Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
Chương 56
Bất tri bất giác, tôi tốt nghiệp, bất tri bất giác, tôi 25 tuổi, nhưng hơn bốn trăm ngày này, xảy ra rất nhiều việc, thí dụ như, Xảo Dĩnh rốt cuộc tốt nghiệp ngành thiết kế mà cô đã từng tha thiết ước mơ, sau khi học xong về nước mở một văn phòng làm việc, mới đầu còn dựa vào thế lực và mối quan hệ của Âm gia để nhận đơn đặt hàng, sau đó, cánh chim ngày càng đầy đặn, ngày càng cứng cáp, đã có thể thoát khỏi Âm gia một mình xông xáo nơi thương trường rồi.
Tôi thì sớm đã tới một bệnh viện tư nhân làm y tá. So sánh với Xảo Dĩnh, cuộc sống của tôi không lo lắng và an nhàn hơn cô ấy.
Chỉ có điều, kể từ sau khi tôi tốt nghiệp, bà nội lại bắt đầu thúc giục tôi và Âm Tam Nhi đính hôn. Mà tôi và Âm Tam Nhi thái độ vẫn như cũ - qua loa, qua loa, lại qua loa!
Bà nội thấy hai đứa tôi cứng đầu, cuối cùng cũng buông tha cho chúng tôi, nhưgn lại bắt đầu đánh chủ ý vào Âm Nhị Nhi và Xảo Dĩnh!
Xảo Dĩnh giống như tôi, ít nhiều gì cũng có chút sợ Âm Nhị Nhi. Loại sợ này cũng có thể xưng là kính sợ!
Sở dĩ chúng tôi nảy sinh loại tâm tính này, xuất xứ đầu tiên có lẽ vì hắn là huynh trưởng của chúng tôi. Tiếp theo nữa là, người huynh trưởng này rất không hòa hợp!
Đừng thấy hắn luôn cười híp mắt mà lầm, khi đụng chuyện sẽ không hề nương tay! Hơn nữa, chúng tôi nghi ngờ hắn có công phu, có thể giết người trong vô hình, chỉnh người trong vô ảnh. Người đàn ông như vậy tựa như một bụi hoa đang nở rộ, nhìn vui tai vui mắt, nhưng từ đầu đến chân đều là độc!
Tuy nhiên, bà nội lại không thấy như vậy, bà xem Âm Nhị Nhi như là kim đồng, còn Xảo Dĩnh là ngọc nữ, ở trong mắt lão nhân gia, hai người là tuyệt phối. Tiếc nuối chính là, chàng vô tình, thiếp vô ý, hai người chỉ xem nhau là anh em thuần khiết.
Cho nên, tôi và Âm Tam Nhi vẫn là cái bia đứng mũi chịu sào!
Bà nội thường tìm cớ để chúng tôi trở về ăn cơm, hôm nay vừa đúng lúc như thế.
Bà nội kêu tất cả chúng tôi, cháu trai cháu gái toàn bộ triệu hồi về nhà lớn, nói là mới đổi một vị đầu bếp mới, muốn chúng tôi tới nếm thử đồ ăn một chút. Nhưng vừa lên trên bàn cơm, bà nội liền bắt đầu cằn nhằn cử nhử chuyện của tôi và Âm Tam Nhi, đơn giản chính là chê hai đứa tôi vẫn như vậy, không chịu giúp bà hoàn thành giấc mộng tứ thế đồng đường (4 thế hệ cùng một nhà).
Âm Tam Nhi đã chết lặng, dứt khoát kệ lão nhân gia càu nhàu, vẫn im lặng cúi đầu ăn cơm, căn bản không thèm để ý tới.
Bà nội tức giận tìm gậy, đáng tiếc, trước khi ăn cơm tôi đã giấu cây gậy của bà đi.
"Bách Khả!" Bà nội không tìm được gậy, đột ngột trừng tôi.
"Có!" Tôi ngồi nghiêm chỉnh: "Bà nội, Có chuyện gì ạ?"
"Cháu bao che cho nó, chọc tức ta!" Vẻ mặt Bà nội oán giận.
Tôi ngượng ngùng cười: "Bà nội, ăn cơm trước đi, nếu như ngài muốn phát biểu, một lát cơm nước xong, năm người chúng cháu đứng thành một hàng, ngài huấn luyện như thế nào, chúng cháu sẽ nghe thế đó, được không?"
"Huấn luyện có ích lợi gì? Các cháu chịu nghe sao?" Bà nội quét mắt nhìn năm người chúng tôi với ý không thể làm gì.
Lão đại bưng chén lên uống nước, Âm Nhị Nhi lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn, Xảo Dĩnh tập trung thưởng thức móng tay mới vẽ sơn của mình, vẻ mặt được xem là rất nghiêm túc!
"Một ổ chó sói trắng!" Bà nội oán hận nói: "Các ngươi cứ vậy đi, chờ ta vào quan tài, cho các ngươi khóc."
Đúng lúc này mọi người lại rất đồng lòng, trăm miệng một lời: "Bà Nội đừng nói điềm xấu như thế!"
Bà nội hừ nhẹ: "Nói lời tốt có thể đổi lấy chắt trai sao? Các ngươi người nào sinh cho ta chắt trai, ngày đó ta lúc nào cũng nói những lời tốt đẹp. Có đứa nào chịu sao."
Chúng tôi năm người cùng nhau rũ mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, từ đáy lòng đồng thanh nói: chúng cháu là lũ chó sói trắng trong suốt, xin bà nội tha thứ đừng nhìn chúng cháu!
Bà nội thở dài một tiếng, khoát tay nói: "Được rồi, ăn cơm đi, cơm nước xong nên làm gì thì làm đi!"
Ý chỉ Thái của hậu vừa hạ xuống, bàn cơm khôi phục lại không khí giơ đũa gắp thức ăn bình thường, nhưng ngoài việc cùng ăn, năm con chó sói trắng còn dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Âm Tam Nhi liếc nhìn tôi, đáy mắt mỉm cười: em đem vũ khí của Bà Nội giấu đi?
Tôi nhíu mày đắc ý: Sao? Còn không mau cám ơn em?
Âm Tam Nhi bĩu môi: bản thân mình tự nguyện, sao tôi phải cám ơn em?
Tôi trợn mắt: Anh là con sói trắng vong ân phụ nghĩa!
Lão đại nhìn chúng tôi vẻ khiển trách: hai người mà yên ổn, thì bà nội mới an tâm!
Âm Tam Nhi trợn mắt lên: Anh cùng Hạng Kình cũng đang cô đơn đấy thôi, chúng tôi việc gì phải gấp gáp?
Lão đại nhìn về phía Âm Nhị Nhi: cậu cũng trưởng thành rồi, mau ổn định đi!
Âm Nhị Nhi cười híp mắt nhìn lại, có vẻ rất đắc ý: các người muốn tôi mang về nhà một bạn trai nam sao?
Đủ hung ác, rõ ràng không phải đồng tính luyến ái, nhưng cuối cùng lại dùng lý do này để đánh lừa dư luận, người bình thường làm được sao?
Âm Tam Nhi nháy mắt liên tiếp, đến nỗi nhìn mắt giống như bị tật: Hạng Kình, anh chính là người bị bệnh thần kinh!
Xảo Dĩnh nhìn Âm Tam Nhi, chỉ chỉ mắt trái của hắn.
Tôi sửng sốt một chút, nhìn về phía Xảo Dĩnh: Sao thế?
Bà nội nhức đầu chống đỡ cái trán nói: "Đừng chơi trò bí hiểm nữa, ta nhìn đến chóng cả mặt!"
Xảo Dĩnh nín cười nói: "Kính sát tròng của Tam Thiếu bị rơi."
Nhìn lại Âm Tam Nhi, đang vùi đầu tìm mắt kiếng, thật ra thì, thị lực của hắn rất tốt, chỉ là, mắt người sói cùng người thường có chút khác biệt, cho nên, ba anh em Âm gia toàn bộ phải mang kính sát tròng màu đen.
"Ở chỗ này." Tôi nhặt chiếc kính sát tròng nhỏ trên áo sơ mi của hắn, gắn lại vào mắt hắn.
Âm Tam Nhi trừng mắt nhìn, hồ nghi nói: "Mới vừa rồi có phải tay em mới cầm xương gà hay không?"
"Có sao? Em không nhớ rõ!" Tôi cầm chén xương gà bên cạnh mình lắc lắc.
"Em cố ý!" Âm Tam Nhi nói vẻ chắc chắn.
"Mọi người từ từ dùng, tôi đã ăn no!" Tôi đứng dậy bỏ chạy.
"Em đứng lại đó cho tôi!" Âm Tam Nhi cất bước đuổi theo.
Trong phòng ăn tiếng cười nổi lên bốn phía, hy sinh một tròng kính, tất cả mọi người vui vẻ! Cuộc sống thật tuyệt diệu a!
Tôi vừa tới trong sân, liền bị Âm Tam Nhi chộp được: "Ăn cơm xong bỏ chạy, đau bao tử tôi không thèm quan tâm tới em."
"Anh không đuổi theo, làm sao em phải chạy?"
"Em còn lý luận?" Hắn đứng sau lưng ôm lấy tôi, chúi đầu vào cắn vùng da ở sau cổ của tôi.
Tôi sợ nhột rụt cổ lại: "Em sai rồi, nhận sai còn không được sao?"
"Vậy còn được!" Hắn hài lòng thu tay, rồi xoay người tôi lại, mặt đối mặt nói: "Nói cho em biết một chuyện quan trọng."
"Nói đi." Tôi giơ tay lên, nhổ bên thái dương hắn một cộng tóc trắng, cười nhạo nói: "Anh mọc tóc bạc rồi."
"Đây là sói. . . . . ." Hắn chợt dừng lại, trợn mắt nói: "Em đừng ngắt lời!"
"Anh nói a, em nghe." Tôi vuốt vuốt cộng tóc trắng, thật ra thì đây không phải do thân thể lão hóa, mà là biểu tượng đặc biệt của người sói nhà họ Âm. Thỉnh thoảng mọc ra ba cộng lông trắng, một khi trải qua quá trình biến thân sẽ biến mất, nhưng qua một thời gian ngắn vẫn có thể mọc ra, chính hắn cũng không rõ loại phản ứng sinh lý này xuất xứ từ cái gì.
"Lão đại gần đây. . . . . ." Hắn chợt dừng lại, mắt nhìn phía sau của tôi.
Tôi theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, thì thấy Thiên Vũ mang theo bốn vị khách đi tới gần chúng tôi.
Đi đầu là đôi nam nữ trung niên, người đàn ông cao gầy, mang một mắt kiếng gọng vàng, người phụ nữ thân thể đẫy đà hơn.
Phía sau đôi nam nữ trung niên là hai cô gái trẻ tuổi, gương mặt có mấy phần giống nhau, nhìn kỹ, cô gái đi trước có vẻ hơi lớn tuổi, ánh mắt bén nhọn, gương mặt ấm ức, như có chút không tình nguyện. Trừ cô ta ra, ba người kia tôi cũng biết, người đàn ông trung niên tên là Nhiễm Kha Dương, người phụ nữ đẫy đà bên cạnh là vợ hắn, người lộ ra sắc mặt vui mừng chính là Nhiễm Du, cô gái hơi lớn tuổi còn lại đó tôi không biết.
Lúc này, Thiên Vũ và bốn người kia đã đi tới trước mặt Âm Tam Nhi, Âm Tam Nhi và hai vị trung niên nhà họ Nhiễm chào hỏi, giọng nói lạnh nhạt xa cách, còn ánh mắt vẫn chăm chú vào cô gái xa lạ.
Nhiễm Kha Dương và người phụ nữ đẫy đà cũng không tỏ vẻ không vui, khẽ vuốt cằm đi qua, theo Thiên Vũ đi vào trong biệt thự, Nhiễm Du tựa hồ muốn cùng Âm Tam Nhi trò chuyện, lại bị cô gái xa lạ kia kéo đi, hai người vừa đi ngang qua mặt Âm Tam Nhi thì Âm Tam Nhi bất chợt cười một tiếng, nhẹ nhàng và ngắn ngủi.
Cô gái kia bỗng chốc dừng bước lại, nói vẻ không vui: "Hạng Thiên, cậu đừng có cái kiểu như vậy, tôi cho cậu biết, tôi tới đây. . . . . ."
"Chị, đừng nói nữa." Nhiễm Du nhẹ giọng cắt đứt lời của cô gái.
Tôi kinh ngạc quan sát cô gái kia, không trách được cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, thì ra là, cô ấy là người đã mất tích nhiều năm - Nhiễm Nghiên.
Âm Tam Nhi nhấc khóe môi châm chọc: "Cô muốn nói, cô tới đây là bất đắc dĩ, chứ không phải tới nhận lỗi với bà nội?"
Nhiễm Nghiên kiêu căng hất cằm lên: "Tôi vốn không sai, tại sao phải nhận lỗi?"
"Đừng tưởng rằng lão đại không nói, thì chuyện hư hỏng của cô sẽ không có ai biết." Tiếng nói của Âm Tam Nhi vừa dứt, sắc mặt của Nhiễm Nghiên và Nhiễm Du đều thay đổi.
"Chị! Chị vào gặp bà nội trước đi." Nhiễm Du đẩy chị gái rời đi.
Nhiễm Nghiên có vẻ hơi luống cuống trợn mắt nhìn Âm Tam Nhi một cái, rồi mới đuổi theo cha mẹ của mình.
Nhiễm Du khôi phục lại vẻ thong dong, xa cách nhưng cũng rất lễ phép cười hỏi: "Bách tiểu thư, làm phiền cô gọi người giúp việc mang chút thức uống đến vườn hoa được không?"