Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
Chương 3
[*]: Mèo Garfied: Chú méo Garfield là nhân vật chính hư cấu trong truyện tranh cùng tên của tác giả Jim Davis. Nó là một con mèo mướp lười biếng, mập, ích kỷ, lông màu cam, chỉ thích ăn, ngủ. Nó ghét Thứ hai, cho rằng mình thông minh hơn người, chó, hay bất kỳ sinh vật nào khác. Thích múa, ghét nhện, ghét bị đưa tới bác sĩ.
Ước chừng khoảng gần một giờ sau, xe đi vào một khu biệt thự nổi danh nhất thành phố D, tôi được đưa tới một biệt thự có ba tầng, nội thất trong phòng khách hầu hết được trang trí theo phong cách Châu Âu, khắp nơi phát ra ánh sáng vàng rực và tỏa ra mùi vị xa hoa của đồng nhân dân tệ.
Một bà lão dáng vẻ còn rất khỏe mạnh, tựa như nữ vương nước Anh bước xuống cầu thang, thấy tôi có vẻ luống cuống ngồi trên ghế sa lon, bà cười khanh khách nói: "Cô bé này thật là đáng yêu, giống như búp bê vậy."
"Thưa bà, chúng ta quen biết sao?" Tôi thận trọng hỏi.
"Gọi ta là bà nội." Bà thân mật cầm tay của tôi: "Sao tay lạnh thế?"
"Tôi bị cảm." Tôi lúng túng lui người lại, mặc dù mặt mũi bà rất hiền lành , nhưng, chúng tôi không quen biết nhau, tôi không thể nào thích ứng được với sự thân mật như vậy.
"Chẳng trách được." Bà cười híp mắt quan sát tôi, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, bà lão này cười có vẻ rất mập mờ a.
"Thiên Vũ, xách tiểu tử ngang ngược kia xuống đây." Bà lão cười híp mắt phân phó một trong hai người áo đen.
Từ lúc tôi bước vào cửa, hai người như thần giữ cửa này vẫn đứng bên cạnh canh giữ tôi, tựa như canh tội phạm, bây giờ khi bà lão này ra lệnh một tiếng, một trong hai người áo đen mới lập tức chạy lên lầu.
Không lâu sau đó, liền nghe phịch một tiếng, người áo đen vừa đi lên lầu bay trở lại phòng khách, chỉ có điều việc chạm đất không được ổn cho lắm, vì vậy tư thế rơi xuống đất như chó dữ vồ mồi, chậc, người này là siêu nhân sao? Năng lực chống trả quá mạnh mẽ, từ lầu hai té xuống mà còn có thể bò dậy được!
"Nhà ngài nuôi Kinh Kong sao?" Tôi bật thốt lên.
Bà lão cố gắng nhịn cười: "Đứa nhỏ này cũng thật biết nói giỡn. Thiên Hoa, cậu lên lầu, không thu phục được hắn , ta liền đem hai cậu làm phụ tá cho hắn."
Người áo đen thứ hai nhếch nhếch miệng không nói câu gì, có chút không tình nguyện đi lên lầu, không tới nửa phút, lại nghe phịch một tiếng, Thiên Hoa cũng cùng một tư thế như người trước bay xuống.
Tôi đứng lên, bất luận những người bà lão nuôi trong nhà không phải Kinh Kong, thì cũng là những người nóng nảy và điên rồ, khu vực nguy hiểm như vậy, tôi không dám ở.
Không nghĩ đến bà lão kia bản lĩnh bất phàm, đột ngột kéo cánh tay của tôi lại, ngay sau đó, hướng lên lầu trách mắng: "Tiểu tử ngang ngược kia, anh hù dọa khách của ta."
"Đáng, vẫn còn chưa hù chết được!"Một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ trên lầu truyền xuống, nhưng giọng điệu thì lại gay gắt rất đáng đánh đòn.
Hai mắt bà lão khẽ đảo, tôi nghĩ rằng bà sẽ mắng đôi câu, nhưng nào ngờ, bà lại đẩy tôi một cái: "Bách Khả, đi gọi hắn xuống."
Tôi ngạc nhiên trợn mắt: "Tôi?"
"Đúng vậy, yên tâm đi, hắn sẽ không đánh cháu." Bà lão cười tủm tỉm trấn an.
Tôi lắc đầu ngoay ngoảy như lắc trống: "Ném tôi như thế rất khủng khiếp." Tôi mà bị người đó ném bay từ trên lầu xuống không phải là tan xương nát thịt sao.
Bà lão căn bản không để ý tới ý kiến của tôi, trực tiếp phân phó Thiên Vũ và Thiên Hoa "mời" tôi lên lầu hai.
Sau khi đi đến một cửa gỗ màu trắng, hai người cùng nhau thối lui xa tới năm thước, đồng thanh nói " Tam Thiếu gia, khách đang ở bên ngoài phòng ngài."
Cửa gỗ màu trắng đột ngột bị kéo ra, khuôn mặt "Kinh Kong" xuất hiện.
Tôi trợn to hai mắt, chỉ vào người đàn ông cao lớn đang trần trụi: "Say rượu!"
"Cái gì say rượu? Tôi tên là Âm Hạng Thiên." Hắn tức giận trừng tôi một cái, rồi nhìn Thiên Vũ và Thiên Hoa mắng: "Cút xa một chút, nếu còn tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ xé xác các người."
Thiên Vũ Thiên Hoa như trút được gánh nặng, gật đầu như mổ thóc, rồi sau đó không thèm liếc nhìn tôi một cái, quay đầu bước đi.
"Anh bị thương?" Tôi phát hiện trên cánh tay đang buông thõng của hắn băng gạc đã bung hết ra, vết máu theo cánh tay chảy dọc xuống.
"Vừa động tay nên đã làm bung miệng vết thương rồi." Hắn lơ đễnh tránh người qua một bên: "Vào đi, vừa đúng lúc giúp tôi băng lại một chút."
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, không hề cử động.
Mày kiếm của hắn nhíu lại một cái: "Vào đi!"
Tôi co rụt cổ lại, run run rẩy rẩy đi vào. Phòng ngủ của hắn cũng bài trí giống y như phòng khách, vừa lớn vừa xa hoa, đầu giường treo một tấm hình cực lớn.
Trấn tĩnh tinh thần nhìn lại, tôi sửng sốt, trong hình không phải là hắn, cũng không phải là phong cảnh, mà là một chú ngựa trắng to lớn đứng trong gió tuyết, lông toàn thân bị gió thổi dựng đứng hết lên, nhìn rất uy phong lẫm liệt
Nhưng điều quan trọng nhất là nhìn có vẻ rất quen mắt, giống y như chú chó mạnh mẽ tối hôm qua.
"Nhìn cái gì đấy?" Giọng nói không kiên nhẫn của hắn kéo suy nghĩ của tôi quay lại.
Tôi chỉ vào tấm hình: "Chó."
Hắn tức giận trừng tôi: "Đó là sói!"
"Sói?" Tôi sửng sốt líu cả lưỡi, nghiêm túc đưa mắt nhìn chăm chú.
"Nói thừa, cô đã gặp qua chó cụp đuôi sao?"
"Chó cụp đuôi." Tôi phản xạ theo bản năng.
Hắn giơ tay đưa tôi một cuộn băng: "Cô thật biết chọc giận tôi như thế nào."
Tôi che miệng nói thầm: "Vốn là có chó cụp đuôi nha, anh tức giận cái gì?"
"Đừng nói nhảm, mau giúp tôi băng bó." Hắn ngồi ở bên giường tựa như đại gia.
Tôi bĩu môi, không lên tiếng, cũng không chuyển động.
Thái độ của hắn trở nên hung dữ: "Cô bị lãng tai à?"
Tôi rụt cổ lại, trong lòng có chút sợ sệt: "Hòm thuốc đâu?"
Hắn ra vẻ hài lòng hất cằm lên: "Phía sau, trong ngăn kéo thứ hai."
Từ trong năm ngăn tủ tôi tìm ra được hòm thuốc, bắt tay vào xử lý thương thế, vết thương của hắn rất kỳ quái, đại khái dài khoảng 5cm, mặc dù đang chảy máu, nhưng vẫn còn dấu vết bị đả thương, tôi không khỏi nghĩ tới tối hôm qua xử lý vết thương cho người đó, hắn và miệng vết thương của hắn có phần giống, chỉ có điều, thương thế của hắn có vẻ nhẹ hơn, nên đã có dấu hiệu khép miệng lại rồi, nếu như hắn không coi người làm như bao cát để ném, ước chừng khoảng một tuần là có thể khỏi hẳn.
"Động tác rất nhuần nhuyễn." Hắn hài lòng nói.
"Tôi là học sinh chuyên ngành Y."
"Nghe tôi nói." Hắn thu cánh tay về, nhìn xem kiệt tác của tôi: "Không tệ,giống bà nội của tôi."
Tôi đột nhiên nhớ lại bà lão ở lầu dưới, không khỏi nghi ngờ nói: "Sao bà ấy tìm được tôi?"
Hắn hừ nhẹ: "Bà ấy nhàm chán."
Không trách được bảo anh là tiểu tử ngang ngược, thật đúng là đủ khốn kiếp đấy!
"Cô nói thầm cái gì đấy?" Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi vội vàng lắc đầu: "Không nói gì hết."
"Vậy còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không đi lấy tiền khám bệnh?"
Anh đúng là một tên ác bá, nói, không còn lời nào tốt hơn để nói sao?
Tôi oán thầm đi ra phòng ngủ, đang tính xuống lầu, thình lình bị một người chặn lại.
Tôi gật mình tính hét lên, bên tai chợt vang lên giọng nói ôn hòa: "Đừng sợ đừng sợ, là bà nội."
Tôi vẫn chưa tỉnh hồn vuốt ngực: "Sao bà bỗng nhiên xuất hiện? Thật thần kỳ!"
Bà lão cười khanh khách, sau đó kéo tôi đi xuống lầu dưới, vừa đi vừa thì thầm: "Ta có ba cháu trai, tiểu tử ngu ngốc trên lầu kia là lão Tam, tính khí nóng nảy ngang ngược nhất."
Tôi chỉ cười không nói, nhưng trong lòng đang ra sức gật đầu, mặc dù tôi chưa từng thấy qua hai người kia, nhưng người cháu trai trên lầu kia quả thật rất xấu tính.
"Nhưng, hắn cũng không phải thường xuyên như vậy." Bà lão nói, không có phụ huynh nào mà thấy con mình không tốt cả, theo tôi suy đoán, bà ít nhất còn phải kể thêm chuyện của hai người kia nữa.
Kết quả đúng như tôi suy nghĩ, bà lão vừa chiêu đãi tôi ăn món điểm tâm ngọt, uống trà, vừa kể cho tôi nghe chuyện của cháu mình. Mặc dù, tôi không hiểu tại sao bà lại nói với tôi về lịch sử tình cảm của các cháu trai, nhưng, vì bà lão rất nhiệt tình, rất vui vẻ, tôi trừ lắng nghe ra thì không còn cách nào khác.
Mười phút sau, tôi rốt cuộc cũng hiểu, thì ra là một trong số các cháu trai của bà sở dĩ cuồng bạo như King Kong là vì bạn gái hắn đã đính hôn, nhưng chú rể lại không phải hắn.
Thật máu chó, thật không thú vị, thật không có tiền đồ!
Sau khi nghe xong, trong lòng tôi không khỏi kết luận như thế.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp