Cô Nàng Hám Tiền Phiền Phức
Chương 4
"Cô biết tôi không có nhà sao? Biết đâu cha của tôi cực kỳ giàu."
Uông Mỹ Lệ kiên nhẫn giải thích: "Toàn thân anh chỉ có F&R."
"Cái này có lỗi sao?" Lộ Dịch Sĩ lại không phục, "Trong khi những doanh nhân nổi tiếng quốc tế đều mặc trang phục F&R của chúng tôi, thân là nhà thiết kế trưởng của F&R, tôi mặc quần áo của chính mình có gì không đúng?"
"Tôi không phủ nhận F&R là thương hiệu nổi tiếng, nhưng là mỗi loại thương hiệu có một sản phẩm nổi tiếng nhất định, chẳng hạn như vậy. Thông thường mà nói như CD là khăn lụa, túi của Prada đều vô cùng tốt, giống như F&R hướng về phần giầy.... thì không giống loại tốt nhất." Cô ngừng một chút, "Mà tôi chỉ cần tốt nhất."
Hôn nhân không phải trò đùa, nếu phải gả thì cô cũng chỉ gả cho đàn ông tốt nhất, nếu không thì thà rằng không lấy chồng.
Lộ Dịch Sĩ cúi đầu nhìn giầy của mình rồi nhìn lại cô một chút, chịu thua nói: "Cô mặc trên người âu phục Versace, chân mang giầy xăng đan Chanel tinh tế, xức nước hoa D&G."
"Không sai. Chỉ có thể phối hợp những loại sản phẩm tốt nhất trên người, mới là rùa vàng, mà tôi chính là muốn bọn họ.
Qui tắc ham làm giàu thứ 2: Đúng, nếu không lầm thì đồng ý ẩn núp trong đám người tinh anh, đồng thời mình cũng xứng với bọn họ.
Lộ Dịch Sĩ gật đầu một cái, "Vậy còn cô? Chuẩn bị cái gì để đổi?"
"Tôi xinh đẹp, tôi trẻ tuổi, tôi có tất cả." Uông Mỹ Lệ than thở thật sâu: "Chỉ cần kết hôn với người giàu có, tôi tình nguyện bỏ ra tất cả, cưới tôi là có được người vợ trung thành cả đời."
Nhìn khuôn mặt sâu xa của cô, Lộ Dịch Sĩ trầm mặc.
Cô có thể bỏ ra tất cả bao gồm cả thành thật của cô sao? Xuống máy bay, Lộ Dịch Sĩ mang Uông Mỹ Lệ đi tốc hành, sau hai giờ sau đã từ Paris vào tới trụ sở chính của F&R.
Uông Mỹ Lệ cẩn thận nhìn người Pháp phong cách cổ điển ngồi trước mắt. Tràn đầy mong đợi cùng vui mừng, cô biết đây là nơi mở ra chỗ đứng quan trọng cho sinh mạng cô.
Ở đây, cô-Uông Mỹ Lệ bỏ đi tên cũ cùng với quá khứ, lắc mình một cái trở thành nhà thiết kế thời trang thời thượng-Katherine!
Ra khỏi nước cô liền chọn một cái tên nước ngoài--Katherine, cái tên mới này làm cho cô có khí chất xinh đẹp, tài giỏi.
Uông Mỹ Lệ? Quả thật là tên tầm thường. Bình thường cô rất muốn thoát khỏi quá trình trưởng thành. Từ nay về sau, cô, là nhà thiết kế F&R, không còn là dân nghèo.
Đem Uông Mỹ Lệ an bài tốt ở ký túc xá của trụ sở chính xong, Lộ Dịch Sĩ phải trở về Paris, nơi đó có cuộc họp báo công bố trang phục chờ anh.
"Cô một mình ở đây không có vấn đề gì chứ?" Anh thật không có nhìn lầm người, cho dù một mình ở đất nước xa lạ, cô vẫn tao nhã như bà hoàng.
Uông Mỹ Lệ gật đầu một cái, xác định lần nữa, "Chỉ cần trở thành nhà thiết kế của F&R, tôi có thể xin quốc tịch Pháp không? Trên máy bay anh đã từng nhắc tới.
Lộ Dịch Sĩ gật đầu, "Chẳng qua phải ở lại đủ thời gian quy định."
"Tôi có thể chờ, không quan tâm là ở bao lâu."
Lộ Dịch Sĩ vỗ vỗ vai cô, "Tôi sẽ sắp xếp. Học cho tốt, tôi rất có lòng tin đối với cô."
Sau khi Lộ Dịch Sĩ đi, Uông Mỹ Lệ đem hành lý đơn giản cất đi, quyết định đi ra ngoài một chút.
Nước Pháp là nơi tràn ngập hơi thở cổ kính lãng mạn cũng là địa điểm du lịch khá nổi tiếng, dựa vào dũng khí của thanh niên dám nghĩ dám làm, Uông Mỹ Lệ lại có thể theo bản đồ tìm được Thiên Chúa Giáo học thêm chương trình bồi dưỡng ngôn ngữ.
Đêm xuống, nỗi nhớ nhà từ từ ập xuống, Uông Mỹ Lệ nằm ở giường lớn mềm mại, trong đầu không cách nào đè xuống nỗi nhớ nhà.
Cô rất muốn rời khỏi nhà. Tất cả bốn vách phòng đều trống không, khuôn mặt u sầu tràn ngập vẻ mặt của mẹ, người ba vô tình ích kỷ... còn có cái gì đáng để nhớ hay sao?
Nhưng mà.... tại sao mắt vẫn chảy nước? Không hết nước mắt giống như nói với cô có gì ràng buộc ở sâu đáy lòng. Không nên như thế này!
Uông Mỹ Lệ ngồi dậy, tầm mắt rơi vào kiến trúc cổ xa hoa, cô giống như công chúa trong truyện cổ tích thế giới, cuộc sống như cô tha thiết mơ ước, còn có gì không tốt sao? Tại sao còn có thể dâng lên nỗi nhớ nhà?
Có lẽ là giai đoạn của bệnh nhớ nhà thôi, chờ qua một thời gian là quen. Cô an ủi mình.
Trằn trọc, Uông Mỹ Lệ dứt khoát đứng lên sửa sang lại quần áo, cô cầm lấy bóp da ngã xuống giường, đột nhiên có tờ giấy rơi ra.
Là chi phiếu của Mạnh Dật Phi.
Uông Mỹ Lệ cảm động vuốt ve mặt giấy bóng loáng, đây là tất cả do anh để dành lại. Anh vẫn vô tư như vậy, yên lặng ở sau lưng cô ủng hộ. Cuộc đời, có được người bạn tri kỉ như vậy sao?
Nhưng mà anh có thật chẳng qua là "Tri kỷ" không?
Uông Mỹ Lệ mờ mịt...
Ngoại trừ cái hôn trước khi ra nước ngoài, anh cũng chưa từng bày tỏ bất cứ gì, Mạnh Dật Phi đối với cô, giống như anh hai đáng tin cậy, cách sống như vậy khiến cho cô không cảm thấy gánh nặng.
Mà anh cũng là năm tháng duy nhất trong ký ức ấm áp ở thôn, giống như.... ... mẹ nuôi hiền lành.
Đúng! Mẹ nuôi bởi vì không có con gái cho nên mới đặc biệt yêu thương mình.
Mà Mạnh Dật Phi cũng giống như vậy, vì từ nhỏ anh đã biết, mà anh còn là thầy quốc ngữ vỡ lòng của cô nữa. Cho nên đem cô làm em gái để yêu thương thì cũng bình thường.
Nhất định như vậy là không sai! Uông Mỹ Lệ cố gắng thuyết phục mình. Về phần cái hôn đêm đó....Bất quá là do đột nhiên biết cô phải ra khỏi nước vô cùng kinh ngạc nên có phản ứng không bình thường như vậy.
Nhưng cô quên, đó là nụ hôn đầu tiên của cô, cũng như của anh.
Xử lí một cuộc triển lãm xong, chủ cửa hàng mỹ thuật hiền lành nói với Mạnh Dật Phi đang làm việc.
"Nhóc, con thật không tính đi Pháp sao?" Ông là thầy giáo nghệ thuật vỡ lòng của Dật Phi, "Chú không nhìn lầm con, con có tiềm năng vô hạn, chỉ cần có cơ hội thích hợp, cộng thêm hoàn cảnh sáng tác tự do, thành tựu của con sẽ không thể đếm được."
"Nhưng mà công việc của con phải ổn định trước đã..." Mạnh Dật Phi mới tốt nghiệp, liền theo người người vào công ty lớn làm thiết kế lập trình.
"Cơ hội khó có được đó thằng nhóc! Lần này là Viện mỹ thuật Pháp muốn ta giới thiệu nhân tài, mà con là người đầu tiên chú chọn."
Mạnh Dật Phi do dự. Anh biết đây là cơ hội khó có được, nhưng mà muốn bỏ đi công việc trước mắt cùng với ra nước ngoài cần phải hao tốn một khoản lớn khiến anh lùi bước. Tập trung vào sáng tác nghệ thuật là ước mơ của anh, nhưng là ở thời kỳ đầu có thể là nghèo rớt mồng tơi.
Mỹ Lệ nói không sai, dù sao mơ ước vẫn là trống rỗng, từ xưa đến nay có mấy nghệ thuật gia có thể công thành danh toại?
Anh thích nghệ thuật, nhưng Mỹ Lệ mới là người anh thích nhất!
Sau khi từ Pháp trở về cô là nhà thiết kế nổi tiếng, còn anh thì sao đây? Dứt khoát bỏ xuống tất cả, trước mặt là tiền đồ mờ mịt cũng không biết khi nào có thể thành công.
Anh thật là không có khả năng!
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, anh vẫn nói khéo, "Cảm ơn thầy, nhưng mà con bây giờ không thể bỏ công việc trước mắt." Phần tiền lương này cộng thêm cổ phiếu cuối năm, làm anh không thể không nghĩ về thực tế mà khuất phục. Chủ cửa hàng khuyên nhủ hết nước hết cái: "Trên thế giới có hơn ngàn vạn thiết kế lập trình thành công, nhưng là nghệ thuật gia bất hủ lại lác đác có mấy người, thằng nhóc, thật sự con chịu bỏ đi cơ hội tốt này sao?"
Nội tâm Mạnh Dật Phi đang do dự. Nếu lỡ không có thành công thì thất bại với Mỹ Lệ!
Một nghệ thuật gia nghèo nàn thì sao có thể để Mỹ Lệ chịu khổ cùng anh! Anh không thể thất bại được!
Mạnh Dật Phi kiên định nhìn chủ cửa hàng, "Xin thầy tiến cử người khác đi đi! Con thích nghệ thuật, cũng sẽ tiếp tục sáng tác nhưng mà cuối cùng thì nó chẳng qua là hứng thú, mà con nhất định phải kiếm tiền."
Chủ cửa hàng nuối tiếc vỗ vỗ bờ vai của anh, "Được rồi! Nhưng mà đừng để trễ quá, tin thầy, con tuyệt đối sẽ không hối hận ra nước ngoài." Phải không? Mạnh Dật Phi nhìn xa, tương lai nếu như có khả năng, anh sẽ tiếp tục theo con đường này, đến lúc đó hi vọng rằng Mỹ Lệ sẽ cùng anh ra nước ngoài.
Mà bỏ đi cơ hội lần này, coi như tiếc nuối chút ít đi!
Thời kì vừa học tiếng Pháp vừa bồi dưỡng thiết kế thời trang cho nên rất bận rộn. Nhịp điệu cuộc sống chặt chẽ làm cho Uông Mỹ Lệ không có thời gian ở nhà chờ đợi. Ban đêm tối tăm lạnh lẽo, cô đơn thì cô sẽ thiết kế đồ để cho công việc lấp đầy khoảng trống.
Như vậy mọi khổ cực mới có giá.
Tháng 12 ở Pháp có khen thưởng cho nhân tài mới, từ trước đến nay trong giới thiết kế thời trang, các nhà thiết kế mới từ thế giới đều không khỏi nóng lòng muốn thử, bởi vì giải thưởng là một cúp vàng ngoài ra có thể tạo ra địa vị ở giới thời trang.
Uông Mỹ Lệ mang theo phong cách Trung Quốc tao nhã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cô đứng ở trên sân khấu, tự tin nhìn ký giả chụp thiết kế lễ phục dạ hội của cô. Cô biết, lễ khen thưởng nhân tài mới đợt này là của cô.
Giám khảo đi lên sâu khấu, người mẫu đứng song song ở phía sau, ông thanh thanh cổ họng: "Thưa quí ông quí bà, , thời khắc hồi hộp đã tới, bây giờ tôi tuyên bố, người nhận giải khen thưởng nhân tài mới mùa này là Lưu Kim Phong Hoa của nhà thiết kế Katherine Uông!"
Uông Mỹ Lệ vui mừng lên sâu khấu, cực kỳ vui sướng cũng không làm cho cô luống cuống, cô thong thả nhận lấy giải thưởng nhà thiết kế mới coi như là giải thưởng vinh dự nhất.
"Tôi muốn đem giải thưởng này tặng cho F&R, mong công ty luôn phát triển hàng đầu thế giới! “
Theo thường lệ, tác phẩm và trang phục đoạt giải sẽ được lưu giữ ở viện bảo tàng nghệ thuật Paris. Sau khi Uông Mỹ Lệ trả lời phỏng vấn của truyền thông, lập tức xoay người đi về phía tổng giám đốc F&R Frankish - ân sư của cô, một thân sĩ Pháp tóc trắng xoá.
Uông Mỹ Lệ thận trọng giao giải thưởng vào trong tay Frankish, "Không có thầy chỉ bảo con sẽ không có giải thưởng này, nó nên thuộc về thầy."
Khi vừa bắt đầu chuẩn bị tham gia triển lãm tác phẩm thì ban đầu Uông Mỹ Lệ định dùng hai màu đen trắng, thiết kế ra một chiếc váy tệ hại, dạ phục mang hơi thở chán chường. Cô tin dùng họa tiết của các cung điện từ thế kỷ mười tám áp dụng vào lễ phục này, tuyệt đối có thể làm cho cô đạt được giải thưởng nhân vật mới!
Do quá nặng tư tưởng được mất, cô đã hạn chế không gian thiết kế, cho đến khi Frankish xuất hiện ở giai đoạn hoàn thiện, Frankish đi tới phòng làm việc của cô, cô có lòng tin mười phần chờ thầy tán dương. Kết quả là, thầy trầm mặc cầm cây kéo lên, một kéo cắt nát y phục sắp làm xong.
Vẻ mặt Frankish nặng nề xoay người nói với cô: "Thuận theo lòng của con, bé con, nếu không con có làm khá hơn nữa cũng chỉ có thể làm một thợ thiết kế mà thôi."
Nhìn quần áo bị phá nát, Uông Mỹ Lệ bừng tỉnh hiểu ra. Bởi vì ở nước Pháp, cho nên cô lựa chọn một chiếc váy kiểu Pháp, lại quên là cả thế giới cùng tham dự giải nhân vật mới! Bởi vì vô cùng cấp bách, cho nên hẹp hóa không gian thiết kế.
Rốt cuộc Uông Mỹ Lệ cuối cùng cũng thành công làm ra một cái có phong cách cá nhân của riêng cô, "Lưu Kim phong hoa" cũng được thừa nhận, cho nên cô muốn đưa giải thưởng này cho Frankish.
Frankish mỉm cười nhận lấy, "Bé con, con được lắm đấy! Năm đó thầy mới ra trường chỉ nhận được một giải đặc biệt thôi đó!"
Ông ý bảo Uông Mỹ Lệ ngồi xuống theo, "Bây giờ, chúng ta nói chuyện một chút về quan hệ hợp tác của chúng ta."
Uông Mỹ Lệ nín thở lắng nghe.
"Một loại thiết kế chỉ biết thiết kế y phục, trong F&R có nhiều người như vậy rồi. Thầy muốn chính là một nhà thiết kế biết phối hợp quần áo, phối hợp y phục không tốt tựa như viết hư thơ." Ông khoát khoát tay ra vẻ không chịu được. Ngừng một chút, nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy ngưỡng mộ.
"Thầy thích trang phục của con, con có con mắt tinh tường thiên phú đủ để đảm nhiệm làm nhà thiết kế trưởng."
Uông Mỹ Lệ không thể tin nhìn ông, "Thiết kế trưởng? Ngài là nói con không chỉ có thể chính thức vào người F&R, hơn nữa còn làm dưới trướng nhà thiết kế đứng đầu Lộ Dịch Sĩ sao! ?"
Trời ạ! Đây là ước mơ của tất cả các nhà thiết kế đấy!
Frankish mỉm cười, duỗi tay về phía cô, "Hoan nghênh con gia nhập, Katherine."
Chuyện vui bất ngờ đến làm cho khi Uông Mỹ Lệ trở về ký túc xá, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười sáng lạn. Mùi vị thành công khiến cô mừng như điên, giây phút này cô đã leo lên đỉnh của thế giới, nếm trải vui thích cao nhất.
Ừ. . . . . .Vẫn chưa thể coi là lên tới đỉnh được, bởi vì kế hoạch của cô vừa mới bắt đầu, trở thành nhà thiết kế hàng đầu chỉ là bước đệm để cô tiến lên càng dễ dàng mà thôi.
Không sai, cô vẫn còn mục tiêu duy nhất là cưới được một con rùa vàng.
Cô hiện tại dù coi là thành công, nhưng nhà thiết kế sức ép quá lớn, nhất định chiến tranh rất căng thẳng để thăng tiến lên, chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ bị người khác thay thế.
Cô không muốn cái loại cuộc sống không có nắm chắc này, chỉ muốn tìm được lương duyên, sau đó vui vẻ ngồi nhà đếm tiền. Mua được thiết kế trang phục danh gia, cần gì phải tân tân khổ khổ tranh cướp làm danh gia?
Vừa nghĩ tới tương lai tốt đẹp. Uông Mỹ Lệ liền không nhịn được muốn điên cuồng cười to. Tranh tài kết thúc, trong khoảng thời gian này tinh lực cạn kiệt ngay tức khắc tan rã, mệt mỏi nhanh chóng kéo tới, vẫn đắm chìm trong sung sướng Uông Mỹ Lệ đột nhiên cảm thấy không thoải mái, hình như. . . . . . Bị cảm.
Uông Mỹ Lệ kéo thân thể cực kỳ khó chịu đi tới bệnh viện.
Bác sĩ nước Pháp đối xử với bệnh nhân thân thiết khiến cô cảm động, tiêm xong cô cầm thuốc quay trở lại ký túc. Ôi! Bởi vì lúc trước bận việc. . . . . học Pháp văn, cộng thêm việc thiết kế từ trước đến nay không thích bị người khác quấy rầy nên Uông Mỹ Lệ cũng không thích giao lưu với người khác, vì vậy, chỉ có một mình cô nếm trải cảm giác đau đớn khi phát bệnh.
Sốt cao không dứt khiến đầu óc cô mê man. Uông Mỹ Lệ cười khổ, có lẽ, cô sẽ trở thành người đầu tiên lấy được huy chương vì bị bệnh chết sau khi đoạt giải thưởng, cũng sẽ là thiết kế trưởng đầu tiên ở F&A không thiết kế ra bất kỳ bộ trang phục nào đã chết. . . . . . .
Trước khi chìm vào hôn mê, Uông Mỹ Lệ bi ai nghĩ: cô ngay cả cơ hội bắt được bọ rùa cũng không còn, bởi vì sốt cao không có ai chăm sóc mà chết bi thảm, đáng thương hơn cả chết vì nghèo?
"Nếu Bồ Tát có linh, có thể phù hộ con sao?" Cô lẩm bẩm một mình.
Nhưng —— hiện tại nên dùng tiếng Trung hay tiếng Pháp cầu nguyện?
"Thật vui khi em vẫn còn có thể hài hước như vậy." Một giọng nam trầm thấp truyền đến.
Uông Mỹ Lệ cố gắng mở mắt, cô có thể thấy một nụ cười ấm áp. . . . . . . . Mạnh Dật Phi!
Cô vươn tay sờ lên mặt anh, "Dật Phi? Tại sao anh cũng chết? Em chết vì bị cảm sốt, còn anh?"
Bàn tay ấm áp đặt lên bàn tay lạnh như băng của cô, trong giọng nói của anh mang theo chút ý cười, "Anh không chết, em cũng sẽ không chết."
Bóng tối ập đến, Uông Mỹ Lệ để mặc cho mình rơi vào vòng tay ấm áp trong mộng đẹp.
Cô biết mình sẽ không sao. . . . . . .Chỉ cần có anh ở bên.
Uông Mỹ Lệ thoải mái duỗi người, đây là đêm đầu tiên cô ngủ ngon sau khi tới nước Pháp.
Chắc đang là buổi sáng! Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng che hết cảnh tượng bên ngoài của sổ, khiến cô không nhìn được có phải đang là ban ngày hay không? Nhưng mà, cô có cảm giác vừa có một giấc ngủ thật dài.
Cảm giác thật thoải mái, cô thậm trí còn nằm mơ thấy Dật Phi mà!
"Em đã tỉnh? Có muốn ăn chút gì không?"
A! Uông Mỹ Lệ kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Dật Phi.
"Anh thật sự ở đây!" Cô siết chặt gò má của mình, lại nhìn chung quanh, không sai, vẫn còn ở trong túc xá của cô mà!
Nhìn động tác khả ái của cô, Mạnh Dật Phi cười khẽ, "Ngày hôm kia còn thấy anh rồi mà đúng không?"
"Hôm kia?" Cô thật sự ngủ lâu như vậy!
"Bây giờ là buổi chiều, em đã ngủ hai ngày rồi." Anh yêu thương sờ nhẹ nên mũi cô, "Chắc đói bụng lắm rồi! Anh đã mua bánh bao."
Nhìn sữa tươi và bánh bao trên bàn, trong lòng Uông Mỹ Lệ tràn đầy cảm động, ở nơi xa lạ này mà anh có thể mua được mấy thứ này.
"Sao anh lại tới đây?" Thanh âm Uông Mỹ Lệ có chút căng thẳng.
Mạnh Dật Phi nhún nhún vai, hời hợt nói: "Muốn đến, liền tới."
"Đợi mấy ngày nữa, em dẫn anh đi dạo một chút."
Mạnh Dật Phi gật đầu, "Nhanh đi rửa mặt đi! Em nhất định đã rất đói bụng."
Trong phòng tắm có đồ dùng cá nhân của anh, mà thân hình cao lớn của anh đang đi lại ở trong phòng. . . . . . Trong nháy mắt Uông Mỹ Lệ cảm thấy cả phòng tràn ngập mùi vị hạnh phúc.
Ngồi vào bàn, cô vừa ăn vừa hỏi: "Hai ngày nay anh vẫn ở chỗ em?"
"Em bị ốm, anh không đi được." Mạnh Dật Phi có chút trách cứ cô, "Xem em, khiến mình thành bộ dạng khó coi như vậy!"
Uông Mỹ Lệ lè lưỡi, "Không có cách, em rất bận! Như vậy đi! Trong khoảng thời gian này anh đừng thuê phòng ở, ở nơi này cũng được."
"Đối xử với bản thân mình tốt hơn một chút được không?" Nếu cẩn thận nghe ra trong giọng nói của anh có kèm theo đau lòng.
Vừa lúc anh có đủ tiền, lập tức lấy danh thiếp gọi điện cho Lộ Dịch Sĩ hỏi thăm tung tích Uông Mỹ Lệ, sau đó ngựa không dừng vó đi suốt một ngày. Không ngờ chào đón anh lại đúng lúc cô bị hôn mê!
Uông Mỹ Lệ lại lè lưỡi, nói sang chuyện khác, cô nói chuyện mình vừa được nhận làm trưởng bộ phận. Trừ Frankish ra, xung quanh cô đều là đối thủ cạnh tranh, chỉ có anh mới thật lòng chia sẻ niềm vui với cô.
Nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt cô, tâm tình căng thẳng của Mạnh Dật Phi cũng giải thoát theo. Cho dù cô có lên tới đỉnh cao, anh vẫn biết cô chỉ là Uông Mỹ Lệ.
Tóc của cô rất thẳng, vừa đen, vừa dài, mỗi lần cô nói chuyện hết sức cao hứng sẽ vẽ ra một hình vòng cung màu đen, thỉnh thoảng còn không chú ý phất qua cánh tay anh. Anh cố gắng khắc chế ý muốn vuốt ve đầu cô.
Cô đã thành công, mà anh vẫn còn kém một chút. Mạnh Dật Phi lại một lần nữa vui mừng vì mình không có đi bàn chuyện nghệ thuật.
Anh biết cô rất sợ nghèo, nên nghiêm khắc thúc giục chính mình, nhất định phải đợi đến lúc bản thân xứng với cô, sẽ đem tình cảm ẩn sâu ở trong lòng mình nói ra.
Nghe anh nói xong việc cự tuyệt ý tốt của quán trưởng, Uông Mỹ Lệ tán thưởng nói: "Anh làm như vậy là rất đúng! Ở Pháp còn có nhiều nghệ thuật gia hai bàn tay trắng nghèo đói, vẫn là dự tính phương thức an toàn là thích hợp."
Mạnh Dật Phi có chút bực mình. "Em vẫn không tin anh có tài?" Cô mà ngay cả một câu tiếc hận cũng không có. . .
Uông Mỹ Lệ lôi kéo cánh tay anh làm nũng, "Em không có ý như thế! Chỉ là cuộc sống có giới hạn, chúng ta nên lợi dụng thời gian đó làm việc có hiệu quả nhất."
Mạnh Dật Phi mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi. Hai người rõ ràng gắn bó chặt chẽ, tại sao lại cảm thấy xa cách? Anh cảm giác mình giống như thiếu phụ bị truy đuổi, mà cô lại để cho anh kiệt sức mà chết trong ánh nắng mặt trời đỏ rực. (+.+)
Không! Sẽ không! Anh kiên quyết rồi có một ngày cô sẽ hiểu trái tim anh.
******
Bình phục thể lực Uông Mỹ Lệ xin công ty cho nghỉ phép, mang Mạnh Dật Phi đi dạo nguyên ngày.
"Con người ở tòa thành Roa lưu vực sông này có cuộc sống an nhàn, nhưng nơi đây đã là cổ thành có lịch sử một ngàn năm đó!"
Cô mang anh đi tới một tòa lô-cốt bằng đá nhỏ, không gian nhỏ hẹp khiến thân hình thon dài của Mạnh Dật Phi phải hơi khom người mới có thể đi vào được.
Anh nhếch mi, "Một gian phòng nhỏ như vậy, ánh sáng lại kém, có cái gì tốt?"
"Nơi này là ngục giam." Cô nhìn ánh mắt hoài nghi của anh, "Là thật, nhưng không phải là nơi giam giữ người bình thường, cho nên không được dùng song sắt ngăn cách." Cô tiết lộ đáp án, "Nghe nói nơi này đã từng bắt giam một vị hoàng hậu!"
Uông Mỹ Lệ kiễng gót chân, từ song sắt nhỏ nhìn về phía ngựa xe như nước bên ngoài đường phố, "Vị hoàng hậu này cũng thật đáng thương, bà mỗi ngày ở nơi ngục giam vắng lặng này, không biết có oán giận quốc vương vô tình không." Cô khịt mũi khinh bỉ, "Đàn ông!"
Mạnh Dật Phi đi nhanh lên phía trước, đỡ hông cô, để cô dễ dàng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không phải người đàn ông nào cũng như vậy." Đuôi tóc buộc cao đung đưa ở trước mặt anh, cái cổ trắng cùng mùi dầu gội thơm mát.
"Đúng vậy! Anh cũng không phải vậy." Uông Mỹ Lệ đáp lời, không để ý nhảy xuống, tự nhiên kéo tay anh, "Trời sắp tối rồi, chúng ta đi chỗ khác."
Ở hồ bên cạnh tản bộ, bọn họ lẳng lặng tiêu sái, hưởng thụ giây phút điềm tĩnh khó có. Nếu như sân cỏ rực rỡ đóa hoa, xanh biếc dạt dào làm người ta suýt nữa quên mất bây giờ là mùa đông. Phát hiện Uông Mỹ Lệ hình như có chút lạnh, Mạnh Dật Phi liền cởi áo khoác xuống khoác lên vai cô. "Trời rét, còn mặc ít như vậy!" Nhắc nhở cô mới khỏi bệnh.
Uông Mỹ Lệ lè lưỡi, "Em không quên! Quanh cảnh rực rỡ như vậy, dĩ nhiên là mùa xuân rồi!"
"Em đó! Đúng là một tiểu yêu xinh đẹp! Đúng rồi, anh đột nhiên nghĩ ra em không có mặc quần áo của công ty, tại sao vậy?" Nhìn một lượt, anh cũng nhìn ra trên người cô đều là thời trang mùa xuân của Chanel.
"Em chỉ mặc đồ tốt nhất, y phục F&R không thích hợp với em." Cô trả lời như chuyện đương nhiên. Mạnh Dật Phi yên lặng.
Cô luôn luôn thay đổi, có phải một ngày nào đó cô trở lên quá xa, khiến anh không thể với tới được? Trong phút chốc, Mạnh Dật Phi có một chút xúc động muốn thổ lộ với cô. Có lẽ cô hiểu được trái tim anh, chỉ là luôn muốn trốn tránh. Ý nghĩ muốn cô trở lại Đài Loan cùng mình luôn mãnh liệt như vậy, nhưng mà anh biết chuyện này là không thể, cho dù cô đã lấy được danh hiệu nhà thiết kế hàng đầu. Anh biết mục tiêu của cô còn lớn hơn thế.
Đối với tương lai, anh lo sợ không yên không dám nghĩ tới, cô chính là tránh nặng tìm nhẹ không muốn nói đến, vì vậy, tương lai liền trở thành đề tài kỳ lạ tế nhị cấm kị giữa bọn họ.
Mặc kệ cô thay đổi như thế nào, cũng nên nhìn ra là anh đang thật lòng! Anh hi vọng.
Trầm mặc giữa bọn họ bất tri bất giác đã leo lên pháo đài cổ, ánh chiều tà chiếu ra hình ảnh tuyệt mỹ, Uông Mỹ Lệ nhìn cảnh đẹp hiện ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, giống như công chúa trong đồng thoại. Tiếng chuông Giáo đường vang lên đúng lúc, Mạnh Dật Phi muốn cô nhắm mắt lại.
"Một bất ngờ." Anh đảm bảo.
Khi mở mắt ra cô thấy một pho tượng Thiên Sứ, giống hệt khi bé mẹ cô làm! Cô vui mừng nhận lấy Thiên Sứ lấp lánh.
"Sao anh lại mua được? Cái này ở chợ đã rất lâu không thấy!"
Sau khi lớn, cô cũng từng đến công ty bách hóa, cửa hàng tinh phẩm tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không thấy được Thiên Sứ giống vậy. Không thể có Thiên Sứ là nỗi tiếc nuối nhất của cô, mà anh lại hoàn thành sự chờ đợi này.
Uông Mỹ Lệ hưng phấn ôm Thiên Sứ xoay quanh, "Cám ơn anh, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của em!"
"Sinh nhật vui vẻ." Anh chậm rãi nói ra.
Uông Mỹ Lệ dừng bước lại. Sinh nhật? Đúng rồi! Hôm nay là sinh nhật cô tròn hai mươi tuổi, từ nhỏ đến lớn chưa từng có sinh nhật, hôm nay là ngày sinh nhật hạnh phúc khiến cô khó quên!
Cô xông lên phía trước, nhiệt tình ôm khuôn mặt tươi cười của Mạnh Dật Phi, kích động kéo anh xuống hôn một cái.
Mạnh Dật Phi đỡ thắt lưng mảnh khảnh của cô, "Như vậy không đủ thành ý." Sau đó cúi đầu bắt lấy khóe miệng của cô.
Nụ hôn này cuồng nhiệt mà lãng mạn, là chúc phúc của anh, cô cảm tạ, còn có nhiều hơn nhiều hơn tình cảm rung động lặng lẽ phát sinh — — ở trong lòng nhau.
Không biết là vì cao hứng hay là thở dốc, hai gò má Uông Mỹ Lệ ửng hồng, giờ phút này ở trước Mạnh Dật Phi đây là bộ dáng đẹp nhất của cô.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp