Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Tạch…!

Cửa phòng bị đẩy ra, bên trong phòng là một mảnh tối đen .

Nhưng thanh âm thống khổ gào thét kia, càng lúc càng rõ hơn, so với ở bên ngoài phòng nghe được, càng thêm rõ ràng gấp trăm lần, nghìn lần!

Cánh cửa sau khi Phương Y Nhiên đi vào phòng không tiếng động khép lại.

Cô tìm công tắc bật đèn bên trong căn phòng , muốn xem rõ ràng tất cả bên trong phòng .

Phanh!

Tựa hồ đụng phải cái gì, phát ra tiếng vang thực lớn.

Ngay sau đó, Phương Y Nhiên nghe được tiếng quần áo ma sát cùng với ——

“. . . . . . Mệnh y của tôi. . . . . .”

Cổ họng khàn khàn, ngay tiếp theo lời nói ra đều giống như bị cái gì đè nặng lại.

Có cái gì đó đang đến gần cô!

Cho dù ở trong bóng tối, nhưng là giác quan thứ sáu vẫn rất tốt phát ra báo động.

Phương Y Nhiên ngừng thở, thân thể gắt gao tựa vào vách tường, ngón tay từng chút một lần mò về phía trước , hướng đến gần công tắc bật đèn. . . . . .

Thanh âm trong bóng tối là ai phát ra đây?

Tại sao thống khổ như vậy? Giống như là đã trải qua vô số tra tấn.

Bỗng chốc, một cỗ cảm giác lạnh như băng đánh úp tới mắt cá chân của cô, một cỗ lực đạo thực lớn, đem cô cả người kéo xuống dưới.

Phương Y Nhiên trọng tâm không vững ngã xuống, cái mông nặng nề cùng sàn nhà lạnh băng tiến hành tiếp xúc thân mật lần đầu tiên.

Đau quá đi!

Cô khàn khàn nhếch miệng, còn chưa kịp tiếng thét ra tiếng, lông măng trên người bởi vì cái lạnh ở mắt cá chân mà dựng lên hết.

Nắm lấy mắt cá chân cô giống như. . . . . . Không, phải là một bàn tay, nhưng là, bàn tay này cũng là lạnh như băng, thậm chí so với mặt đất kia càng thêm lạnh hơn, quả thật giống như là. . . . . . Tay của người chết.

Bàn tay kia rất dùng sức nắm, cơ hồ muốn đem cả năm ngón tay, cũng khảm vào da thịt của cô, vào trong xương cốt.

“Tự tiện xông vào nơi này là tôi không đúng, tôi có thể bảo đảm lập tức rời đi, hơn nữa chuyện phát sinh ở đây tất cả tôi đều sẽ không nói ra , mời buông chân của tôi ra, có thể không?” Phương Y Nhiên nhịn đau, hướng về phía bóng tối không cách nào nhìn thấy người ta kia nói .

Có lẽ, cô đã xâm nhập một hiện trường giao dịch.

Hay là, cô phá hư niềm vui thú SM ( viết tắt của Sadist & Masochist) của người khác.

Hay là, là có nhà khoa học ở chỗ này tiến hành thí nghiệm bí mật?

Tóm lại, trong chớp nhoáng này, trong đầu Phương Y Nhiên , nghĩ tới vô số khả năng.

Nhưng là chuyện kế tiếp xảy ra, lại làm cho cô thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình. Bàn tay lạnh như băng kia, đang dùng phương thức thật thô lỗ, cởi giày của cô.

“Này này, ngươi đừng kéo a, sẽ đem giầy kéo hư đấy!”

“Mệnh y. . . . . . Là mệnh y. . . . . .”

“Cái gì mệnh y! Nghe không hiểu á!Cho dù tôi nhầm lẫn, anh muốn bồi thường, cũng không cần phải kéo giày của tôi a!”

“Của tôi đấy, phải . . . . . Là của tôi.”

“Giày của tôi không bao nhiêu tiền, anh coi như đoạt đi cũng không dùng a!”

Phương Y Nhiên cố gắng giãy giụa, nhưng là đối với sức lực lớn đến dọa người, chặt chẽ nắm chân cô.

“Anh đừng quá đáng không chịu buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô vất vả nghĩ muốn dùng cái chân còn lại đá văng đối phương ra.

“Vẫn luôn đang nghĩ đến. . . . . . Thật là nhớ. . . . . .” Thanh âm kia càng ngày càng trầm thấp, theo giọng nói dừng lại, mang theo nhiệt độ của môi, dán lên bàn chân yêu kiều.

Phương Y Nhiên im bặt.

Người này đang làm gì?

So với bàn tay lạnh như băng kia, đôi môi âm ấm quả thật khác nhau một trời một vực. Làm người ta sởn gai ốc hơn là, đôi môi này đang hôn bàn chân cô, rất cẩn thận hôn, tựa hồ không muốn bỏ qua bất cứ chỗ nào. Không chỉ là môi, của người mà hàm răng vẫn còn ở gặm cắn nàng lưng bàn chân thượng da thịt. Sức lực không lớn, hàm răng khẽ phát run, giống như là đang cực lực ngăn chặn sức lực của bản thân, hoặc như là một loại khát vọng lớn không thể tin được.

Tín hiệu nguy hiểm vang lên trong đầu Phương Y Nhiên.

Tiếp tục như vậy nữa, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì! Chuyện cho tới bây giờ, phương vẫn mở mới hối hận mình lỗ mãng xông vào hành động.

“Mệnh y. . . . . . Mạng y. . . . . .” Thanh âm kia vẫn còn không ngừng lặp đi lặp lại những lời làm người ta không hiểu nổi.

Hít một hơi thật sâu, Phương Y Nhiên hướng về phía mắt cá chân mình trong bóng tối hỏi: “Cái gì là —— mệnh y?”

Đối phương dừng một chút, dừng lại động tác , tựa hồ muốn trả lời câu hỏi của cô : “Mệnh y. . . . . . Mệnh y là . . . . .”

Ngay tại lúc này!

Cái chân còn lại của Phương Y Nhiên hung hăng nâng lên, đá hướng đối phương.

Bốp…!

Kêu đau một tiếng, cô rốt cuộc cảm thấy bàn tay ở mắt cá chân buông lỏng ra.

Cô muốn chính là cái cơ hội này! Nhếch nhác đứng lên, Phương Y Nhiên hướng cửa chạy đi, sau lưng lại vang lên tiếng gầm thét đầy tức giận!

“Không cho đi! Không cho. . . . . . Ngươi đi!”Mệnh y của hắn, tại sao có thể bỏ hắn đi đây? Cô có biết, nỗi thống khổ của hắn, hắn trống rỗng, hắn tịch mịch tất cả đều là bởi vì cô!

Lực đạo thực lớn, từ phía sau đánh tới. Sau một khắc, Phương Y Nhiên chỉ có thể cảm thấy sống lưng đau rát tột độ. Bả vai vừa đúng chạm vào công tắc bật đèn, chỉ nghe được tiếng lạch cạch rất nhỏ, ánh sáng trong nháy mắt tràn ngập ở cả gian phòng.

Bản năng nheo lại mắt, ánh mắt Phương Y Nhiên từ từ thích ứng ánh sáng.

Trên đất. . . . . . Là một mảnh bừa bãi, cái ly bị rớt, đệm nhăm nhúm, áo khoác tây trang thì tơi tả như giẻ rách. . . . . . Thậm chí còn có chiếc giày bị xé nát của cô.

Một đôi chân mang giày da xuất hiện trong tầm mắt cô.

Đôi chân kia, từng bước một hướng đến gần cô, một bàn tay chụp vai của cô, cho dù cách áo, cô đều có thể cảm nhận được phần lạnh như băng kia.

Tầm mắt Phương Y Nhiên từng chút từng chút dời lên trên, nhìn thấy một màu tóc đen, da thịt trắng nõn làm người ta nghẹt thở, cũng nhìn gương mặt xinh đẹp đến yêu mị.

Gương mặt này thật làm cho người ta ghen tị, làm cho người ta phát cuồng.

Đôi môi, sống mũi, gương mặt tổ hợp lại, vừa đúng giống như kiệt tác của Thượng Đế .Vừa mang vẻ đẹp phái nữ nhưng cũng đậm chất nam tính, có thể làm người ta tạm quên đi giới tính, giống như là yêu tinh trong thần thoại , khi người phàm nhìn thấy họ, liền cướp lấy linh hồn đối phương.

Hắn —— là người lúc nãy trong bóng tối sao?

Tiếng người phát ra gầm thét giống như dã thú, thế nào cũng làm cho người ta không nghĩ tới dẽ ở cùng một chỗ với loại quý công tử này.

Hắn hướng về phía cô nhàn nhạt cười, nhưng là bàn tay nắm bả vai cô lại càng ngày càng dùng sức.

“Mệnh y, cô biết mệnh y rốt cuộc là cái gì sao?” Đôi môi đẹp đẽ mở ra , lại khạc thanh âm khàn khàn trong bóng tối giống nhau như đúc

“Tôi làm sao biết!” Phương Y Nhiên mày nhíu lại , đôi tay dùng sức mà nghĩ muốn đem năm ngón tay bám trên bả vai cô đẩy ra.

“Mệnh y chính là máu tôi. . . . . .xương tôi. . . . . . Ha ha ha ha, là mệnh y đấy. . . . . .” Hắn đột nhiên ôm lấy cô, cánh tay siết hông của cô, ép tới cô thiếu chút nữa không thở nổi.

“Anh buông tay!” Đôi tay nàng nắm thành quyền, dùng sức mà nghĩ muốn hướng cằm hắn đánh tới.

Thế nhưng hắn lại đưa ra một bàn tay, thoải mái mà kẹp lấy hai cổ tay trắng nõn của cô, dùng sức kéo xuống dưới. Động tác này, khiến cho Phương Y Nhiên cả thân không tự chủ được ngửa lên, ngực đã trổ mã hoàn toàn, dán vào lồng ngực nam nhân, càng giống như là một loại hoàn toàn nghênh hợp.

Mặt của Phương Y Nhiên bắt đầu đỏ lên, thậm chí cảm thấy có một loại không khí khác thường tồn tại.

“Giống như đụng phải cô, cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.” Nam nhân nói, từ từ gần sát vào gò má của Phương Y Nhiên.

Hơi thở ấm áp, nhàn nhạt, từng chút một phun trên mặt cô. Cho dù ngón tay hắn lạnh như băng đến dọa người, nhưng là ít nhất Y Nhiên có thể chứng minh, nam nhân ở trước mắt, là người người còn sống.

Đối phương càng đến gần, mặt của Phương Y Nhiên ngày càng hồng.

Quá gần, gương mặt này, gần trong gang tấc.Mắt cô, cẩn thận nhìn gương mặt này thì bị đánh thẳng vào, bỗng dưng thấy rung động lạ lùng.

Mà mắt của hắn, tròng mắt dưới lông mi đen nhánh, giờ phút này lại nhuộm vài tia máu đỏ, giống như là vừa khóc xong.

Trái tim giống như đau một chút, cô kinh ngạc nhìn nhìn cặp mắt kia.

Mắt của hắn, giống như đang nhìn cô, rồi lại giống như không phải đang nhìn cô. Tầm mắt tán loạn, phối hợp tiếng hít thở nồng đậm, một giọt một giọt mồ hôi hột, theo sợi tóc đen bóng của hắn lăn xuống , rơi trên mặt của cô.

Hô hấp của hắn, cùng hô hấp của cô hòa lẫn lại với nhau.

“Là nằm mơ đi, nhất định là đang nằm mơ rồi. . . . . .” Hắn đưa ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm gương mặt của cô.

Đây quả thực giống như là —— tán tỉnh!

Phương Y Nhiên vì đáp án của mình mà hết hồn. Chẳng lẽ nói, người đàn ông này sẽ là Ngưu Lang của Kim bích huy hoàng? Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, liền không thể át chế lan tỏa rồi.

Dù sao cẩn thận suy nghĩ một chút, nam nhân này, so với những người mà Dĩ Hạ và cô đã gặp càng làm cho người ta kinh ngạc, điều kiện bên ngoài như vậy, cộng thêm hắn xuất hiện ở đây phục vụ khách hàng nữ bên trong hộp đêm nổi tiếng này, nghĩ như thế nào, khả năng đều có một loại.

“Này, tôi không phải là đối tượng phục vụ của anh á…, tôi không có tiền trả phí phục vụ , nếu như anh nghĩ muốn tiền boa, tôi đề nghị anh có thể tìm khách nhân khác.” Cô nói rõ.

Chỉ là đối phương lại đối với lời của cô ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là liếm láp da thịt trên mặt cô, gần như thở dài nỉ non: “Mệnh y làm sao có thể xuất hiện ở bên cạnh tôi. . . . . . Là bởi vì quá đau đớn đi, cho nên mới phải sinh ra ảo giác như vậy đấy. . . . . .”

Đầu lưỡi mềm mại, phớt qua gương mặt của cô, phớt qua gương mặt cô, cuối cùng, dừng lại ở trên môi của cô.

Làm ơn! Này tư thế, sẽ không phải là. . . . . .

“Anh ——” không đợi Phương Y Nhiên lên tiếng kinh hô, môi đối phương đã rơi xuống, ngậm vào môi dưới của cô, sau đó hung hăng —— cắn.

Máu, đan vào trong miệng hai người.

Mẹ nó, cô muốn tố cáo!

Phương Y Nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ nhăn thành một đoàn.

“Mệnh y, tại sao không có tôi, cô còn có thể vui vẻ sống tiếp? Chẳng lẽ cô không biết là rất. . . . . .” Hắn tự lẩm bẩm biến mất ở trong đôi môi cô.

“Ô ô. . . . . . Rất cái gì. . . . . . Ô ô, tôi không phải là mệnh y gì cả. . . . . .” Cô nghiêng đầu, phí sức mà nghĩ muốn kết thúc cái hôn không giải thích được.

Một hồi trời đất quay cuồng, thân thể của cô lại bị ném , chỉ là lần này, cũng là rơi vào chăn mỏng mềm mại .

Thân thể nâng nề, đặt ở trên người của cô, một đoạn tơ bạc, liên tiếp ở miệng cô và hắn, tràn đầy hơi thở mị hoặc.

“Không công bằng a. . . . . .” Ngón tay của hắn đột nhiên đã giật ra y phục của cô, thân thể mềm mại, cứ như vậy phơi bày ở trước mặt của hắn.

“Này, anh thật là quá đáng, tôi nói, tôi không phải “khách hàng tiêu dùng” của anh .” Mặc dù hắn dáng dấp không tệ, chỉ là cô cũng không hứng thú đem thanh bạch của mỉnh nhét vào nửa người dưới của người phía trên.

“Thật hy vọng cái giấc mộng này sẽ không tỉnh.” Ngón tay bạch ngọc, vuốt ve thân thể mềm mạ trước mắt i. Hắn hi vọng, hắn yêu say đắm, hắn chờ đợi. . . . . . Tất cả nhiệt tình, tất cả oán giận, đều nói cho hắn biết, hắn khát vọng cô như thế.

“Đợi chút, tôi rất trịnh trọng cảnh cáo anh. . . . . .” Sức lực của hắn quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi căn bản không giống như là người thường, khi hắn giam cầm , cô thế nhưng khó khăn cử động.

“Không cần tỉnh, ít nhất. . . . . . Ở trong mộng, ta gặp được ngươi, mạng y của ta.”

Gặp quỷ! Phương Y Nhiên nghĩ hô to, nghĩ thét chói tai, thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao ở trong TV thấy mấy cái chuyện cưỡng bức uy hiếp này, sẽ trình diễn ở trên người của cô? Càng thấy quỷ chính là, người đàn ông này luôn mồm luôn miệng nói cái gì mệnh y, cô lại căn bản có nghe không có hiểu.

Nhìn người này thần trí mơ mơ màng màng , rất có thể đem cô cùng người khác nhận lầm.

Hắn bây giờ, quả thật giống như là người uống rượu say—— mặc dù trên người hắn không có bất kỳ mùi rượu nào.

Thất thân? !

Liền yêu cũng không nói muốn cô thất thân sao?

Còn là thất thân cho một người giống như ” tiểu bạch kiểm “?

Một nam nhân xa lạ không biết tên?

Mặc dù cô cũng không phải rất để ý tấm màng mỏng manh kia, nhưng là. . . . . . nhưng là. . . . . .

MY­GOD!

Cô là tới “tiêu phí” ! Cô là khách hàng! Cô là Thượng Đế!

Chương 2: (2)

Mười phút sau, trên giường, truyền đến tiếng gầm gừ như giết heo của nữ nhân ——

“Đau, thật là đau! Làm ơn, “ cái đó” của anh không thể nhỏ hơn sao?”

“. . . . . .”

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Quá không chuyên nghiệp rồi, tài nghệ phục vụ cũng quá hư thúi đi, đau chết tôi! Mấy người còn đánh ra khẩu hiệu phục vụ hạng nhất cái gì !”

“. . . . . .”

“Này, không cần, lần thứ nhất là đủ rồi, tôi không cần. . . . . . Tất cả đều không cần, gọi quản lý của các người ra đây, tôi muốn tố cáo, tôi muốn khiếu nại người hiệp hội tiêu thụ, nào có chuyện mua bán giao dịch giống mấy người. . . . . .”

“. . . . . .”

Mộng, lúc nào thì mới có thể tỉnh đây?

Tỉnh mộng.

Biến mất không dấu vết sao?

Hay chung quy là để lại chút gì, cho dù chỉ là một chút. . . . . .

Mệnh y, cô có từng biết, ở trên thế giới này, có một nam nhân, sẽ vì cô, đau đến không muốn sống, sẽ vì cô, tịch mịch cả đời, sẽ vì cô, kết thúc sinh mạng.

Một khắc chết đi kia, sẽ ở lúc nào thì phủ xuống đây? Hay hoặc là, đến chết, đều là sống trong thống khổ cùng trống rỗng.

Phần xúc cảm ấm áp kia , là đến từ nơi nào? Ngay cả mệt nhọc đau đớn đều từng chút từng chút biến mất. Là đau đến thật lợi hại sao? Cho nên mới phải sinh ra ảo giác như vậy?

Phần cảm giác thỏa mãn kia, thể nghiệm không hết được sao? Vô luận hắn đang ở trên người nữ nhân truy cầu bao nhiêu. . . . . .

Sáu năm sau ——

Trên giường được bày trí theo phong cách châu Âu, hai thân thể trần truồng quấn quít một chỗ, nam nhân thân thể gầy gò bền chắc cùng với thân thể mềm mại của nữ nhân làm người ta huyết mạch căng phồng.Mồ hôi chảy xuống, tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng rên của nữ nhân, tạo thành một màn hoạt sắc sinh hương.

“A. . . . . . Tư Thiếu, cho. . . . . . Cho em. . . . . . Van cầu anh, cho em. . . . . .” .Móng tay Đào Vân Kha ở trên sống lưng Quân Tư Khuyết để lại mấy đạo vết cắt, môi đỏ mọng kiều diễm ,phát ra tiếng rên dâm mĩ.

Mái tóc đen dày, bởi vì mồ hôi mà phần lớn dính vào trên cổ nam nhân, một phần, trên khuôn mặt nam nhân ở trong không khí qua lại đong đưa. Một lần lại một lần luật động nam nhân không có chút ý tứ muốn phóng thích.

“Tư Khuyết. . . . . . Tư Khuyết. . . . . .” Đào Vân Kha không ngừng kêu tên của đối phương, cặp mắt hé mở trầm mê nhìn khuôn mặt cho dù thời điểm ân ái , vẫn vô cùng tỉnh táo.

Tại sao, hắn còn có thể lãnh tĩnh như thế? Cho dù ở hơi thở dốc, cho dù rịn ra mồ hôi hột, nhưng là gương mặt hắn, lại như cũ không hề gợn sóng, giống như chuyện tình bọn họ đang làm, chỉ là giống như ở trên văn kiện ký tên bình thường.

Ngón tay sơn màu đỏ chói từ sống lưng chầm chậm bò lên bả vai rộng lớn kia, cô không nhịn được mà nghĩ muốn đưa tay, chạm vào gương mặt đó, gương mặt mà cô không thể hiểu rõ, không tin tưởng là sự thật.

Ngón tay run rẩy hướng lên trên với tới, đầu ngón tay, mắt thấy sẽ chạm tới, gương mặt yêu mị lại ngửa ra phía sau, tầm mắt lạnh như băng, thoáng chốc khiến Đào Vân Kha một trận run rẩy.

Cô mới vừa rồi đang làm gì, thế nhưng muốn ——

Đi theo bên người người đàn ông này, cô tự nhiên hiểu, hắn không cho phép nữ nhân chạm vào mặt của hắn,khuôn mặt có thể làm mê mẩn tất cả mọi người.

Hắn là ông chủ Quân gia, là thế hệ hiện tại của Quân gia ,tồn tại một cách kinh ngạc. Gia tộc thần bí này, có quyền lực, tài phú, nhưng để cho người ta gọi là kỳ tích cũng là, ở bên trong gia tộc này, mỗi một thế hệ, tổng hội xuất hiện một nhân vật kiệt xuất không ai sánh được. Người này, vô luận là bề ngoài, còn là tài hoa cũng hoàn mỹ làm cho người ta giật mình.

Quân Tư Khuyết đột nhiên rút ra, rốt cuộc phóng ra dục vọng của mình.

Tâm, như cũ trống trải. Loại hư vô này thực đáng sợ trống rỗng rơi xuống, nhưng không có biện pháp dùng những vật khác bổ khuyết.

Rút ra thân thể của mình, hắn không nói một lời đi vào phòng tắm, mặc cho dòng nước cọ rửa kia cảm giác dinh dính khắp người.

Không cách nào thỏa mãn!

Bất kể hắn và bao nhiêu nữ nhân ân ái, hắn không cách nào tập trung tinh thần, không cách nào thỏa mãn.

Giống như, đây chẳng qua là một loại chuyển động cơ giới, cùng thân thể của hắn hoàn toàn không có liên quan.

Đợi đến Quân Tư Khuyết đi ra phòng tắm, Đào Vân Kha đã mặc xong quần áo, ngồi ở bên mép giường, đưa cho hắn một phần tài liệu, “Ừ, đây là tư liệu về thu nhập tài chính một năm qua của Ôn Hào Nhân.”

Quân Tư Khuyết nhận lấy, lật xem một chút, nhướng nhướng mày, “Xem ra, những tư liệu kia, hắn nói ra bảng giá thật đúng là nhỏ.”

“Anh nếu đã sớm biết Ôn Hào Nhân tiết lộ cơ mật công ty, tại sao còn phải tiếp tục giữ hắn trong công ty?” Đào Vân Kha thắc mắc.

“Nếu không, không phải quá nhàm chán sao?” Quân Tư Khuyết dựa lưng vào cửa sổ sát đất, vung tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc đen phân tán trên trán, “Nhìn con chuột giãy giụa, thỉnh thoảng cũng là một trò chơi rất thú vị.”

Người đàn ông này, cô không nào hiểu được!

Đào Vân Kha kinh sợ thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi Quân Tư Khuyết. Rõ ràng là nụ cười xinh đẹp ưu nhã , tuy nhiên nó giống như ác ma, nhộn nhạo một tia hơi thở khát máu.

Có lẽ hiện tại, cô nên đồng tình với người bán tư liệu tập đoàn Quân thị để đổi lấy vàng bạc ngu ngốc, nếu như người nọ bây giờ lập tức quyên tiền chạy trốn tới nước ngoài, có lẽ còn có mạng sống, nếu không, sợ rằng chỉ có thể là ——

Sống không bằng chết!

Một chiếc xe nhỏ nhắn, lấy”nhàn nhã” làm tốc độ ở trên đường lớn chậm rãi chạy.

Một vầng trăng sáng giắt phía chân trời, ánh trăng nhàn nhạt cùng oánh bạch sắc đèn đường tan ra lại với nhau. Phương Y Nhiên ngẩng đầu lên, ngắm nhìn trăng khuyết, tựa hồ vừa nhanh trăng rằm đi, trăng rằm lần này, sẽ không biết. . . . . .

Trong đầu cô, không tự chủ được nổi lên gương mặt xinh đẹp. Có thể đoán được,gương mặt này sau khi trưởng thành, tuyệt đối sẽ là một “họa thủy” .

Trên căn bản, cô có thể sinh hạ một “họa thủy” như vậy, khiến người chung quanh không một chút ngạc nhiên, mà đồng học Dĩ Hạ của cô, càng thêm vì con của cô ấy ra đời sau một tháng , líu lo mà nói: “Y Nhiên, bạn nói bộ dáng con trai bạn, có tính là người đột biến không?”

Dĩ nhiên, câu trả lời của cô là một cước đem Dĩ Hạ đá ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ có chính cô biết, bộ dáng con mình, giống y như ba của hắn, nam nhân có vẻ đẹp yêu mị đó, ngay cả tên cũng không biết.

Một đêm kia, cô cùng hắn triền miên cả đêm, khi sáng ngày thứ hai bỏ đi thì hắn vẫn còn ngủ say, mà cô, lại giống như một bại tướng chạy trối chết.

Sau đó suy nghĩ một chút, ngay lập tức không có đau nhức nằm bẹp dí bên người đối phương, thật sự là thất sách lớn nhất.

Mà thất sách hơn là, cô —— mang thai!

Chỉ một đêm, chỉ đầu tiên, cô “trúng giải nhất” rồi, loạivận số này, thật sự làm cô muốn nổi điên lên mất.

Chỉ là, dù sao cũng là một sinh mạng, ở trên thế giới này, duy nhất cùng cô có quan hệ máu mủ.

Có lẽ là bản năng người mẹ đột nhiên trỗi dậy, hay hoặc giả là vì cô là cô nhi, quá khát vọng có một người thân, cho nên, cô rốt cuộc vẫn phải sinh ra đứa bé, là đứa con của cô.

Phương Y Nhiên cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã chín giờ rồi. Đưa xong chuyến giao thức ăn nhanh cuối cùng của hôm nay, cô chờ không kịp muốn chạy về nhà, bồi con cưng chơi trò chơi.

Xe điện vừa tắt, Phương Y Nhiên quen thuộc quẹo vào một ngõ hẻm, từ con đường này về nhà là nhanh nhất.

Ngõ hẻm âm u, tựa hồ so thường ngày càng ẩm thấp hơn, một trận mưa lớn mới vừa trút xuống, đem mặt đất cọ rửa dị thường sạch sẽ, trên mái hiên cao vút còn lưu lại vài giọt nước, không ngừng chảy xuống , phát ra tiếng tí tách, tí tách.

Nhịp tim, không giải thích được nhanh hơn , giác quan thứ sáu đang nhắc nhở, ngõ hẻm này tựa hồ đang xảy ra chuyện gì đó.

Đầu hẻm bên kia càng ngày càng gần, Phương Y Nhiên giảm bớt tốc độ.

Ánh trăng, chiếu vào một góc.

Giống như đường ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, đem cả ngõ hẻm, phân chia thành hai khu vực.

Rắc!

Âm thanh giòn giã, từ nơi đầu hẻm phía trước phát ra.

Phương Y Nhiên im lặng dừng lại xe điện, cặp mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Ở nơi mà ánh trăng rọi vào một mảng, một người đàn ông trung niên đang quỳ một chân trên đất, mấy người đàn ông khác mặc tây trang màu đen vây chung quanh hắn, trên đất là chiếc cặp vali khóa mật mã phân tán khắp nơi, mà tay trái người đàn ông trung niên nhận thấy được sự kông tự nhiên.

Rất dễ nhận thấy, cánh tay của hắn bị gãy rồi.

“Các ngươi là ai? Muốn làm gì, nơi này tùy thời sẽ có cảnh sát tuần tra, nếu như các ngươi chỉ là muốn tiền, trong thẻ ngân hàng ta còn có chút tiền, ta có thể cho các ngươi.” Ôn Hào Nhân cố nén đau nói, một tay khác không bị thương, như cũ muốn lấy cái vali bị rơi dưới đất. Đống tiền kia, là hắn phí hết tâm tư mới lấy được, hắn vô luận như thế nào cũng không bỏ được.

Ba! Một cái chân hung hăng dậm ở trên mu bàn tay của hắn, gót giày dùng sức nghiền , đau đến Ôn Hào Nhân thống khổ gào lên.

“Muốn tiền? Huynh đệ chúng ta đúng là muốn tiền, chỉ là cũng không dám xin từ Ôn quản lý .” Một người trong đó nói.

“Các ngươi là ai, tại sao phải biết ta họ Ôn?” Trong lòng Ôn Hào Nhân rét run.

“Biết ngươi họ Ôn rất lạ sao? Chúng ta còn biết, cái vali ngươi cầm trong tay, có một vạn Đô-la, một người cầm số tiền này, ngươi không ngại chìm sao?”

Biểu tình trên khuôn mặt thay đổi, Ôn Hào Nhân hung tợn nhìn chằm chằm người nọ đang nói chuyện, “Các ngươi làm sao có thể biết những thứ này? Là ai phái các ngươi tới hay sao? Các ngươi nếu như muốn đụng đến ta, tốt nhất trước coi lại mình xem có một chút khả năng gì không!”

Nói xong, tay của hắn đột nhiên kéo về, rút lại tay phải bị đè ép. Cho dù cánh tay trái bị gãy, thân thể hắn linh hoạt như cũ đứng lên, tay phải nắm lên vali xách tay, liền hướng đầu hẻm phóng tới.

Chỉ là, khi hắn vọt tới đầu hẻm, lại bỗng dưng ngừng chân bước. Đầu hẻm chật hẹp kia, có một chiếc xe quen thuộc dừng lại.

Cadillac màu đen!

Ôn Hào Nhân con ngươi đột nhiên phóng đại, thân thể không thể ức chế khẽ run, nói như vậy, “hắn” cũng tới sao?

Hắn vốn cho là chuyện cực kỳ bí mật này, lại sớm bị”hắn” biết!

Cửa xe, chậm rãi mở ra.

Một đôi chân mang giày da bước ra cửa xe, dần dần, thân thể to lớn cao ngạo kia từng chút từng chút hiện ra trong cặp mắt Ôn Hào Nhân.

Ôn Hào Nhân thở dốc càng ngày càng kịch liệt, cho đến khi gương mặt gần như vô khuyết hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh trăng, một giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, cuối cùng từ trên trán của hắn chảy xuống.

Người đó thanh thản đứng ở bên cửa xe, mặt cười như không cười nhìn hắn, chính là chủ nhân hiện thời của Quân gia —— Quân Tư Khuyết!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...