Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình
Chương 26
“Xì!” Mộc Tuyết Nhu đứng cách đó không xa lắm, mơ hồ nghe được những lời của Mạc Duy Thiến nói, đang uống thức uống nhất thời không nhịn được mà phun ra ngoài.
Sinh nhật Mộc Niên Kiều? Đùa gì thế, cô vừa nổi nóng vừa giận, Mạc Duy Thiến này xem thường cô, cảm thấy cô không xứng với Mạc Duy Uyên cô có thể hiểu được, nhưng mà làm như vậy coi cô là gì?
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một phục vụ nam kịp thời đưa khăn giấy cho cô.
Mộc Tuyết Nhu lúng túng cười, “Không sao, chỉ bị sặc, thật cảm ơn.”
“Có thể phục vụ ngày là vinh hạnh của tôi.” Nam phục vụ cười lễ phép nói.
Mộc Niên Kiều nhận lấy quà, kéo tay Mạc Duy Thiến cười ngọt ngào nói, “Thật cám ơn em, Duy Thiến.”
“Rốt cuộc, thiếu chút nữa chị sẽ trở thành chị dâu của em.” Mạc Duy Thiến cầm tay Mộc Niên Kiều, làm nũng nói “Em rất thích chị, không giống những người khác, hoàn toàn không hòa hợp.”
Nụ cười Mộc Niên Kiều ngưng trọng, nhất thời không phân biệt được lòi nói của Mạc Duy Thiến, người lệ thuộc vào cô đang ở trước mặt là khen hay chê, cô cười khổ nói, “Đừng nói nữa…” Vừa nói vừa nhìn người đàn ông bên cạnh mặt không thay đổi, cũng không chịu lau chùi đôi môi.
“Chị dâu của em cũng đến, không biết chị ấy chuẩn bị quà gì cho chị.” Mạc Duy Thiến chớp mắt cùng với đôi lông mi dầy đậm, ở trong đám người tìm nữa ngày, rốt cục cuối cùng cố gắng cũng tìm thấy sự tồn tại của Mộc Tuyết Nhu, “Chị dâu, tới bên này đi.”
Một tiếng chị dâu của Mạc Duy Thiến, thành công làm cho mọi người đều yên lặng, rối rít theo ánh mắt của Mạc Duy Thiến mà nhìn.
Mộc Tuyết Nhu hôm nay bị Mạc Duy Thiến cài bẫy, mặc đồ rất là hở hang, phía trước ngực hơi thấp, phía sau còn lộ một mảng lớn, cô chưa từng thường xuyên mặc qua lễ phục như thế này, nên rất không được tự nhiên.
Nghe thấy lời nói của Mạc Duy Thiến, cô đang lo lắng Mạc Duy Thiến sẽ cố ý lôi cô ra ngoài, quả nhiên cô đoán không sai.
Ánh mắt của mọi người làm cho cô không được tự nhiên, cô thẳng lưng lên, khóe môi mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Mộc Niên Kiều.
Bọn họ muốn cười nhạo cô, cô không cho bọn họ có cơ hội.
“Hình như là Duy Thiến quên nói với tôi, tôi cũng vừa mới biết được hôm nay là sinh nhật của chị Mộc Niên Kiều, thật là xin lỗi không có chuẩn bị quà cáp gì. Bất quá tôi vừa mới thấy Duy Uyên cũng tặng cho chị Mộc Niên Kiều một phần quà lớn, vợ chồng giống nhau, cũng coi như là một phần quà nhỏ của tôi, sau này tôi nhất định đưa đến một phần quà thật lớn.”
Mạc Duy Uyên đứng bên cạnh híp mắt, bình tĩnh, mỉm cười nhìn cô, lại nghe thấy lời nói ca tụng mang đầy mùi súng, không khỏi cong khóe miệng, thật là thú vị.
Mạc Duy Thiến cười có chút cứng ngắt, người phụ nữ này thật giỏi, câu nói đầu tiên đã đem mọi trách nhiệm đổ lên người cô.
Mà trong lòng Mộc Niên Kiều biết cô mới vừa được Mạc Duy Uyên hôn, trong lúc nhất thời rất tức giận, nhưng mà cô nhịn “Khách sáo, thật ra có những thứ không thể so với việc làm cho người ta thích trở lại.”
Mộc Tuyết Nhu cong khóe mắt, giống như là dưới ánh mặt trời hưởng thụ tiếng mèo kêu, “Nếu như chị Mộc Niên Kiều đã nói như vậy, vật quà của tôi coi như là tiên sinh đưa đến.” Cho cô tức chết, cô đi đến trước mặt Mạc Duy Uyên, kéo tay anh làm nũng nói, “Uyên, anh nói đúng không?”
Mạc Duy Uyên trong lòng cười điên rồ, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt nói: “Ừ.”