Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
Chương 156
Ngày 11 tháng 3: Trời quang
Tuần trước? Hay là tuần trước nữa? Tôi đã không nhớ rõ, trước khi đi ba tôi ném cuốn sổ cho tôi để tôi viết chút gì đó giết thời gian. Tôi cảm thấy ông đang đùa bỡn tôi nên ném cuốn sổ vào trong góc, hôm nay lại bị tôi lôi ra. Mặc dù Thiên Hoa nói trạng thái tinh thần của tôi giờ đây tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với dạo trước, nhưng khi tự tay viết xuống những dòng chữ này thì tôi cảm thấy, bây giờ tôi càng giống người điên hơn.
Trí nhớ đêm đó tựa như nằm mơ bị bóng đè, vẫn bám chặt lấy tôi, chỉ cần nhắm mắt lại trước mắt sẽ xuất hiện căn nhà bị thiêu rụi. Tôi thấy rất may mắn, khi xảy ra hỏa hoạn thì cô ấy không ở trong phòng, nhưng cô ấy cũng không ở bên cạnh tôi.
Không gặp được cô, kể từ sau cơn ác mộng đêm đó vẫn chưa tìm được cô. Bất kể tôi cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không tìm thấy!
Trận hỏa hoạn xảy ra vô cùng kỳ quái, vị trí cháy và thời gian đều trùng với hướng cô ấy đi. Tôi hỏi Nhiễm Du có phải cô ta làm hay không, Nhiễm Du phủ nhận, cho tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt cô ta chân thành cỡ nào, nếu như đổi lại là chuyện khác tôi nghĩ, tôi sẽ tin tưởng cô ta. Nhưng ngay lúc đó tôi lại nghi ngờ cẩn thận quan sát cô ta.
Cô ta bị thái độ nghi ngờ của tôi chọc khóc, cô ta nói suy nghĩ của tôi chính là sự thật, ý ở ngoài lời chính là muốn tôi tin cô ta, nhưng tôi nhận thấy sau giọt nước mắt của cô ta là sự không cam lòng khi chưa thực hiện được
Đáy mắt cô ta không che giấu hết chút tâm tình nhỏ, khiến tôi giống như bị người ta đánh một bát tai, tất cả tình cảm của tôi đối với cô ta, bất kể là tình bạn, áy náy hay là thương hại hết thảy đều bị quét sạch.
Tôi thường xuyên suy nghĩ nếu như tôi không bỏ lại Bách Khả đi bệnh viện thăm cô ta, Bách Khả cũng sẽ không biến mất, mỗi lần nghĩ như vậy tôi liền hận. Nói không rõ là hận Nhiễm Du hay là hận mình, có lẽ hận cả hai. Khi tâm tình này tích góp từng tí một tới mức độ nhất định nào đó thì tôi sẽ không khống chế được mình.
Một lần cuối cùng đi tới nhà họ Nhiễm thì Nhiễm Du bị dọa sợ, có lẽ ngay lúc đó vẻ mặt tôi rất dữ tợn, nhưng ý nghĩ của tôi là muốn hỏi cô ta có biết Bách Khả ở đâu hay không, vì tôi và Hạng Kình đều nghi ngờ Bách Khả mất tích có liên quan đến Nhiễm Nhiễm. Tôi chỉ muốn tìm Bách Khả, là Nhiễm Du không nhịn được trước, là cô ta độc ác chửi rủa đánh sụp chút lí trí cuối cùng của tôi. Song tôi không nhớ rõ mình đã làm gì ở nhà họ Nhiễm, khi đó tôi bị tức giận xông vào não khiến đầu óc choáng váng.
Anh cả nói tôi hồ đồ, Hạng Kình nói tôi giống như người điên, bà nội… Ha hả… Bà nội thế mà độc ác bảo Hạng Kình và anh cả giam tôi lại. Thuốc an thần đáng chết khiến người tôi như bị hỏng, một chút sức lực cũng chẳng có. Tôi cho rằng chỉ cần tôi an phận mấy ngày thì bà nội sẽ thả tôi ra ngoài, như vậy thì tôi có thể tiếp tục đi tìm người rồi. Nhưng cho đến khi bà đưa tôi ném xuống chỗ quái quỷ này, bảo người ta nhảy dù đưa thức ăn cho tôi, tôi mới ý thức được tôi quá coi thường bà nội rồi. Chuyện cho tới bây giờ, cho dù tôi chỉ tay lên trời thề nói tôi sẽ không mất kiểm soát nữa, nhưng hoàn toàn chẳng ai nghe.
Haizzz! Không thể viết tiếp nữa, nếu viết tiếp tôi lãng phí không chỉ là thời gian, nói không chừng sẽ ép mình điên lên mất. Tôi phải chống chế mình, như vậy bà nội mới thả tôi rời khỏi chỗ này, lấy được tự do mới có thể tiếp tục tìm kiếm, tôi sẽ tìm được cô ấy, bất kể cô ấy ở đâu!
Ngày 15 tháng 3: Mưa to
Tối hôm qua ngủ hơn bốn giờ, là giấc ngủ dài nhất kể từ khi cô ấy mất tích tới nay, nhưng chất lượng giấc ngủ quá kém, tôi vẫn nằm mơ.
Trong mơ cô đưa lưng về tôi tiến về phía trước, bất kể tôi kêu thế nào cô cũng không chịu dừng lại, bết bát hơn chính là bất kể đuổi theo thế nào, khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng xa.
Sáng nay, sau khi tỉnh lại tôi nói cho Thiên Hoa lần sau ba trở lại thì nhất định phải nhắc tôi bảo ông cho tôi ít thuốc ngủ.
Thiên Hoa kinh ngạc khuyên tôi chớ nghĩ quẩn, bộ dạng ngu ngốc đó khiến tôi không nhịn được đánh cậu ta một đấm, tên ngu ngốc này! Ở nơi quỷ quái này tự sát mà dùng thuốc ngủ sao? Lao đầu vào trong biển là có thể ngủ cả đời, cần gì phí sức uống thuốc? Còn nữa, sao tôi lại là loại hèn nhát tìm đến cái chết cơ chứ?
Thiên Hoa thật ngu ngốc, cuối cùng thế mà còn không tin tôi, lúc nào cũng canh chừng tôi, giống như tôi thật sự sẽ nghĩ quẩn ấy. Tôi bị cậu ta quấy nhiễu đau cả đầu, nếu như ra tay lần nữa thì e là cậu ta sẽ cảm thấy tâm tình tôi mất kiểm soát. Thế cho nên tôi chỉ có thể nói với Thiên Hoa, tôi phải đi tìm cô ấy, tìm về cuộc sống trước kia!
Ngày 19 tháng 3: Trời quang
Thiên Hoa nói thức ăn trên đảo đẫ hết nhưng trực thăng còn chưa xuất hiện, tôi nghi ngờ bà nội cố ý, bà cố ý để lại rất ít thức ăn cho tôi, sợ tôi khôi phục thể lực làm ra chút chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tôi thừa nhận, quả thật tôi nghĩ tới rất nhiều cách cố gắng rời khỏi nơi quái quỷ này. Nhưng, cái tên nội gián Thiên Hoa này luôn phá hỏng. Cậu ta báo cáo chi tiết tình hình của tôi cho bà nội, bà nội lại nghĩ ra chút việc kỳ quái để chỉnh tôi. Cho tới giờ này, ngay cả bánh bích quy cũng không ăn, nhưng tôi chẳng thèm tức giận chút nào, có lẽ là do bộ dạng mày ủ mặt ê của Thiên Hoa đủ thỏa mãn lòng trả thù của tôi.
Thật ra thì tôi có thể bắt cá ăn lót dạ nhưng tôi không muốn làm như vậy. Một ngày mà thôi, Thiên Hoa sẽ bị đói không nói nhiều được nữa, tôi muốn cậu ta đói mấy ngày, bên tai tôi sẽ yên tĩnh hơn.
Ngày 21 tháng 3: Trời quang
Trực thăng đưa thức ăn vẫn chưa xuất hiện, tình trạng hôm nay của Thiên Hoa là rất tiết kiệm lời, cậu ta giống như quỷ đói mấy đời chưa từng được ăn thức ăn, mắt bốc lửa xanh. Tôi đứng bên bờ biển khởi động thân thể, cậu ta thấy tôi chuẩn bị xuống biển vội chạy theo tới, nịnh nọt nói: “Tam thiếu, lần sau khi mấy người kia tới tôi sẽ bảo bọn họ chuyển lời tới bà chủ rằng tình trạng của cậu vô cùng tốt, bà sẽ thả cậu ra.”
Tôi cười, Thiên Hoa giống như bị Thiên Lôi đánh trúng la to: “Thì ra cậu còn có thể cười hả?”
Vì một câu nói vô tâm của cậu ta như vậy, tôi liền nghĩ tới không biết cô gái đó ở đâu, nhớ lại những tháng ngày tràn đầy nụ cười kia. Vì vậy, vốn chuẩn bị xuống biển bắt cá tôi lại mặc quần áo vào lại.
Thiên Hoa chán nản ngồi trên bờ cát, nhìn nước biển xa thăm thẳm than thở: “Tôi đói, tôi đói, tôi đói sắp chết….”
Đến buổi tối cuối cùng trực thăng cũng xuất hiện, ba mang rất nhiều đồ tiếp tế đến, chột dạ giải thích, ông và mẹ đi công tác nên quên mất tôi và Thiên Hoa. Thiên Hoa vừa ăn đồ ăn vừa dùng ánh mắt oán hận lên án ba, ba chột dạ nói đông nói tây lảng sang chuyện khác.
Tôi hỏi ba lúc nào thì thả tôi đi, ba né tránh không trả lời. Xem ra bà nội còn chưa đồng ý.
Tôi chỉ có thể tiếp tục chờ, dù sao tôi cũng không thể bắt cóc ba uy hiếp bà nội được.
Ngày 15 tháng 4: Sương mù
Thời tiết trên đảo rất tệ, không ai muốn ra biển trong thời tiết mưa phùn sương mù như thế này, nhưng Hạng Kình lại chọn thời tiết quỷ quái này đến thăm tôi, tôi cho rằng có tin tức của Bách Khả, kết quả không phải như tôi nghĩ.
“Tôi chỉ tới xem chút thôi, cậu đúng là hoàn toàn điên rồi mà vẫn còn kéo chút hơi tàn.” Hạng Kình nói như vậy, tôi trả lời cậu ta chính là một cú đấm.
Hạng Kình chưa bao giờ nhường nhịn tôi, ngược lại cậu ta rất thích chọc giận tôi, chỉnh tôi để thỏa mãn thú vui buồn nôn biến thái của cậu ta. Sau đó chúng tôi đều bị thương, về sau nữa Hạng Kình vỗ bả vai tôi nói: “Đây là cậu tự gây nghiệt, ngoại trừ đáng đời ra tôi thật sự không tìm ra lời để phản đối.”
Sau nữa chúng tôi lại động thủ, cho đến khi hai bên cơ bắp mỏi mệt sức lực cạn cùng, ngay cả sức di chuyển cũng biến mất, Hạng Kình mới cút rời khỏi đảo.
Vết thương sau lưng hơi sâu nên Thiên Hoa cố chấp bôi thuốc giúp tôi, nhưng cậu ta xuống tay rất nặng, tôi hỏi cậu ta có phải cố ý chỉnh tôi hay không cậu ta nói, sự tự chủ của tôi quá kém không làm tôi đau thì tôi không nhớ bài học kinh nghiệm này được.
Thiên Hoa nói không sai, chỉ có đau đớn mới có thể dạy người ta một bài học, tựa như vết thương trong lòng vẫn luôn nhắc nhở tôi không tìm thấy Bách Khả là một kinh nghiệm. Đã hơn bốn tháng không biết cô gái nhỏ kia rốt cuộc gặp phải chuyện gì, tôi thà rằng tin cô ấy bị tôi tổn thương tự mình rời đi, cũng không muốn nghĩ tới cô ấy là bị bắt cóc, điều này quá đáng sợ. Mỗi khi loại suy nghĩ này thoáng qua trong đầu thì trái tim tôi co thắt lại, đây mới là nỗi đau đớn khó chịu nhất. Nếu như nói cô dùng cách rời đi để dạy dỗ tôi mà nói, tôi muốn nói với cô ấy: Bài học này đủ nặng, đủ khắc cốt ghi tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không quên.
Ngày 27 tháng 4: Trời quang
Thời tiết quái quỷ, giấc mộng quái quỷ, ba giờ sáng tôi bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc.
Trong mộng cô vẫn đưa lưng về phía tôi, vừa vặn bên cạnh có thêm một người đàn ông, tôi lớn tiếng gọi cô muốn cô trở lại. Cô xoay người nhìn tôi cười, nụ cười đó từng thuộc về tôi nhưng cô lại cười nói tạm biệt, nói cô không cách nào chịu đựng được một lần lại một lần bị vứt bỏ.
Tôi đạp chân ga như điên lái xe tiến tới, cô và bóng lưng người đàn ông đều ngã xuống trước xe, kính chắn gió nhuộm đầy chất lỏng màu đỏ, giống như bề mặt chiếc gương màu đỏ, phản chiếu đầy máu trong mắt tôi.
Tỉnh mộng, mặc dù không có máu cũng không có cô, nhưng trong lòng tôi vẫn hoảng sợ như cũ, sao tôi có thể tổn thương cô ấy đây? Cho dù cô ấy quyết định rời khỏi tôi, chấm dứt toàn bộ quá khứ tôi cũng sẽ không độc ác tới mức khiến cô bị tổn thương!
Ngày 30 tháng 4: Trời âm u
Không biết bắt đầu từ lúc nào tôi học được cách tự kiểm điểm, điều này đối với trước đây mà nói quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Tôi phạm phải sai lầm nhưng tôi cũng không hối hận, vì điều này chẳng thể cứu vãn được gì cả, về phần hối lỗi càng không xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cũng không phải cố ý làm mà là, nói như thế nào nhỉ, trong thế giới của tôi chỉ thiếu cái từ hối lỗi này thôi.
Có lẽ hoàn cảnh trên hòn đảo biệt lập này ảnh hưởng tới tôi khiến tôi có thời gian đắm chìm trong suy nghĩ, nghĩ về quá khứ của mình, nhớ lại sự cố chấp của mình, cảm thấy trước kia mình rất ngu xuẩn.
Tôi chú trọng nhất là cảm thụ của mình, tâm tình của mình, trình độ đã sớm vượt qua phạm vi ích kỷ. Cẩn thận suy nghĩ một lát, tôi ngoại trừ sinh ra có thân thế tốt, còn có năng lực làm việc ở bên ngoài được người nhà quan tâm, quả thật giống như người quái thai có chỗ thiếu hụt.
Sao cô có thể chịu đựng? Cô rộng lượng cỡ nào? Nhẫn nhịn bao nhiêu? Cô còn có thể trở về sao? Có phải trái tim đã nguội lạnh không?
Nghĩ đến những thứ này trong lòng tôi thấy hoảng sợ, tôi sợ mình không có cơ hội nói lời xin lỗi, sợ cô ấy không cho tôi cơ hội sửa chữa lỗi lầm và bù đắp!