Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo

Chương 14: Tôi muốn về nhà


Chương trước Chương tiếp

Cô liếc mắt bước ra bồn tắm, muốn đi ra ngoài.

“Đi chỗ nào?” Anh kéo tay cô lại, “Bỗng dưng dụ hoặc tôi một lúc rồi muốn đi như vậy.”

Không nhìn thấy anh đã thở gấp như trâu rồi sao? Không nhìn thấy ‘thằng nhóc’ của anh đã căng cứng sao?

“Anh cũng không sợ hết tinh mà chết!”

“Chỉ bằng em, còn không hút hết nổi tôi.” Nói xong, đưa tay muốn kéo khăn tắm của cô.

“Cút ngay!” Cô tránh ra khỏi tay của anh, “Anh muốn nhưng tôi không muốn! Tôi muốn về!”

“Trở về nơi đó?”

“Về nhà.”

“Em đừng mơ tưởng.”

“Anh là tên khốn kiếp à? Tại sao ngăn trở tôi?”

“Chủi hay lắm, em cũng không thể tưởng, mình bị tên khốn kiếp cưỡi một đêm?”

“Anh!!!” Cô tức giận muốn phát điên, nhưng càng nhớ Tiểu Hòa hơn.

Hiện tại nhất định nó ở trong trường học khổ sở lặng lẽ khóc, cô phải nhanh chân đến xem Tiểu Hòa!

Cô phải đi bất cứ giá nào!

Cắn răng một cái, kéo ra khăn tắm của mình, lộ ra thân thể nhỏ bé đầy dấu vết: “Anh muốn làm thì nhanh chút, làm xong thả tôi đi!”

A, muốn làm thì nhanh chút?

Cô thật muốn đi!

Hoắc Lôi Đình đè nén lửa giận: “Hạ Bạch?”

“Làm gì?” Cô xấu hổ đỏ mặt, thân thể trần truồng đứng ở trước mặt người đàn ông như vậy, lần đầu tiên trong đời cô.

“Không bằng em làm người tình của tôi đi?” Phụ nữ của anh vô số, vẫn chưa bao giờ có người tình cố định.

Lần này ý tưởng đột phát, thu cô làm người tình không tồi.

“Người tình con mẹ anh đó!” Cô tức giận mắng chửi, nắm lên khăn tắm bao bọc kỹ thân thể của mình: “Không làm, tôi đi về đây! A…”

Hoắc Lôi Đình không còn nhẫn nại nữa, bắt được đầu vai của cô, trực tiếp ấn cô trên tường.

‘Rầm’ một tiếng, đụng đến hộc tủ bên cạnh ngã xuống sàn, đồ ngổn ngang rầm rầm rào rào trải đầy sàn.

Một tay gắt gao nắm cổ của cô, cố định cô ở trên tường.

Hai mắt như lưỡi đao bén nhọn quét qua mặt của cô: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Hoặc là nghe lời, hoặc là chết, tự em chọn.”

Hạ Bạch lạnh lùng nhìn anh không chút úy kỵ, trực tiếp nghênh đón hai tròng mắt lạnh như băng của anh.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cô đột nhiên châm chọc cười một tiếng: “Phi!”

Hoắc Lôi Đình đột nhiên tiến tới gần: “Em thật cho rằng tôi không dám giết em?”

“Tùy anh thôi, chỉ là anh giết chết tôi rồi thì chứng minh, anh thua!” Bởi vì không có cách nào chế ngự cô, mà thua.

Hoắc Lôi Đình anh kiêu ngạo đến cỡ nào?

Tại sao có thể cho phép thất bại?

Cho tới bây giờ, lịch sử thất bại của a nh là con số 0, anh lại thua một cô gái nhỏ?

Sức lực từ từ buông lỏng, anh lộ ra nụ cười lạnh lùng mị hoặc: “Tôi không thể giết em, ngày còn dài hơn, tôi chờ.”

Tôi chính là rất có kiên nhẫn, tôi muốn cái gì, chưa bao giờ không có được.

Em có thể kéo dài, cũng có thể chạy trốn.

Chỉ là không nên quên, em còn có một đứa em trai chưa dứt răng sữa… Gọi là Hạ Tiểu Hòa phải không?”

Cô gái nhỏ này, anh nhất định muốn!

Trong mắt cô hiện vẻ bối rối, nhưng cắn chặt răng, không lên tiếng.

Anh cúi đầu, đưa tay vỗ nhẹ hai cái ở trên mặt cô, âm thanh vô cùng mị hoặc ở bên tai cô nói: “Đứa bé kia thật đáng yêu.”

Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Bạch chỉ cảm thấy hơi sức trong thân thể trong nháy mắt bị rút đi, đầu óc trống rỗng ngã xuống sàn.

Tiểu Hòa ….Tiểu Hòa…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...