Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 12: Chồng tương lai
Trên bầu trời có những phiến mây đỏ lớn lan tràn ra, lửa đỏ, từng chút từng chút, từ từ trở thành nhạt, khi hòa vào mây trắng, biến thành màu hồng nhạt, trông rất đẹp mắt, nơi giao với đường chân trời lại có chút màu đậm, ánh sáng đỏ rực xuyên qua bầu trời xanh biếc, giống như xé rách bầu trời.
Ở độ cao 30 tầng, ánh sáng mờ nhạt vừa vặn, bình dị lướt qua thủy tinh không chút nào keo kiệt chiếu vào đầu vai rộng lớn và lọn tóc của người đàn ông, có vài tập hồ sơ để trên mặt bàn.
Hai tay người đàn ông vòng qua ngực đang định thần tựa lưng vào ghế ngồi, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn mà xuất thần.
Là tất cả tài liệu có liên quan đến Tần Ngu và Tần Lãng.
Không thể không nói, hiệu suất xử lý công việc của Hứa Văn rất nhanh, buổi sáng phân phó, buổi chiều có thể chứng thực.
Đương nhiên, chuyện này sở dĩ xử lý nhanh như vậy, cũng không thể loại trừ toàn bộ cuộc sống hơn hai mươi năm của Tần Ngu chỉ đơn giản giống như tờ giấy trắng, rải rác vài nét bút có thể phác hoạ ra, tra của cải nhà của cô quả thực so với làm một bài toán Olympic tiểu học còn muốn đơn giản hơn.
Tài liệu điều tra được hết sức cặn kẽ, nhỏ từ Tần Ngu cởi truồng móc tổ chim, lớn đến Tần Ngu lên đại học, không gì không rõ, liền ngay cả tám tuổi Tần Ngu vẫn còn ở nhà trẻ, loại chuyện sỉ nhục này cũng ghi chép rõ ràng rành mạch.
Cuộc sống việc vặt của Tần Ngu đối với Tống Mạc mà nói cũng không có ý nghĩa trọng đại gì, anh không có hứng thú xem những năm này cô có thể cười hay sinh sống gian khổ, anh cũng không có hứng thú xem cô thích ăn cái gì không thích màu sắc gì, những thứ này, chỉ có chồng tương lai của cô mới hết sức có hứng thú, thế nhưng tuyệt đối không phải là anh, anh cảm thấy hứng thú duy nhất chỉ có khi anh rời đi, bốn năm nay cô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Lần trước Tần Ngu tìm con trai liền đến địa bàn của anh, anh cảm thấy chuyện có chút kỳ quặc, ròng rã bốn năm Tần Ngu cũng không tìm đến anh, lại ở lúc con trai của cô mất tích mới tới tìm tận cửa, anh tự mình lý giải thành con trai của Tần Ngu có tồn tại một mối quan hệ lớn với anh, nếu không, vì cái gì Tần Ngu sẽ cảm thấy anh bắt con trai của cô đi.
Trong tài liệu ghi lại làm cho trong lòng của anh chấn động mạnh một cái, những suy đoán chậm rãi hình thành ở trong đầu anh.
Tần Lãng con trai của Tần Ngu năm nay vừa tròn bốn tuổi, mà khoảng cách anh rời khỏi Tần Ngu cũng là ròng rã bốn năm, đương nhiên, khả năng này chỉ là một trùng hợp, Tần Lãng nói không chừng là con của Tần Ngu và người đàn ông khác, nhưng trong tài liệu viết rất rõ ràng, Tần Ngu cũng chưa từng kết hôn, hơn nữa, những năm gần đây cô vẫn luôn ở một mình.
Chuyện xảo diệu là xảo diệu ở chỗ này, anh không khỏi hoài nghi, Tần Lãng chính là con trai của Tống Mạc anh.
Xem ra phải tìm thời gian bắt Tần Lãng đến làm giám định DNA, anh tuyệt đối không thể để cho con trai của mình lưu lạc ở bên ngoài, cũng tuyệt đối không thể nào để cho con của anh đi theo người phụ nữ thô lỗ mà lại vô sỉ trôi giạt khắp nơi kia.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, suy nghĩ của Tống Mạc bị cắt đứt, đưa tay nhấn nhấn huyệt thái dương, nhàn nhạt nói câu, "Vào đi."
Hứa Văn giẫm giày cao gót mười phân màu đen đi tới, vòng eo mảnh giống như hồ lô, "Tống tổng, dạ tiệc sinh nhật của Phó đổng đã đến giờ."