Có Muốn Tình Yêu Đích Thực Hay Không
Chương 4
Mà hôm nay không phải là ngày nghỉ chủ nhật, lẽ ra không có ai ở nhà mới đúng, nhưng Khúc Man Âm lại đang ở nhà.
Rõ ràng không phải là bị bệnh, nhưng cô lại xin nghỉ bệnh ở nhà.
Cô mở một cánh cửa khác trong căn phòng của mình, cũng chính là cánh cửa chính của phòng thay đồ.
Kể từ tuần trước suýt xảy ra chuyện lớn, cánh cửa này đã chừng mấy ngày cô chưa từng mở ra trở lại, cho đến hôm nay vì sớm biết được trong nhà không có ai khác, cho nên cô mới dám lớn mật đi vào căn phòng không thuộc về không gian của mình như thế.
Trong căn phòng thay đồ bốn bình (1bình = 36 thước vuông – phép đo Nhật Bản), tất cả quần áo, giày dép cùng nhiều loại đồ trang sức đều được sắp xếp theo thứ tự, lấy chữ Z để chia thành ba khu vực. Phía bên trái đặt tủ quần áo, tất cả đều là quần áo của Khúc Man Lăng được sắp xếp theo thứ tự, mà phía bên phải dĩ nhiên là của Nhậm Khuê Ung, ở giữa lại chia thành hai khu đầu và cuối, chia ra để giày nam và giày nữ.
Khúc Man Âm xoay người mặt nghiêng về phía bên trái, vươn tay, đặt ngón tay chậm rãi vuốt ve lên một bộ rồi một bộ quần áo đang treo chỉnh tề trong tủ, trên đường thậm chí dừng lại sờ sờ một chút với những bộ quần áo xinh đẹp, nét mặt tỏ vẻ yêu thích không muốn buông tay.
Cuối cùng, cô cầm lên một bộ rồi một bộ quần áo thật xinh đẹp, hướng đến tấm gương lớn toàn thân tạo dáng từng kiểu từng kiểu, tưởng tượng dáng vẻ khi mình đang mặc những bộ quần áo này, tâm tình cô thật thích thú, thậm chí trong miệng bắt đầu ngâm nga một bài hát.
Nhưng mà, lòng tham của cô càng ngày càng tăng, ỷ y lúc này trong nhà không có ai, liền cởi bỏ quần áo trên người mình, đưa tay cầm lấy một bộ đầm ngắn thanh nhã mặc lên người mình.
Cô tưởng tượng như thấy mình là người mẫu đứng trên sân khấu, đi tới đi lui tạo dáng catwalk trước tấm gương, nhìn mình mặc những bộ quần áo thật xinh đẹp này, lại càng ảo tưởng mình chính là chủ nhân của bộ quần áo, thật ra dáng sang trọng hấp dẫn người thế nào.
Một cái lại một cái quần áo xinh đẹp lại được khoác lên người Khúc Man Âm, những món đồ này món đồ kia…… Đều là những bộ quần áo Khúc Man Lăng yêu thích, là gu thẩm mỹ của chị ấy. Nếu…… Mặc những bộ quần áo của chị ấy, có thể cũng giống chị ấy hơn chút không?
Cô thật không muốn ở tít đằng sau chị mình quá nhiều, quá xa……
Miệng ngân nga bài hát vẫn không dừng lại, vậy mà, thảnh thơi nhàn nhã quá lại không cẩn thận giữ lòng đề phòng, cho nên, cửa lớn kiểu Âu đang đóng lại có tiếng vang nho nhỏ, cô tự nhiên cũng bỏ qua.
Vì không cách nào yên tâm, cũng muốn tìm ra “nguyên nhân”, Nhậm Khuê Ung hủy bỏ chuyến đi công tác đến Hongkong ngày hôm nay, bảo một nhà tạo mẫu khác tiếp nhận công việc của anh, trái lại cũng làm cho lượng công việc tuần này cũng giảm bớt rất nhiều, đây chính là nguyên nhân vì sao lúc này đáng lẽ anh phải bận rộn lắm lại thảnh thơi đến vậy.
Vốn anh định về nhà thay một bộ quần áo khác, rồi sẽ ra ngoài mua món điểm tâm ngọt mà bà xã thích ăn nhất, sau đó không một tiếng động đến tiệm của cô, lần nữa làm cho cô vui mừng ngạc nhiên.
Nhưng anh không ngờ, chuyến về nhà này, ngược lại lại cho anh một cái “Vui Mừng” khác
Chân lớn vừa bước vào cửa, anh liền thu lại tất cả động tác có thể phát ra tiếng động, thậm chí là nín thở, chỉ vì anh nghe thấy một tiếng hát lạ, hơn nữa tiếng hát kia lại truyền ra từ trong phòng –
Trong nhà có người!
Toàn thân Nhậm Khuê Ung đề phòng, từ sau kệ giày lấy ra một cái chày dự trù nắm chặt, lúc này mới chậm chạp không một tiếng động tiếp tục đi vào trong nhà, tìm kiếm ngọn nguồn giọng hát phát ra.
Giọng hát kia giống như phát ra từ trong phòng ngủ của anh, nhưng cũng giống như đang phát ra từ trong phòng của Khúc Man Âm.
Không thể nào phân biệt ngay lập tức, Nhậm Khuê Ung không thể làm gì khác hơn là nhíu chặt chân mày, toàn thân căng thẳng đứng giữa hai phòng, lóng tai cẩn thận lắng nghe. Nhưng bất kể nghe thế nào, giọng hát kia lại giống như phát ra từ trong phòng thay đồ trung gian, hơn nữa…… Giọng hát đó giống như là của Khúc Man Âm.
Dù đã khẳng định một hai rồi, nhưng để tránh xảy ra chuyện bất ngờ nào, Nhậm Khuê Ung vẫn ở tư thái phòng bị mà mở cửa phòng ngủ.
Khi khoảnh khắc mở ra cánh cửa kia, nơi phát ra giọng hát đã có thể khẳng định chắc chắn 100% là từ phòng thay đồ trung gian, anh tiện tay nhanh chóng mạnh mẽ mở cửa phòng thay đồ.
“A……” Khúc Man Lăng bị bóng dáng bỗng dưng xuất hiện trước mắt mà sợ hãi thất kinh, cái miệng nhỏ nhắn vốn đang ngâm nga bài hát trong nháy mắt lại chuyển thành tiếng gào thét bén nhọn, thân hình vội vàng thối lui đến góc khuất nhất trong phòng thay đồ.
“Em ở đây làm cái gì?” Vừa thấy người bên trong quả nhiên là Khúc Man Âm, Nhậm Khuê Ung mặc dù đã buông lỏng thế phòng bị, nhưng mi tâm vẫn khóa chặt, thành ra câu hỏi hỏi ra cũng có chút căng thẳng.
“Em…… Em……” Vốn tưởng là trộm cướp đột nhiên lẻn vào nhà, Khúc Man Âm sợ đến mức mặt mày trắng bệch (hoa dung thất sắc), nhưng lúc này cô nhìn thấy người đến thì sự kinh sợ cũng chẳng kém là bao. Càng lúng túng không biết phải làm thế nào.
Nhìn Khúc Man Âm lắp bắp không nói nên lời, Nhậm Khuê Ung lại nói: “Anh cho là có ăn trộm lẻn vào nhà, sao hôm nay em ở nhà vậy?” Ý là – hôm nay sao cô không có đi làm?
“Em…… Hôm nay em xin nghỉ bệnh.”
“A, khó chịu ở đâu? Có đi khám bác sĩ chưa?” Mặc dù mi tâm Nhậm Khuê Ung đã thoáng buông lỏng, giọng điệu cũng là quan tâm, nhưng nét mặt lại là nghiêm túc, cẩn thận.
Trong phòng thay đồ hết sức bừa bãi, quần áo rơi vãi đầy đất, nhìn quanh đều là quần áo của Khúc Man Lăng, mà quần áo trên người của Khúc Man Âm cũng là quần áo của bà xã mình. Dễ dàng nhận ra, em ấy đang thử từng bộ từng bộ quần áo này, chỉ là mấy quần áo bị ném xuống sàn nhà, không biết là quần áo em ấy đã mặc thử, hay là đồ em ấy không thích? diieennddaan/llee.qquuyy/do0nn
“Hồi sáng đau bụng, em cho là bị viêm ruột, nhưng bây giờ lại hết đau, nên chỉ là bị tiêu chảy thôi, không sao rồi.” Dưới tình thế cấp bách, Khúc Man Lăng chỉ có thể giả bộ bịa ra một câu chuyện mà nói thôi.
“Vậy tình hình bây giờ là……” Nhậm Khuê Ung nhìn đống quần áo vương vãi đầy đất, câu hỏi trọng điểm muốn hỏi đã bật thốt ra.
Biết mình còn mặc quần áo của chị, mà Nhậm Khuê Ung cũng đã nhìn thấy, Khúc Man Âm mặc dù cảm thấy lúng túng vừa nhếch nhác, nhưng cô cũng rất nhanh đã nghĩ ra cách để giải thích.
“Thật xin lỗi…… Tháng sau em phải tham gia hoạt động lớn của công ty, không có quần áo nào thích hợp để mặc, chị nói muốn cho em mượn, cho nên muốn tự mình chọn trước”. Nói xong, còn nhanh chóng nhặt từng bộ quần áo đang vương trên đất, giả vờ bận rộn dọn dẹp, như vậy cũng không cần phải tiếp tục cùng Nhậm Khuê Ung mắt đối mắt nói chuyện nữa, cũng thoát khỏi trình trạng vô cùng nhếch nhác này.
“Anh trả cái này về trước.” Nhậm Khuê Ung quơ quơ cái chày trong tay, muốn rời khỏi không gian hạn hẹp này.
Nơi này không phải là địa điểm tốt để nói chuyện, mà Khúc Man Âm cũng cần thời gian để điều chỉnh lại tâm tình, hôm nay anh cũng không muốn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh phải thẳng thắn nói chuyện, càng sẽ không để cho Khúc Man Lăng có cơ hội né tránh.
Khúc Man Âm tốn hết mười phút để trả lại không gian phòng thay đồ về dáng vẻ giống như lúc ban đầu, lúc này mới trở về phòng chính mình, mà cô cũng không muốn ra khỏi phòng, cũng không cần biết tại sao Nhậm Khuê Ung lại đột nhiên trở về nhà lúc này.
Cô muốn làm một con đà điểu, quyết định giả vờ giống như chuyện cô vừa mới nói, mà cô chỉ là vượt qua ranh giới chút thôi.
Nhưng Nhậm Khuê Ung đã sớm chờ trước cửa phòng, hình như đã sớm dự liệu tâm lý cô cứ như vậy chấm dứt tất cả, cho nên anh tự tay gõ cửa phòng.
“Cốc, cốc!” Lực đơn giản nhưng lại vang dội, người bên trong không thể không nghe được, trừ phi đã ngủ thiếp đi, nhưng ai cũng biết đó là chuyện không thể nào.
Nhưng mà, người bên trong không có lên tiếng, Khúc Man Âm tính giả chết bỏ qua tiếng gõ cửa này.
Nhưng người ngoài cửa lại không muốn buông tha dễ dàng như thế, Nhậm Khuê Ung lại lần nữa giơ tay gõ gõ cánh cửa, lần này anh gõ cửa còn vang dội hơn lần trước, thậm chí mở miệng kêu: “Man Âm”
Bên trong phòng, Khúc Man Âm nghe tiếng gọi lớn tiếng của anh, nhưng giọng điệu cũng rất vững vàng mạnh mẽ, cô thật không đoán ra tâm trạng của anh, không cách nào đoán ra mục đích anh gọi cô là vì cái gì.
Nhưng nếu đã gọi ra tên cô rồi, nếu cô vẫn cứ giả bộ không nghe thấy nữa cũng quá giả tạo đi, ngược lại sẽ làm anh cảm thấy khác thường, nói không chừng anh kêu cô, chỉ là muốn nói cho cô biết biết anh phải ra ngoài gì gì đó thôi, cũng không phải nhằm vào chuyện mới vừa rồi mà nói chuyện…… Mang theo ý niệm sẽ gặp vận may, lúc này cô mới đi ra khỏi cửa.
“Anh rể, có chuyện gì không?” Khúc Man Âm giả vờ như không có chuyện gì hỏi, vẻ mặt đối mặt với anh cũng khéo léo giống như khi bình thường, giống như anh chưa từng bắt gặp cô lúng túng ở trong phòng thay đồ vậy.
“Xuống phòng khách đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Nhậm Khuê Ung dẫn đầu xoay người đi trước, không cho Khúc Man Âm bất kỳ cơ hội mở miệng nào.
Đáy lòng Khúc Man Âm nặng nề than thở, biết hôm nay mình hành động quái dị không có cách nào thuận lợi xem như không có chuyện gì được, mà quan trọng nhất bây giờ là, dùng lời nói gì để nói cho anh ấy tin tưởng hồi nãy cô ở trong phòng thay đồ đó đây.
Nhậm Khuê Ung ngồi vào chiếc ghế sofa đơn, đầu ngón tay anh chỉ sang chiếc ghế sofa bên phải, ý bảo Khúc Man Âm ngồi xuống.
“Sao hôm nay anh rể về nhà sớm vậy ạ?” Khúc Man Âm quyết định mở miệng trước, tính toán thay đổi đề tài.
“Có chuyện mà anh phải tìm ra nguyên nhân.” Nhưng đáng tiếc chính là kế hoạch của Khúc Man Âm đã thất bại, Nhậm Khuê Ung không có ý định để cô thay đổi sang đề tài khác, anh cũng không lựa chọn phương thức nói chuyện uyển chuyển với cô, mà là thái độ mặt đối mặt trực tiếp.
Khúc Man Âm tự nhiên cũng không ngốc mà nói tiếp, chờ anh ném ra câu hỏi, cô đáp trả là được.
“Vì sao lại chán ghét anh vậy?” Nhậm Khuê Ung ném ra một câu hỏi làm cho Khúc Man Âm hoàn toàn giật mình.
Cô cho là, chuyện anh muốn hỏi là chuyện trong căn phòng thay đồ kia, cho là anh sẽ hỏi cặn kẽ thói quen cuộc sống của cô, thê thảm hơn là hiểu lầm cô muốn trộm này nọ -
Có thêm thảm hơn nữa cô cũng nhận hết, nhưng…… Chỉ là không giống như chuyện vẫn nghĩ.
“Anh rể, anh là đang nói cái gì nha? Có phải anh đã hiểu lầm cái gì không? Làm sao em lại chán ghét anh? Anh và chị đều chăm sóc em như vậy, em… em yêu mến hai người còn không hết, sao lại có thể chán ghét đây?” Lần này, trên mặt Khúc Man Âm càng bình tĩnh cùng mỉm cười, cố gắng lại chuyển dời trọng điểm.
“Em luôn là sẽ trong hoàn cảnh chị em không nhìn thấy mà lén lén nhìn anh, đáy mắt viết rõ chữ chán ghét, chính anh nhìn thấy ánh mắt em trong kính phản xạ mấy lần.” Nhậm Khuê Ung chỉ vào vị trí phòng ăn, ban đầu bởi vì thiết kế bài trí dựa theo quanh cảnh, anh xin kiến trúc sư tận lực gắn kính thủy tinh đặt bên trong phòng.
Cho nên, trong lúc anh không biết chuyện gì lại nhận được ánh mắt chán ghét, đồng thời cũng ngoài ý muốn mơ hồ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Khúc Man Lăng phản xạ trên cửa kính, anh liền bắt đầu phỏng đoán nguyên nhân, chỉ là trước mắt anh vẫn chưa đoán ra được nguyên nhân là gì.
“Điều này làm sao có thể, nhất định anh đã nhìn lầm rồi.” Khúc Man Âm tiếp tục phủ nhận, chỉ cần không thừa nhận, cái gì cũng không cách nào thành lập.
“Là như vậy hả? Vậy vì sao chỉ cần anh thay Man Lăng đi đón em về nhà, dáng vẻ của em đều không vui vậy?” Nhậm Khuê Ung lần nữa ném ra vấn đề, truy hỏi sát sao không nhả.
“Em có khi nào không vui nha?” Lần này, bộ dạng Khúc Man Lăng vờ như bất lực, giống như lời nói của Nhậm Khuê Ung thật là hoang đường quá đỗi.
“Em luôn cười, nhưng cũng chẳng phải thật lòng cười.” Nhậm Khuê Ung nói ra câu nói này không phải chú ý nhằm vào điểm này, nhưng anh lại cẩn thận xem xét qua Khúc Man Lăng để chứng thực.
Có một lần đi về, anh giống như vô ý mà nói với Khúc Man Lăng, Khúc Man Âm hình như là một cô gái hoạt bát cởi mở, bởi vì chưa từng nhìn thấy em ấy không vui hoặc mặt mày như cái bánh bao bao giờ, tính tình thật là dễ chịu, Khúc Man Lăng lại không đồng ý.
“Vậy là anh sai rồi, em ấy không hoàn toàn tốt tính như vậy đâu, chỉ là em ấy có thói quen giấu tâm tình thật sự sau vẻ mặt “tươi cười” đó thôi.” Khúc Man Lăng đưa tay trái và ngón trỏ phải ra, kéo khóe môi nhếch lên một độ cao nhất định. “Nếu như khóe miệng của em ấy đang ở cỡ này, hơn nữa dừng hơn mười phút trở lên, cái này đại biểu tâm tình lúc đó rất là tồi tệ.”
“Anh rể, vậy chỉ là ảo giác của anh thôi, em thật sự không chán ghét anh.”
Khúc Man Âm không biết vào giờ phút này vẻ mặt của mình chính là vẻ mặt Khúc Man Lăng làm mẫu lúc trước, khóe miệng tự nhiên nhếch lên độ cao như thế, càng không biết Nhậm Khuê Ung đã sớm bắt được điểm thói quen nhỏ này của cô.
Biết nếu không chỉ ra được những điểm chứng minh khác, chắc chắn Khúc Man Âm sẽ không thừa nhận sự thật là ghét anh, càng sẽ không nói nguyên nhân cho anh biết, cho nên anh nói: “Vậy thì, xin hỏi lúc nửa đêm em vào phòng bọn anh để làm chi? Ánh mắt em, đáy lòng em đang tưởng nhớ đến ai, nhìn ai, anh đây đều rất rõ, chúng ta cứ nói rõ ràng ra đi!”
Vốn cho là chuyện mình lúc nửa đêm lẻn vào phòng thần không biết quỷ không hay chưa từng bị phát hiện, nhưng lúc Nhậm Khuê Ung nói rõ chuyện này ra, lúc này Khúc Man Âm mới giật mình vì sự xuẩn ngốc của mình.
Vậy là…… Anh ấy đã biết hết rồi, không phải chỉ là dò hỏi cô thôi.
Nhìn khóe miệng Khúc Man Âm dần dần kéo xuống; nhìn khuôn mặt không tự chủ đã dần trắng bệch; nhìn thấy cô không còn cách nào giả vờ ra vẻ bình bĩnh nữa, Nhậm Khuê Ung biết khẳng định hôm nay mình có thể nhận được đáp án, chỉ hi vọng không phải là cái suy đoán đầu tiên của anh.
Duy nhất anh có thể đoán được là Khúc Man Âm có yêu tỷ tình kết (chị em luyến), cho nên giống như bị người ta đoạt đi món đồ chơi mình yêu mến nên đối với anh sinh ra địch ý.
Nhưng ngay cả Khúc Man Âm sinh địch ý với anh, nhưng đây cũng không phải là chuyện anh lo lắng nhất, anh có thể không quan tâm người khác đối với anh có cảm tình gì hay không, anh chỉ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tình cảm của anh và Khúc Man Lăng, bởi vì cô rất thương yêu cô em gái này, cho nên hôm nay anh mới thẳng thắng, cũng nhất định phải giải quyết xong vấn đề này.
“Anh hi vọng em có thể điều chỉnh tâm tình của mình, đừng làm như vậy nữa.” Dĩ nhiên, Nhậm Khuê Ung ám chỉ không chỉ là chuyện cô lúc nửa đêm vào trong phòng, cũng ám chỉ cô đối với Khúc Man Lăng có phần tình cảm vượt quá giới hạn, phần tình cảm chiếm hữu không tầm thường ấy.
Anh biết cô thông minh tự nhiên biết anh đang ám chỉ là chuyện gì, anh muốn cô duy trì tốt phần tình cảm tình thân, đừng vượt qua giới hạn nữa.
“Anh biết gì chứ? Anh cho là em muốn như vậy sao?” Khúc Man Âm khó kềm chế sự kích động, bởi vì phần tình cảm này không phải muốn nói thu là thu, cô cũng không muốn như vậy!
Nếu đã nói hết ra cả rồi, vậy cô cũng không cần giả vờ giả vịt trước mặt Nhậm Khuê Ung nữa, anh muốn hiểu rõ, cô sẽ nói cho anh nghe.
“Anh có biết thật ra thì em còn có một người chị cùng cha khác mẹ nữa không? Cha ruột em trước khi kết hôn với mẹ em thì đã có một đứa con gái riêng rồi, chị ấy lớn hơn em ba tuổi, từ khi em có ký ức tới nay, chị ấy luôn luôn khi dễ em, nhưng mẹ em vì không để người ngoài bàn tán, vẫn luôn muốn em nhẫn nhịn, cho nên em rất ghét cái người chị này. Thật vất vả cha mới mang chị ấy rời đi, nhưng em lại nghe nếu mẹ gả đi, em lại phải có một cô chị khác, lúc ấy em không biết đã có biết bao lo lắng sợ hãi……”
Cô lo ác mộng lại bắt đầu lần nữa, lo lắng trên người lại có nhiều thêm một hai vết thương nhỏ không rõ ràng, ghét mẹ sợ người ta chê cười, bàn tán, lại muốn cô mọi chuyện đều phải cam chịu.
“Ngoài ý muốn, chú lại cực kỳ tốt, chị mới lại giống như quà tặng từ trên trời rơi xuống, mỗi ngày chị ấy đều kể chuyện xưa cho em nghe, mỗi ngày dắt tay em đi đến trường học; mỗi ngày ngủ với em, bất tri bất giác, chị ấy trở thành người quan trọng nhất trong cảm nhận của em, mặc dù sau này chị ấy ở trường, nhưng ít ra trong những ngày nghỉ đều ở bên cạnh em, vốn tưởng rằng em cứ nhẫn nại mấy năm, là có thể bước chân theo chị ấy ra ngoài xã hội, có thể chung sống cùng, nhưng có một ngày chị ấy về nhà nói chị ấy muốn kết hôn, anh hiểu cái loại tâm trạng mất mác đó không?”
Cô cho là ít nhất mình còn có thể ở bên cạnh chị gái mấy năm, sau đó cô sẽ dần dần cất xong tâm tình ngưỡng vọng của mình, nhưng kế hoạch vẫn luôn biến hóa khôn lường, hình dung thật chính xác cuộc sống mà.
Cho nên cô cũng thay đổi kế hoạch, cô đến bên cạnh bọn họ, cô nhìn chị gái, cũng nhìn anh rể, muốn biết trên người anh ấy rốt cuộc có cái sức quyến rũ gì làm cho người ta mê luyến, mà cô lại cảm thấy như vậy vẫn không đủ, càng muốn đem phần tình yêu say đắm không bình thường kia của mình làm cho thẳng.
Cô đã cực kỳ ngoan, cực kỳ thu liễm, thậm chí là nhẫn nại…….
Nhậm Khuê Ung rất muốn nói với Khúc Man Âm, anh không muốn đi tìm hiểu loại tâm trạng mất mác đó, bởi vì cô có lòng tham muốn giữ lấy Khúc Man Lăng, chẳng lẽ anh lại không có sao? Mà anh là chồng của cô ấy (Khúc Man Lăng), cô là vợ yêu của anh đó! Anh mới là người có tư cách oán trách à nha.
“Cho nên, em muốn phá hư tình cảm của anh và Khúc Man Lăng sao?” Nhậm Khuê Ung phải xác nhận tâm tình của Khúc Man Âm, bởi vì em vợ của anh rất có khả năng sẽ trở thành tình địch của anh, mặc dù anh không có khả năng sẽ bại trận, nhưng chuyện như vậy thực là làm cho người ta cảm thấy buồn bực.
Mà càng làm cho anh cảm thấy buồn bực chính là, mặc dù bọn họ không hề có liên hệ máu mủ chị em gì cả, nhưng quả thật tình cảm giữa hai cô rất thân thiết, nếu Khúc Man Lăng biết em gái mình có tình cảm không tầm thường với mình, nhất định cô ấy sẽ rất khổ sở, cho nên anh muốn tránh khỏi những chuyện này.
Khúc Man Âm trợn mắt nhìn Nhậm Khuê Ung. Phá hư tình cảm bọn họ?
“Không…… Em chưa bao giờ có ý định này, cũng chưa bao giờ có loại ý nghĩ này.” Cô đã nói thật, cô quả thật không có ý nghĩ như vậy, cô chỉ là muốn rút ngắn khoảng cách nhìn thấy bọn họ mà thôi, thật…….
“Vậy thì được rồi, anh muốn em đồng ý với anh, chuyện hôm nay chúng ta nói với nhau đừng để cho Khúc Man Lăng biết, cũng đừng cho cô ấy biết em đối với cô ấy có phần tình cảm vượt quá giới hạn, hãy sắp xếp ổn thỏa tâm tình của em, em biết đó, chúng ta đều không hi vọng cô ấy sẽ đau lòng khó xử.”
Một khi để Khúc Man Lăng biết được chuyện này, giữa ba người bất kể là tình yêu của bọn họ, hay là tình cảm chị em của các cô, rất khó mà không bị ảnh hưởng gì, chon nên, anh và Khúc Man Âm phải có cùng nhận thức chung.
Nét mặt Khúc Man Âm rất phức tạp, tâm trạng rối bời, nhưng cô cũng hiểu Nhậm Khuê Ung nói đúng, bọn họ đều yêu quý chị, đều không muốn tâm tình của chị ấy bị ảnh hưởng gì.
Vì vậy cô gật đầu, “Được, em biết rồi.”