Cô Nàng Mộ Bên
Chương 19: Désirée
Thật tuyệt vời. Trước đến giờ tôi toàn sống ở trong thành phố và không biết mỗi mùa có một mùi hương đặc trưng riêng, tôi cũng không biết bầu trời có nhiều sắc thái đến thế.
Tôi chưa bao giờ nghe tiếng kêu của con chim choắt mỏ cong lớn. Tâm nguyện trước khi chết của tôi là được nghe thấy tiếng của nó vào một tối mùa xuân. Trong tiếng hót ấy có tất cả mọi thứ. Hi vọng, hoài niệm, mùa xuân. Và sự vĩnh hằng.
Không phải tất cả những thứ lộ ra sau khi tuyết tan đều khiến tôi tức cảnh sinh tình như thế. Một phần sân đầy những thứ mà Benny không có thời gian để mang đi vứt – lốp xe cũ, xô sắt han gỉ, các bộ phận máy móc và gỗ mục. Tôi nghĩ anh không nhận thấy điều này, dù chắc chắn sẽ cảm thấy thiếu thốn nếu như một ai đó tốt bụng đem hết tất cả đi. Trời ạ…
Rồi cả những cái cây của Anita nữa.
Thật kinh khủng khi tay mình ươm những bụi cây ăn trái, giâm cành và trồng củ để rồi tự dưng có người nào khác đến hái quả, thưởng hoa.
Nếu là Anita, chắc chắn vào một trong những đêm cuối cùng ở đây tôi sẽ tẩm xăng đốt trụi mảnh vườn đó. Tôi sẽ xõa tóc nhảy quanh ngọn lửa và chọc kim vào hình nộm mang tên Désirée.
Dĩ nhiên việc tôi nghĩ mình hiểu tâm địa Anita chẳng đụng chạm gì tới cô ta cả. Nếu Anita mà nghe được chuyện này, có khi cô ấy tưới xăng vào tôi cũng nên.
Một hôm, tôi đưa Märta đến nông trại. Trong đợt khủng hoảng tồi tệ nhất sau lần chia tay với Benny cách đây một năm, Märta là người đã giúp tôi sống sót, và tôi cũng đã làm điều tương tự khi Robertino biến cuộc đời của bạn tôi thành địa ngục.
Một trong những lý do khiến Märta chưa đặt chân đến nông trại Rowan là việc tôi không đủ khả năng đương đầu với một vấn đề hệ trọng: tôi đang có thai, trong khi cô bạn tôi đã thắt vòi trứng và cũng khao khát có con chẳng kém gì tôi.
Một nguyên nhân khác là Märta đang hộ tống Magnus, mối tình hiện tại của cô nàng, đến trung tâm huấn luyện của vận động viên tham gia Thế vận hội cho người khuyết tật. Tuy ngồi xe lăn, nhưng Magnus đã trở nên ganh đua còn hơn cả một con gà chọi. Huy chương đồng đối với anh ta là không đủ, phải phá kỷ lục Thế vận hội kìa. Märta chỉ có thể tự trách mình, trong một năm qua cô ấy đã biến một người đàn ông thụ động và đầy mặc cảm thành một vận động viên tiềm năng. Chính cô ấy đã gieo vào đầu Magnus tư tưởng không gì là không thể, và giờ thì đã quá muộn để quay lại từ đầu.
- Cậu không biết đâu… - Märta thở dài. – Hồi trước chúng tớ có thể nằm vuốt ve nhau nhiều giờ liền trên trường kỷ. Bàn tay của anh ấy thật kỳ diệu. Anh ấy luôn nói những hoạt động của bộ phận nằm giữa hai chân đã dồn hết vào ngón tay mình! Có thể nói là tớ đã thành công trong việc lôi anh ấy dậy… nhưng lẽ ra chúng tớ nên nằm nguyên trên cái ghế ấy thì tốt hơn! Bây giờ, tớ chỉ gặp mặt Magnus khi tắm rửa cho anh ấy sau khi luyện tập. Anh ấy yêu mấy quả tạ còn hơn cả tớ!
Nói vậy thôi chứ thật ra. Märta rất tự hào về những gì mình đã làm cho Magnus. Khi chúng tôi ngồi xe hơi đi quãng đường ba mươi cây số đến nông trại, cô ấy quay sang nhìn tôi.
- Tớ thấy cậu có vẻ mệt mỏi đấy, bị cái thai hành à? – Märta ân cần hỏi han.
Tôi không biết phải nói thế nào trong lúc cô ấy nhìn tôi chăm chú.
- Cậu sợ tớ ghen tỵ vì cậu sắp có em bé hả? Tớ có được làm mẹ đỡ đầu không đây?
Như thường lệ, bạn tôi không thích nói loanh quanh. Thế là tốt.
- Mà nếu tớ không lầm thì, chính tớ là người đã ủng hộ anh chàng nhà quê của cậu ngay từ đầu, khi cậu bảo hai người quá khác biệt. Ít ra cậu cũng nợ tớ chuyện này. Khi tớ về già và bị Magnus bỏ mặc ở nhà để lái thuyền đi vòng quanh thế giới hoặc leo lên đỉnh Everest, cậu nhớ đón nhận tớ nhé. Tớ sẽ nhờ mấy đứa cháu nội ngoại của cậu dắt đi dạo, bù lại tớ sẽ làm chúng cười bằng những mẩu chuyện tiếu lâm, hoặc dọa chúng sợ vãi đái bằng mấy câu chuyện ma. Vai trò của mẹ đỡ đầu là thế mà lại!
Tôi đã nói với Märta về nỗi cắn rứt lương tâm của mình đối với Anita, rằng tôi tin chắc một ngày nào đó mình sẽ trả giá. Tôi không bất ngờ khi mình dùng một giọng điệu khiêm nhường, hay đúng hơn là vờ vịt, nhưng cô ấy đã ngắt lời tôi ngay lập tức.
- Đương nhiên cậu sẽ phải trả giá rồi. Cái gì cũng có giá của nó. Đời là vậy, chẳng có gì miễn phí hết! Lương tâm cắn rứt sẽ buộc cậu phải chăm sóc anh chàng nhà quê chăn bò bằng những việc mà cái cô Anita kia làm tốt hơn cậu rất nhiều, bởi vì cậu đã tước mất của anh ấy những thứ đó. Ngoài ra, cậu sẽ phải cố gắng trở thành người phụ nữ mà anh ấy yêu đến mức bỏ rơi Nàng tiên nội trợ. Mẹ hiền ơi, cậu sẽ vất vả đấy! Tới không muốn ở vào vị trí của cậu đâu. À, có chứ, nếu được đổi lấy cái bụng lùm lùm này. Nhưng cậu sẽ ổn thôi. Bây giờ thì đổi chủ đề nào.
Märta đặt chân xuống khoảnh sân của nông trại lúc sáu giờ mười lăm phút, ngay khi Benny vừa ra khỏi chuồng bò. Đến sau giờ rưỡi thì hai người đã quý mến nhau như anh em kết nghĩa. Thế là tôi thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp