Cô Phương Bất Tự Thưởng
Chương 20
Sáng sớm ngày hôm sau, đội tinh binh đã giải tán hết, bách tính ngơ ngác bị nhốt trong nhà hết cả đêm, chỉ biết đêm qua khói lửa ngút trời, tiếng đuổi giết khắp nơi, nhưng Đại vương vẫn là Đại vương, vương cung vẫn nguyên vương cung.
Sau khi hậu cung được sắp xếp ổn thỏa, quan viên bị bắt nhốt đêm qua đều được đưa vào vương cung. Đông Lâm vương triệu kiến tướng lĩnh, không những không trách tội, mà còn an ủi động viên. Hữu thừa tướng Sở Tại Nhiên khởi thảo vương lệnh khen thưởng, chuyển hết tội danh phản nghịch thành quân vương gặp nạn, tướng lĩnh không màng sinh tử mà công thành hộ giá.
Trong lòng đều hiểu rõ việc này, mọi người đều đồng loạt dập đầu tung hô vạn tuế.
Trừ trận đối đầu lúc công thành với số ít những người ngoan cường chống trả, binh lính tử thương không nhiều. Sau còn có cả vương lệnh ban tới, lệnh quan viên an ủi và trợ cấp hậu hĩnh cho thân nhân tử sĩ.
Trấn Bắc vương hiển hách một thời, từng thống lĩnh binh lực cả nước Đông Lâm, khiến tướng sĩ các nước nghe mà hồn xiêu phách lạc, giờ đang rời xa thành đô.
Một đội ngựa xe không có cờ hiệu chậm rãi đi trên con đường đầy bụi cát.
Vẻ mặt của những người cưỡi ngựa rất lãnh đạm, ánh mắt lấp lánh tinh quang, rõ ràng không phải người bình thường. Hai xe phụ nữ và trẻ em ở giữa, còn có cả một chiếc xe không biết để những đồ đạc gì, mà khi đi qua để lại vết bánh xe rất đậm, chắc chở thứ gì nặng lắm.
Còn một chiếc xe ngựa khác, phong cách cổ xưa thoáng đạt, đơn giản mà phú quý, từ càng xe cho đến bánh xe đều là chất gỗ thượng hạng khó kiếm.
Sau một đêm dài dằng dặc, Sở Bắc Tiệp đang ngồi trong xe, nhắm mắt.
Đại sự đã kết thúc, qua việc này, Đông Lâm vương không còn nghi ngờ chàng sát hại vương tử nữa.
Nhưng phụ thân mất đi hài nhi, vương huynh mất đi vương đệ, Đông Lâm cũng mất đi một đại tướng hộ quốc.
Đông Lâm sẽ phải chịu đựng hậu quả của kiếp nạn này trong bao nhiêu năm nữa, ngay cả Sở Bắc Tiệp cũng không dám tưởng tượng.
Độc dược lại chính từ tay nàng.
Sở Bắc Tiệp giơ hai tay lên, nhìn những vết chai dày cộm do cầm kiếm lâu ngày trong lòng bàn tay mình. Chàng vẫn nhớ rõ bàn tay nàng, mười ngón tay ngọc, trắng nõn nà. Bàn tay đánh đàn, hái hoa, hóa ra bàn tay ấy còn biết chế ra độc dược.
“Có đúng độc nhất… là lòng dạ đàn bà?”
Đôi mắt đen sâu từ từ khép lại.
Không muốn người khác nhìn rõ đáy mắt mình, Sở Bắc Tiệp nhắm mắt trầm tư, thở đều, như người đang say ngủ.
Xe ngựa tiến đi trên con đường gập ghềnh, càng lúc càng xa.
Hình như bánh xe vấp phải đá, chiếc xe bỗng đứng khựng lại, làm đứt đoạn trầm tư và nhịp thở đều đều của Sở Bắc Tiệp. Chàng vội ngồi thẳng dậy, như có linh tính, bỗng thét lên: “Dừng xe”.
Vén tấm rèm che ra, cả người chàng như khựng lại.
Bên đường, dáng hình mảnh mai đang đứng đó, một tay dắt ngựa, một tay cầm dây cương đi bên đám cỏ cao tới đầu gối. Thấy đội xe dừng lại, bóng dáng ấy từ từ quay đầu, một khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng lại khiến Sở Bắc Tiệp chấn động, người ấy khẽ khàng: “Vương gia, Bạch Sính Đình đã đến theo hẹn”.
Thấy Sở Bắc Tiệp và những người khác đều im lìm hóa đá, không chút động tĩnh, môi hồng cố nở nụ cười: “Thực không dám giấu, Sính Đình luôn lo lắng, không biết Vương gia sẽ xử Sính Đình thế nào nên cố ý đứng đợi đội xe của Vương gia bên đường. Nếu Vương gia và Sính Đình chỉ lướt qua nhau, đó là vì duyên phận giữa chúng ta đã hết, Sính Đình cũng đã thực hiện lời hứa đến Đông Lâm gặp Vương gia, từ nay chúng ta không còn can hệ gì”.
Ánh mắt Sở Bắc Tiệp chưa hề rời khỏi nụ cười của Sính Đình, trầm giọng nói: “Nhưng, ta đã nhận ra”.
“Vậy…” Sính Đình nói rõ ràng từng chữ, “Từ nay Bạch Sính Đình đã là người của Sở gia rồi”.
“Người của Sở gia?”
“Vương gia quên rồi sao? Chúng ta đã từng thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc.”
Sở Bắc Tiệp lạnh lùng nhắc lại, gằn từng chữ: “Thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc?”.
Ánh mắt Sính Đình vẫn đẹp như thuở ban đầu: “Vương gia đã quên lời thề của chúng ta rồi sao?”.
“Ta vẫn nhớ”, Sở Bắc Tiệp gật đầu.
“Lời thề còn đó…” Sính Đình uyển chuyển tiến về phía trước, giơ tay về phía Sở Bắc Tiệp, xúc động nói, “Hãy cho Sính Đình đi theo Vương gia đến tận chân trời góc bể, từ nay vinh nhục, sinh tử đều nghe theo Vương gia”.
Sở Bắc Tiệp nhìn chằm chằm bàn tay trắng quen thuộc đang ở ngay trước mắt, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào.
Chàng đã nắm bàn tay ấy không dưới ngàn lần, ngắm nghía ngợi khen, nhớ rõ cả sự ấm áp trơn nhẵn, khéo léo dịu dàng của nó.
Chàng chỉ chưa bao giờ nghĩ, bàn tay ấy lại biết dùng thủ đoạn sớm nắng chiều mưa như thế.
Sính Đình không chút kinh sợ, ngoan ngoãn đứng trước mặt chàng, cũng giống như lần đầu tiên quỳ trước mặt chàng, hát câu, “Giai nhân anh hùng, dùng binh không sợ dối lừa” với đôi mắt biết nói long lanh nhìn thấy cả đáy ngày nào, vẫn sáng lấp lánh.
Sở Bắc Tiệp im lặng hồi lâu không nói, một lúc sau mới trầm giọng bảo: “Sính Đình, ta hỏi mấy câu”.
“Vương gia cứ hỏi.”
“Độc dược gian tế Bắc Mạc dùng có phải do nàng chế ra?”
“Vâng”, Sính Đình vẫn đứng yên tại chỗ, nhả một chữ.
“Nàng có biết, hai vương tử Đông Lâm chính là cháu ruột của ta?”
Sính Đình nhìn chàng, ánh mắt dịu dàng lấp lánh, thở dài: “Sính Đình biết”.
“Nàng có nhớ, nàng đã thề sẽ không làm hại người nhà ta?”
“Sính Đình vẫn nhớ.”
“Sở Bắc Tiệp không phải hạng người vì một nữ nhân mà có thể quên hết hận thù sinh tử của cốt nhục.”
Cảm nhận được nỗi hận trong từng lời Sở Bắc Tiệp nói, Sính Đình cố nặn ra nụ cười: “Sính Đình hiểu. Sính Đình hiểu tất cả những gì Vương gia nói. Vương gia đã tìm thấy Sính Đình, Sính Đình muốn trốn cũng không được, nên dứt khoát giao cả tính mạng này cho Vương gia xử lý”.
“Ta vẫn còn câu hỏi cuối cùng.” Sở Bắc Tiệp ngừng lại, nghiêm nghị: “Nàng tự biết không thoát khỏi cái chết, sao vẫn dám mang đá ngáng đường, kinh động xa giá của ta?”.
Sính Đình như bị một kiếm xuyên thẳng vào tim, cả người run rẩy, đôi mắt biết nói xúc động lòng người nhìn chằm chằm về phía Sở Bắc Tiệp hồi lâu, giọng thê thảm: “Sính Đình là kẻ si tình, Vương gia cũng vậy. Sính Đình có nói khô cổ họng, liệu Vương gia có tin nổi một từ của Sính Đình? Sai thì đã sai, cả đời này cũng không thể sửa”. Nàng không thể nhẫn nhịn thêm, nước mắt rơi xuống như chiếc vòng trân châu đứt dây, khóc đến ngã lịm.
Ánh chiều tà vẫn chiếu.
Con đường rải bụi vàng không còn lưu lại một bóng hình.
Trên đoàn xe lặng lẽ đã có thêm một dáng người mảnh mai trầm mặc.
Sở Bắc Tiệp phát hiện ra, trái tim và cánh tay cầm kiếm không phải lúc nào cũng thống nhất.
Non xanh nước biết, khói bếp la đà.
Ở vùng rừng núi hẻo lánh của Đông Lâm, lặng lẽ xuất hiện một sơn trại đơn giản, tự trồng tự cấy, ít người qua lại.
Cũng chỉ là một sơn trại bình thường, lặng lẽ giữa vùng núi rừng yên ắng.
Không ai biết, bên chái nhà phía đông, một thanh bảo kiếm cô đơn đứng đó. Thanh kiếm đã từng chém không biết bao nhiêu đại tướng quân địch, xông pha nơi chốn thiên quân vạn mã như chốn không người, ánh kiếm đến đâu cũng bất khả chiến bại, không ai không sợ.
Không ai biết, bên trái nhà phía tây có một trái tim tinh tế, biết luận bàn chuyện trong thiên hạ, biết gảy lên những khúc ca say đắm lòng người, chỉ một kế đã có thể xoay chuyển vận mệnh bi thảm ngàn cân treo sợi tóc của triều đình Bắc Mạc. Lúc này đây, trái tim ấy đã vỡ thành trăm mảnh, muốn khóc mà chẳng còn giọt nước mắt nào.
Sính Đình ở bên chái nhà phía tây.
Vốn chẳng phải đao phủ, đao kiếm vẫn lưu tình, Sở Bắc Tiệp không lấy mạng nàng.
Cũng không phải kẻ tiểu nhân, hằng ngày chàng vẫn cho đưa cơm ăn áo mặc đến đầy đủ, tuy chẳng thịnh soạn hoa lệ, nhưng cũng không quá bạc.
Chỉ là, từ sau ngày đó, nàng không còn được gặp chàng nữa.
Chỉ là, trong trái nhà phía tây vẫn hoàn toàn trống trải.
“Có loạn thế, mới có anh hùng; có anh hùng, mới có giai nhân…”
Nàng như hoa in đáy nước, một hình bóng dưới trăng. Trong lúc ngân nga lời hát, nàng thẫn thờ nhìn về chái nhà phía đông, ánh mắt không còn vẻ an nhàn, lại vội vàng quay đi, hát tiếp, “Hỗn loạn làm sao, hỗn loạn làm sao…”.
Khe khẽ hát, khe khẽ thở dài.
Bên chái nhà phía đông, Sở Bắc Tiệp an nhàn cầm tập thơ dân gian, mắt nhắm lại, người dựa vào chiếc ghế trúc vẻ mệt mỏi, lát sau bỗng quay đầu, nhìn chăm chăm vào Mạc Nhiên đang đứng bên cạnh, hói: “Ta có nên giết nàng?”.
Từ lúc đến sơn trang, Mạc Nhiên vẫn luôn ở đây, bó chân trong mấy góc nhà. Lúc này, khi đôi mắt đen sâu của Sở Bắc Tiệp nhìn về phía mình, gan ruột Mạc Nhiên bỗng như có ai bóp chặt, ũ rủ cúi đầu, không dám cất lời.
Hồi lâu, hắn mới nghe thấy tiếng thở dài: “Ta vốn phải giết nàng rồi. Nàng đã lừa ta, gạt ta, đầu độc cháu ta, thiên hạ còn ai đáng chết hơn không?”.
Sở Bắc Tiệp hỏi liền mười ngày, thở dài mười ngày. Mạc Nhiên không ngừng nghĩ đến Trần Quan Chi, danh y xem bệnh cho Sính Đình chắc vẫn còn nhớ Trấn Bắc vương đã từng nổi trận lôi đình thế nào khi bệnh tình của nàng mãi không thuyên giảm.
“Nàng đang khóc à?”
“Bẩm Vương gia, không thấy Sính Đình cô nương rơi lệ.” Mạc Nhiên khom lưng, thận trọng đáp, “Chỉ là, thỉnh thoảng thấy tiếng hát”.
“Hát?” Sở Bắc Tiệp trầm tư hồi lâu, khẽ hỏi: “Hát gì?”
“Sính Đình cô nương hát: Có loạn thế, mới có anh hùng; có anh hùng…”
Mạc Nhiên chưa trả lời xong, Sở Bắc Tiệp đã lẩm bẩm tiếp: “Có anh hùng, mới có giai nhân. Hỗn loạn làm sao, hỗn loạn làm sao”. Sở Bắc Tiệp bỗng cười gằn, “Ai là anh hùng, ai là giai nhân? Nhi nữ tình trường[1] hại anh hùng nhụt chí”.
[1] Tình cảm sâu đậm, không thể phân khai của người con trai và người con gái.
Mạc Nhiên vẫn im lặng, cúi đầu nhìn ngón chân mình.
“Ngươi lui ra đi.”
“Vâng, thưa Vương gia.”
Bước ra khỏi chái nhà phía đông, sau lưng Mạc Nhiên cất lên tiếng hát thấp trầm chậm rãi của Sở Bắc Tiệp: “Có anh hùng, mới có giai nhân…”, hơi dài dằng dặc, dư âm vang vọng, như nhớ lại một bức họa đã bị chìm trong biển lửa.
Mặt trời mọc, mặt trời lại lặn.
Nhìn vầng dương như hòn lửa thiêu đốt mây xanh, nhìn ráng chiều đỏ ối, nghe tiếng chim hót véo von, tiếng côn trùng kêu rả rích bên tai.
Vương phủ Kính An của Quy Lạc, Trấn Bắc vương phủ nơi Đông Lâm, phủ thượng tướng quân ở Bắc Mạc… tất cả đã quá xa vời.
“Nàng lại hát những gì?”
“Nàng ấy hát: Có mê binh quyền, mới được thành danh; đã thành danh, không ngại dối lừa…”.
“Dùng binh không ngại dối lừa, dùng binh không ngại dối lừa.” Sở Bắc Tiệp giận dữ cắt ngang, trầm giọng quát: “Không lẽ thiên hạ chỉ có mình Bạch Sính Đình là giai nhân? Có giai nhân nào lòng dạ lại hiểm độc đến vậy? Dùng binh không ngại dối lừa? Bảo nàng đừng có mơ tưởng nữa!”.
Không nguôi được cơn thịnh nộ, Sở Bắc Tiệp đứng phắt dậy, đến bên tủ lớn lấy ra cây đàn cổ Phượng Đồng chàng đã nâng niu gìn giữ suốt chặng đường, rồi đập mạnh xuống đất.
Cây đàn cổ ngàn vàng không mua được vỡ thành hai mảnh.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào cây đàn, như vẫn chưa giải hận, Sở Bắc Tiệp lại rút thanh bảo kiếm treo trên tường, múa kiếm chém vụn cây đàn như dồn hết nỗi hận vào nó.
Theo Sở Bắc Tiệp bao năm nay, Mạc Nhiên biết rõ nét mặt Vương gia càng bình thản thì trong lòng càng dữ dằn tột dộ. Thấy chủ nhân đã nhẫn nhịn bao nhiêu ngày nay, trong lòng hắn lo lắng vô cùng. Lúc này thấy Sở Bắc Tiệp giận dữ phá hủy cây đàn cổ, Mạc Nhiên lại khẽ thở phào, vẫn đứng yên bên cạnh nhìn cây đàn vỡ tan trong tay Vương gia.
Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới dừng lại, thần sắc đã có vẻ bình tĩnh hơn. Chàng quay lại tra bảo kiếm vào vỏ, khuôn mặt lạnh lùng đến rợn người, chỉ vào đống gỗ vụn, nói: “Ngươi mang cây đàn vụn này qua bên đó”.
Mạc Nhiên không dám chậm trễ, lập tức sai người quét dọn, rồi lấy vải bọc lại, đích thân mang sang cho nàng.
Nửa canh giờ sau, Mạc Nhiên quay về phụng mệnh: “Sính Đình cô nương đã nhận rồi”.
“Nói gì?”
Mạc Nhiên trầm ngâm đáp: “Sính Đình cô nương cứ ngồi đó một lúc lâu, sau lấy từ trong người ra một bức thư, bảo thuộc hạ mang về đưa cho Vương gia, nói rằng mình không có cơ hội gặp Vương gia, những điều cần nói đều đã viết cả vào trong thư”.
Tận trong sâu thẳm đôi mắt của Sở Bắc Tiệp khẽ lay động, nhưng hồi lâu chàng vẫn chẳng lên tiếng.
“Thư đâu?”, Sở Bắc Tiệp trầm giọng hỏi.
Mạc Nhiên đáp vẻ bất an: “Thuộc hạ cầm thư ra cửa, nàng ấy lại nói đợi một chút, rồi cầm lại bức thư. Thuộc hạ tưởng nàng ấy sẽ thêm vào một hai câu, ai ngờ Sính Đình cô nương châm lửa…”.
“Đốt rồi?”
“Vâng, đốt rồi.” Biết Sở Bắc Tiệp cực kỳ để ý đến động tĩnh ở chái phía nhà tây, nên bất kể mọi việc dù lớn hay nhỏ Mạc Nhiên đều bẩm báo tường tận, “Sính Đình cô nương khóc bên đám tro tàn một lúc lâu, rồi nhờ thuộc hạ chuyển đến Vương gia một câu”.
“Nàng khóc à? Cuối cùng nàng cũng khóc rồi…” Sở Bắc Tiệp lẩm bẩm, thất thần nhìn sang chái nhà phía tây, một lúc sau mới nghĩ đến những lời Mạc Nhiên còn chưa nói hết, hỏi, “Nàng muốn ngươi chuyển câu gì?”.
“Sính Đình cô nương nói…” Mạc Nhiên chau mày, ấp a ấp úng, “Nói… thật hâm mộ cây đàn, vỡ thật thoải mái”.
Sở Bắc Tiệp khẽ run rẩy, cố nén lại những tâm tư đang xáo động trong lòng, quay lại nhìn Mạc Nhiên, chau mày: “Nàng đã từ bỏ ý định chưa?”
Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc sảo của Sở Bắc Tiệp, Mạc Nhiên cúi đầu tránh đi, không thể nhẫn nhịn hơn, đáp: “Vương gia một đời khí phách, trên sa trường thẳng tay vung kiếm, nay hà tất phải khổ sở giày vò một nữ nhi, giày vò chính bản thân mình”.
“Ta… ta đang giày vò nàng sao?”
Mạc Nhiên không đáp, chỉ cúi đầu.
Sở Bắc Tiệp chăm chú nhìn Mạc Nhiên hồi lâu, khẽ thở dài một tiếng, rồi uể oải ngồi xuống, xua tay: “Ngươi lui ra đi”.
Mạc Nhiên ra khỏi phòng, trong lòng hoảng loạn không yên. Bầu không khí oi ả phủ khắp đình viện, tựa như cả ông Trời cũng đang dự liệu những điều chẳng lành. Mạc Nhiên không dám rời đi quá xa, chỉ ở ngoài chái nhà phía đông chờ Sở Bắc Tiệp sai khiến, lại cử người lặng lẽ sang chái nhà phía tây nghe ngóng động tĩnh của Sính Đình.
Một lúc sau, người được cử đi quay về báo: “Ban đầu Sính Đình cô nương ngồi bên giường rơi lệ, sau đó châm lửa, đốt hết cây đàn vỡ và cả lớp vải gói bên ngoài. Bây giờ Sính Đình cô nương không khóc nữa, mà đang mở hộp trang sức ra, trang điểm kỹ càng, điệu bộ soi gương, thoa phấn giống hệt dáng điệu của muội muội thuộc hạ khi sắp xuất giá”.
Mạc Nhiên càng nghe càng lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại, tình hình trước mắt không thể hóa giải cơn giận dữ trong lòng Vương gia, nhưng so với việc cứ giày vò thế này, chi bằng kết thúc một lần cho thoải mái, thế là hắn gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ tiếp tục đi nghe ngóng.
Một mình Sở Bắc Tiệp ở trong phòng, yên ắng suốt buổi trưa. Cũng chẳng có kẻ nào to gan không sợ chết dám bước vào chái nhà phía đông.
Khi ráng chiều đỏ ối, người được Mạc Nhiên sai đi nghe ngóng đã thêm mấy lần về bẩm báo tình hình của Sính Đình.
Tên thuộc hạ cứ đứng đó lúng túng gãi đầu: “Thuộc hạ nấp không kỹ, bị Sính Đình cô nương phát hiện. Không những Sính Đình cô nương không giận mà còn cười với thuộc hạ, bảo: Từ mai ngươi không phải tốn công vì ta nữa. Vương gia của các ngươi là người quyết đoán, đến hôm nay cũng nên kết thúc rồi”.
Hai hàng lông mày của Mạc Nhiên càng chau lại, đang định nói gì, bỗng trong phòng vang lên giọng nói của Sở Bắc Tiệp: “Mạc Nhiên có ngoài đó không? Vào đây!”.
“Vâng, thưa Vương gia.”
Mạc Nhiên vội vàng đẩy cửa bước vào. Sở Bắc Tiệp ngồi ở chỗ không có ánh sáng, khiến người ta không nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt, nhưng có vẻ đã khôi phục được khí thế quyết đoán trên sa trường, chắc trong lòng đã có sự định đoạt.
“Ngươi đi bảo nhà bếp làm đậu phụ bát bảo, cá kho, canh thịt viên phỉ thúy sợi bạc[2], một đĩa táo hong khô…” Sở Bắc Tiệp chậm rãi gọi một lúc đến mười hai, mười ba món ăn.
[2] Món canh thịt viên hầm, bên trên mỗi viên thịt có rắc dưa chuột và rau chân vịt thái sợi.
Mạc Nhiên vừa gật đầu, vừa ghi nhớ, trong lòng biết rõ đây đều là những món hằng ngày Sính Đình yêu thích.
Quả nhiên, cuối cùng Sở Bắc Tiệp nói: “Làm xong, mang sang chái nhà phía tây”. Thấy Mạc Nhiên vâng một tiếng, Sở Bắc Tiệp lại dặn tiếp, “Mang lên ba vò rượu nặng nhất cho ta”.
Một lát sau, cơm canh đã hoàn tất, được mang thẳng đến chái nhà phía tây, ba vò rượu mạnh cũng được đem vào phòng của Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp bỗng cười nói: “Ngươi ngồi xuống đây, uống cùng ta một chén”. Nói là một chén, nhưng chàng phải uống đến mấy chén. Khuôn mặt cương nghị của Sở Bắc Tiệp không một tia biểu cảm, cũng chẳng nói năng gì, chỉ dốc hết chén này đến chén khác vào cổ họng.
Trong phòng chỉ có tiếng rót rượu.
Thời tiết xấu thậm tệ, không một chút gió. Ráng đỏ trời chiều đã phai màu, bóng tối dần bao phủ. Mạc Nhiên bỗng cảm thấy như có cả quả núi đè nặng lên ngực, không dám thở mạnh, cứ rót hết chén rượu này đến chén rượu khác cho Sở Bắc Tiệp.
Tửu lượng của Sở Bắc Tiệp không khác gì sông đổ ra biển. Uống bao nhiêu như thế, nhưng sắc mặt chàng vẫn hoàn toàn tỉnh táo, như thể càng uống càng tỉnh, đôi mắt đen càng sáng quắc, tựa đôi mắt mãnh thú lúc ẩn lúc hiện trong đêm tối.
Dưới ánh nến, khuôn mặt anh tuấn của chàng không hề đỏ, mà lại xanh mét.
“Vương gia, hết rượu rồi.” Mạc Nhiên đặt vò rượu xuống, nhìn ba vò rượu rỗng không dưới đất, cung kính hỏi: “Có cần thuộc hạ đi lấy thêm không?”.
“Không cần.” Sở Bắc Tiệp chậm rãi uống hết chén rượu cuối cùng, như muốn uống lại tất cả hào khí và hồn phách đã đánh mất, rồi đặt mạnh chén xuống, nhìn chăm chăm vào ánh nến đang lay động, trầm giọng ra lệnh, “Mạc Nhiên, cầm kiếm của ta sang chái nhà phía tây”.
Cạch! Tay Mạc Nhiên run run, chén ngọc trên bàn nghiêng theo, rơi xuống đất.
“Nói với nàng rằng, đời này Sở Bắc Tiệp ta yêu nhất nàng và cũng hận nhất chỉ có một người. Ta không giày vò nàng nữa, ta cho nàng được thoải mái.” Sở Bắc Tiệp nhìn chăm chăm vào ánh nến, như thể trong đó có một bóng người, rồi cắn răng nói, “Đi, lấy tính mạng của nàng về đây!”.
“Vương gia, việc này…”
“Đây là quân lệnh!”, Sở Bắc Tiệp bỗng quát lên.
Toàn thân run rẩy, Mạc Nhiên nghiến răng, cố ra vẻ trang nghiêm trả lời: “Tuân lệnh!”.
Bỏ lại tất cả những thứ khác, mắt hổ trợn trừng đến bên tường. Mạc Nhiên rút thanh bảo kiếm, đầu không ngoảnh lại mà đi thẳng sang chái nhà phía tây.
Sở Bắc Tiệp nhìn theo bóng dáng Mạc Nhiên dần mất hút trong bóng đêm, lòng đau như cắt. Chàng đứng bật dậy, nhưng hai đầu gối đã mềm nhũn, không thể đứng vững. Sở Bắc Tiệp chống hai tay vào bàn, xô bát đĩa vào nhau loảng xoảng.
“Nàng… tại sao nàng lại làm như vậy? Tại sao… tại sao!” Sở Bắc Tiệp giận dữ nghiến răng, không biết đang hỏi người trong chái nhà phía tây, hay hỏi chính mình.
Đôi mắt thất thần nhìn về phía chân trời, trăng treo trên bầu trời đêm, quạnh quẽ và lạnh lùng.
Vầng trăng soi rọi Hoa phủ, soi rọi Trấn Bắc vương phủ, soi rọi đỉnh ngọc Điển Thanh và cả thâm cốc âm u đó…
“Ta đã trách lầm nàng sao? Sính Đình, nói ta xem nào.”
“Sính Đình có nên tự hào không? Thiên hạ có mấy người được Sở Bắc Tiệp hiểu lầm?”
“Ta nên đối với nàng thế nào mới phải?”
“Cho Sính Đình cơ hội cuối cùng, để Sính Đình dùng sự thực chứng minh với chàng, Sính Đình không bao giờ làm những việc khiến chàng đau lòng.”
Sở Bắc Tiệp vẫn nhớ, nàng đã mỉm cười dựa vào lòng chàng, ngẩng đầu nhìn chàng khẩn cầu.
Nàng nói: “Cho dù tin tức nghiêm trọng đến mức nào, sau cùng cũng chỉ là sự hiểu lầm. Khi về đến Đông Lâm, chàng sẽ biết Sính Đình không nhẫn tâm hại chàng, cũng không nhẫn tâm hại bất cứ ai có liên quan đến chàng. Bắc Tiệp, về Đông Lâm đi, về để xem tâm ý thực sự của thiếp”.
Chàng vẫn còn nhớ đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh ánh sáng hiền hòa hư ảo, khiến chàng cảm thấy mình như đang rơi vào mộng cảnh.
“Thề với ánh trăng…” Giọng chàng khản đặc, nụ cười chua chát, “Chúng ta đã thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc…”.
Ngước đôi mắt ngân ngấn nước, chàng nhìn trong đêm đen một bóng người đang chậm rãi trở về. Bước chân nặng nề ấy, tay cầm bảo kiếm, đầu cúi xuống. Chính là Mạc Nhiên đang quay về phụng mệnh.
Sở Bắc Tiệp chỉ biết lòng mình đau đến tê dại, lúc này nhìn thấy Mạc Nhiên, chàng mới biết khi nãy vẫn chưa phải là đau đến tận cùng. Toàn thân chàng đau đớn như bị người ta dùng vô số chiếc kìm nung đỏ mà kẹp lấy thịt, kéo về bốn phương tám hướng, kể cả khi máu thịt lẫn lộn trên sa trường cũng không khó chịu đến thế.
Bản tính kiên cường, Sở Bắc Tiệp vẫn cứng cỏi ưỡn thẳng lưng đứng trước cửa, hỏi: “Đã xong rồi phải không?”, giọng nói ẩn chứa sự run rẩy.
“Vương gia…” Mạc Nhiên ngẩng đầu nhìn chàng, rồi nhanh chóng quỳ sụp xuống, “Xin Vương gia xử tội, thuộc hạ… thuộc hạ không thể ra tay, đôi mắt Sính Đình cô nương… thuộc hạ nhìn đôi mắt ấy, thực sự…”, vừa nói bàn tay cầm kiếm vừa ấn mạnh xuống nền đất.
Nghe những lời này, Sở Bắc Tiệp cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, nhưng nộ khí lại trào dâng, hét lên trong cổ họng: “Chỉ có một việc cỏn con thế này mà cũng không làm được, ngươi có đáng mặt nam nhi không?”. Sở Bắc Tiệp giận dữ đá Mạc Nhiên sang một bên, cầm thanh bảo kiếm, nghiến răng nói, “Quyết mà không làm, hại người hại mình. Chẳng lẽ phải giày vò cả đời này? Chi bằng kết thúc cho sớm!”.
Dường như ba vò rượu mạnh giờ đã phát huy tác dụng, chàng cầm bảo kiếm xông thẳng sang chái nhà phía tây, không còn vẻ ung dung trấn tĩnh, nói cười chỉ đạo dùng binh hằng ngày nữa.
Sát khí đằng đằng tiến về phía chái nhà phía tây, chàng đá cửa xông vào, bỗng cả người sững lại, đứng khựng ở cửa.
Sính Đình đầu cài trâm ngọc phượng hoàng, tai đeo khuyên vàng ròng, mình mặc váy gấm ngũ sắc, gấu thêu viền vàng, dưới gấu váy thấp thoáng đôi giày thêu hoa màu xanh lá cây. Trong ánh nến, sắc mặt nàng tươi tắn như những cánh hoa, đôi mắt lấp lánh ánh sao, ung dung quyền quý, hiếm ai bì kịp.
Nàng chậm rãi quay lại nhìn chàng, rồi từ từ đứng dậy, cười nói: “Vương gia cũng nên đến rồi”.
Sở Bắc Tiệp thấy nàng cười tươi như hoa, để lộ hai lúm đồng tiền bỗng cảm thấy mình như đang trong giấc mộng, tim đập thình thịch. Chàng cứ đứng yên ở đó, không nói nổi một lời.
Sính Đình đến trước mặt Sở Bắc Tiệp, lặng lẽ nhìn thanh kiếm vẫn sáng loáng trong tay chàng, cảm thán: “Kiếm tốt”, rồi nở nụ cười chua xót, ngẩng khuôn mặt thanh tú gầy mòn lên, nghẹn giọng, “Vương gia, Vương gia, sao Vương gia lại đến muộn thế này? Cũng tốt, cuối cùng thì Vương gia cũng đến”.
Giơ tay lấy thanh kiếm từ tay Sở Bắc Tiệp như đã hóa đá mấy nghìn năm, Sính Đình cười thê thảm: “Thiếp đã nói, sinh tử tùy Vương gia quyết định. Tuy Sính Đình là kẻ dối gạt, nhưng lời này là thật. Không cần đến tay Vương gia, Sính Đình sẽ tự kết thúc”.
Dứt lời, nàng cầm thanh bảo kiếm, nhắm mắt lại, đưa lên cổ.
Khi thanh kiếm sắc lạnh vừa chạm vào cổ, cổ tay nàng đã bị giữ chặt lại. Sính Đình sững sờ, kinh ngạc mở to mắt. Ánh mắt vẫn đầy vẻ quyết đoán, nàng cắn răng liên tục đưa lưỡi kiếm lên.
Cổ tay gầy yếu của nàng như bị gọng kìm kẹp cứng, bóp thật mạnh.
“A!”, Sính Đình kêu lên rồi đau đớn buông tay.
Cạch một tiếng, bảo kiếm rơi xuống đất.
Cảm nhận sau lưng như có núi đỡ, Sính Đình bất giác ngả người về sau, dựa vào lồng ngực vạm vỡ cường tráng. Hai cánh tay ôm chặt vòng eo nàng từ phía sau, như thể cả đời này sẽ không bao giờ thả lỏng.
Sính Đình buồn rầu mở mắt, thở dài, giọng thê thảm: “Kết thúc luôn một lần chẳng phải tốt hơn sao?”.
Nam nhân sau lưng vẫn không hề lên tiếng, mà ôm nàng càng chặt.
“Vương gia…”
“Bản vương không muốn giết nàng nữa.”
Cả người nàng bỗng chốc bị nhấc lên khỏi mặt đất, nằm gọn trong vòng tay Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp bước nhanh đến chiếc giường ở góc nhà, hơi rượu nồng nặc, hai mắt đỏ ngầu, trầm giọng: “Bản vương muốn nàng phải trả giá suốt cuộc đời”. Nói xong chàng ném thân hình mềm mại trong lòng lên giường, đè xuống.
Trong chái nhà phía tây, dưới tấm màn có thêu đôi phượng đỏ, tiếng rên rỉ dịu dàng vang lên từng hồi.
Dưới ánh nến, Sở Bắc Tiệp thỏa thê ngắm nhìn, thỏa thê giải hận.
Chàng hận tóc nàng dài như thác, làn da tựa tuyết.
Chàng hận nàng như tiên nữ giáng trần, ánh mắt đẹp lạ lùng, dụ dỗ linh hồn chàng.
Chàng hận thanh bảo kiếm kia không thắng nổi vòng tay ấm, anh hùng không qua ải mỹ nhân.
“Không tha nàng, không thả nàng.” Chàng càng lúc càng thô bạo, mặc sức chà đạp, hận thù ngút trời. “Ta muốn nàng phải trả giá bằng cả cuộc đời này.”
Nàng tan chảy dưới thân chàng như cơn mưa xuân, đau đến chau mày, nhưng môi vẫn nở nụ cười dịu dàng, không thỏa mãn mà thở dài: “Chỉ cuộc đời này thôi sao?”, rồi đôi mắt long lanh như thủy tinh cũng đổ dài hai hàng lệ.
Gà gáy, mặt trời lên.
Sở Bắc Tiệp giận dữ dốc hết cơn say cùng nỗi oán hận chất chồng, nhưng vẫn chẳng chút nguôi ngoai.
Oán trả bằng oán, sắc mặt tối sầm, khiến chái nhà phía tây càng thêm nặng nề.
Thế thì đã sao? Sính Đình cười dịu dàng.
Ít nhất, chái nhà phía tây đã không còn trống trải.
Ít nhất, linh hồn cô độc của nàng đã tìm thấy một linh hồn cô độc khác.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp