cảnh sát cũng trở thành ăn trộm luôn rồi.”
Nhưng mà mấy giây, chỉ nghe thấy “cạch cạch” một tiếng, Kiều Hi đưa tay đẩy ra, “Được rồi.”
Cố Viêm Chi gật gật đầu, “Đi, đi vào.”
Cả người của Kiều Hi cứng ngắc lại, chẳng biết tại sao, từ trước tới giờ cô thích nhất là vào hiện trường phạm tội để thăm dò, nhưng mà bây giờ cô lại không có dũng khí đi vào, thậm chí cô còn không có dũng khí liếc nhìn vào bên trong.
Cố Viêm Chi không thèm để ý chút nào cầm tay cô rồi nghiêng người đi vào, “Cũng có thể chúng ta suy đoán không chính xác.”
Kiều Hi giãy giụa một cái, Cố Viêm Chi cụp mắt xuống, thì thấy Kiều Hi cúi đầu xuống giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm, mấy giây sau, anh mới nghe thấy giọng nói nho nhỏ của cô vang lên, “Anh suy đoán chưa từng sai lầm bao giờ.”
Cố Viêm Chi mím môi, chần chừ mấy giây, đưa tay lên đặt ở bả vai của cô, “Không nên tự trách, nếu quả thật muốn làm chút gì, thì hãy phá án cho tôi xem.”
Phá án, chỉ có phá án, mới khiến cho sự thật được phơi bày ra ngoài ánh sáng, có lẽ đó mới là sự bù đắp tốt nhất đối với người chết.
Cố Viêm Chi nói không sai.
Kiều Hi trầm mặc mấy giây, cuối cùng không tiếp tục tránh né nữa, mà đi sau lưng của Cố Viêm Chi theo vào trong.
―――――
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh giống như là đang giữa trưa, tất cả mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp. Trên ghế sa lon để một chiếc áo khoác, trên chiếc bàn trà để một chiếc máy vi tính xách tay, vài cuốn sách, một ly nước, cả căn phòng chỉ có tiếng “ùng ục ùng ục” vang lên.
Kiều Hi đứng quan sát khắp mọi nơi, thậm chí cô còn có chút nghi ngờ, có phải mình đã đi nhầm chỗ rồi không.
Cố Viêm Chi sớm đã đi tìm theo tiếng “ùng ục ùng ục” kia xem nó phát ra từ đâu.
Thì ra là từ trong phòng bếp truyền tới, giống như là đang nấu canh, mùi vị rất nồng, lại có chút là lạ, giống như là … Có mùi rất tanh.
Anh tự tay mở nắp nồi ra, bên trong chỉ có một ít rau cỏ, rau thái nhỏ vô cùng tuỳ hứng, cà rốt và khoai tay thì cắt miếng lớn, đủ để thấy kỹ thuật nấu ăn của chủ nhân nó rất kém cỏi, hơn nữa, nồi canh này không thể ăn được nữa.
Bên cạnh bồn rửa còn đặt một chút nguyên liệu nấu ăn còn sót lại, Cố Viêm Chi tuỳ ý tìm một đôi đũa, khua khoắng ở trong nồi vài cái, trong lúc lơ đãng đã đụng phải một vật cứng.
Anh vớt ra ngoài, thì là một ống inox để gia vị hình cầu, bên trong chứa hoa tiêu và hạt hồi, mùi rất nồng, bốc lên khiến cho mũi anh cũng có chút ngứa.
Thả món đồ đó vào trong nồi lại một lần nữa, nhướn mày, xoay người, đi ra khỏi phòng bếp, tiếp tục quan sát.
Kiều Hi thấy Cố Viêm Chi đã nghiêm túc đi thăm dò vào bên trong, hít một hơi thật sâu, hai tay buông thõng ở hai bên nắm chặt lại thành quyền rồi đi vào.
Đứng ở phòng khách không thấy gì, nhưng khi cô kéo cửa ra đi vào trong phòng ngủ, trong không khí bông lên một mùi tanh rất nồng, mùi tanh hôi này, có chút quen thuộc không nói nên lời.
Trong lòng Kiều Hi run lên, trong nháy mắt tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt.
Bão táp luôn luôn ẩn náu trong sự yên bình, cũng giống như giờ phút này, trong không khí yên lặng và tốt lành này, rõ ràng cô đã nhận ra một hơi thở mãnh liệt của những trận sóng to gió lớn.
Mấy giây sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, dời bước chân tìm kiếm về chỗ có mùi tanh rất nồng kia.
Mùi tanh ở trong căn phòng này, cô đã đi khắp bốn phía, một chỗ rất nhỏ cũng tìm rồi nhưng không thấy.
Đột nhiên, trước một cánh cửa, mùi tanh kia càng nồng hơn nữa, Kiều Hi dừng bước lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Trong lòng có một giọng nói vang lên, tất cả chân tướng, đều ở trong này, đều ở phía sau cánh cửa này! Cô nhất định sẽ bắt được hung thủ!
Dường như là vừa đẩy cửa ra đã chạy vọt vào.