Cô Lâu Quái Kiệt

Chương 36: Huyết Thần cửu kinh


Chương trước Chương tiếp

Trên nền trời mây đen phủ mù mịt, trông chẳng khác nào một cái nắp vung úp kín cả vùng Tiên Hà lãnh trắng bạch màu tuyết này.

Gió bấc thổi vi vu mây trôi cuồn cuộn không ngớt những ngọn cây oặt oẹo giữa luồng gió lạnh không ngớt reo xào xạc làm rơi lả tả những bông tuyết đang bám khắp cành.

Ngay lúc ấy, từ phía xa có tiếng bước chân trên tuyết lạo xạo vọng đến...

Mây mù xám xịt trên bầu trời cũng đã bị gió thổi bay đi hầu hết, khiến ánh vàng nhạt của vầng thái dương được dịp xuyên qua những kẽ mây, chiếu rọi xuống mặt đất. Một ngôi am ở dưới chân núi lúc ấy cũng đang sáng rực dưới ánh mặt trời màu vàng kim ấm áp.

Trong cánh rừng thưa, bên trái ngôi am đó bỗng xuất hiện bỗng xuất hiện một bóng người, mình nặc áo lông cừu không mặt được che kín bằng vuông lụa đen, người ấy dừng chân lại rồi đưa mặt quét qua khắp bốn bề, vẻ mặt thần bị.

Cánh rừng thưa ở giữa một vùng băng tuyết trông lại càng xơ xác tiêu điều, trên lớp gạch đỏ và ngói lưu ly xanh biếc cũng đang phủ lớp băng mỏng như pha lê. Cửa ngôi am đang được đóng kín và từ xa nhìn lại và từ xa nhìn lại vẫn thấy rõ ba chữ đại tự “Bảo Chân Am”. Hai bên tả hữu lại có một đôi liễn vàng son chói rực ngụ ý tán tụng tiếng chuông đã át được tiếng chim rừng và khói trầm ngào ngạt hơn hoa thơm.

Lúc bấy giờ con người thần bí vừa xuất hiện kia bỗng cất tiếng cười khẽ, rồi mới gỡ vuông lụa đen che mặt xuống, bất thần phi thân vọt lên nhăm ngay hướng Bảo Chân am lướt thẳng tới.

Người ấy là ai thế?

Thì ra hắn chính là Tích Hoa công tử, một con người giả dạng thành Gia Cát Ngọc như đã thấy. Hắn ta tuy về võ công thuộc hàng thứ hai trong giới giang hồ nhưng vì quá thương yêu Tư Đồ Uyển, mà không thể toại nguyện được nên mới âm thầm ra tay bạo hành cưỡng bức nhưng chẳng ngờ sắp thành công thì bị Băng Tâm Ma Nữ cải trang làm Hận Phác thư sinh bắt sống rồi điểm vào Thất Tàn đại huyệt phế bỏ toàn bộ võ công.

Do đó bát mạch hoàn toàn rối loạn, máu huyết bị đảo lộn, gây ra sự đau đớn không thể tả. Hắn ta biết mình lâm vào cảnh sống dở chết dở nên tự tìm đến cái chết còn mát thân hơn.

Một con người khi tàn phế thì tuy muốn tự tìm cái chết nhưng chính mình lại không còn đủ sức mạnh để hành động như ý mình nữa. Nên hắn mới cố đè nén sự đau đớn đến tận xương tủy bỏ cả tay chân, chậm chạp tiến về phía miệng hố sâu.

Từ chỗ hắn bị thương đến miệng hố sâu chẳng qua có mấy mươi trượng mà bò mãi cũng không tới, thực chẳng khác chi đường ngàn dặm.

Hắn ta cứ lết tới một bước thì dừng lại thở hổn hển mãi đến khi mặt trời ngả phía tây mới tới miệng hố.

Hắn ta nghe bên dưới có tiếng nước chảy ầm ầm, bụi nước bay mờ m ịt như sương và thấy thấp thoáng đá tảng ngổn ngang lởm chởm. Hắn ta nhìn vào trong giây lát thì thấy những tảng đá ấy biến thành một lũ đầu trâu mặt ngựa đang quay về hắn vung nanh múa vuốt như chực nuốt sống hắn ta. Không tránh khỏi kinh hoàng hắn lách mình để tránh.

Qua cái lách mình ấy hắn ta chỉ di động được có ba tấc mà thôi. Song ngay lúc ấy hắn ta cảm thấy gân cốt đều bị rút mạnh, khiến hắn ta đau đớn như dao cắt đầu óc quay cuồng đôi mắt tối sầm lại rồi bất thần té khuỵu xuống mặt đá.

Bởi thế hắn lăn tuốt vào hố sâu trăm trượng. Trong khi võ công hoàn toàn m ất hẳn thì làm sao thoát chết?

Nhưng giữa lúc thân người đang từ từ rơi trên ngọn núi xuống bỗng nghe chuỗi cười ghê rợn vọng đến bên tai làm núi đồi rung chuyển gây ra những tiến hồi âm không dứt, mặc dù đang có ý định tìm lấy cái chết, nhưng nghe qua tiếng cười đó cũng không khỏi kinh hoàng, mồ hôi lạnh toát ra ướt cả lưng Và tiếp đó hắn ta bỗng cảm thấy có một luồng sức mạnh hút lấy thân hình của hán rồi hướng rơi xuống cũng thay đổi và trong chớp mắt thân hình hắn ta được một sức mạnh đỡ lấy rồi mới rơi xuống mặt đất.

Nhờ thoát chết lòng tham sống lại lóe lên trong đầu hắn. Trong khi còn ngạc nhiên hắn mở to mắt để nhìn vừa thấy cảnh tượng xung quanh h án lại gào lên một cách khủng khiếp.

Thì ra bên dưới hố sâu này đâu đâu ánh sáng cũng lờ mờ hoang vu không một bóng người cỏ dại mọc um tùm đá tảng ngổn ngang lởm chởm không khi lạnh rợn người. Và một điều đáng kinh sợ hơn hết chính là trên những tảng đá đang có một quái nhân hình thù như yêu tinh ngồi yên tại đấy.

Người ấy cao chừng ba thước, nhưng ăn mặc rách rưới để lộ cả da thịt ngoài ra tóc tai rối bời chẳng khác những bụi cỏ đang ở trên vách đá đang bay phất phơ trước gió. Khuôn mặt quái nhân gầy đét chỉ còn da bọc xương và con mắt độc nhất xanh biếc trông thật ghê sợ ẩn kín dưới mớ tóc rối trông chẳng khác chi cái đèn ma giữa bóng đêm.

Lúc đo Tích Hoa công tử đang nằm giữa đôi tay của quái nhân nên sau khi hắn gào lên thì quên mất việc khắp chân thân mình đang bị đau đớn hành hạ, nhanh nhẹn vùng lên ngay.

Hắn vốn có ý định bỏ chạy nào ngờ đâu vận dụng hết sinh lực trong người mà vẫn không thể nào vọt cao ba thước, bởi thế một tiếng “phịch” báo cho biết cả thân người rơi trở lại xuống đất đầy đá trước đầu gối lão quái nhân.

Đôi mày của lão quái nhân không ngớt nhướng cao hai hàm răng lởm chởm trong miệng lô ra ngoài cất tiếng quái dị cười khanh khách :

- Thằng bé ngoan kia đã ba tháng nay lão phu không biết mùi thịt, hôm nay lại được trời ban cho miếng ăn ngon thực là quí hóa vô cùng, ta phải ăn một bữa cho đã thèm.

Tích Hoa công tử nghe thế bèn đưa mắt lén nhìn thì trông thấy bên chân của quái nhân có vô số xương khô bỏ ngổn ngang. Trong đám xương khô đó có hai sọ người trắng toát vì gió mưa lâu ngày.

Hắn ta tuy quyết chí tìm cái chết nhưng trông thấy khung cảnh rùng rợn trước mắt hơn nữa nghe quái nhân bảo sẽ ăn thịt mình nên không khỏi hồn phi phách tán, bất thần đứng phắt dậy.

Quái nhân liền cất giọng :

- Thằng bé ngoan, ngươi còn định trốn sao?

Dứt lời đôi tay lão ta thò nhanh tới trong khi thân người không hề di động là đã chụp được Tích Hoa công tử vào tay rồi.

Tích Hoa công tử khiếp sợ đến mặt mày tái ngắt cất tiến kêu la thảm vô cùng.

Nhưng quái nhân nọ không hề tỏ ra cảm động mà trái lại cất tiếng cười nghe thật ghê rợn thò một bàn tay đầy móng dài như tô vẽ mong ó ra đè Tích Hoa công tử năm yên xuống đất trong khi trưởng phải đưa lên nhanh như chớp chụp thẳng vào ngực hắn ta.

Và qua một tiếng xoạc tức thì lớp y phục xinh đẹp của Tích Hoa công tử đã bị xé rách toạc tất cả. bởi thế luông hơi lạnh buốt từ ngoài tràn vào da thịt khiến hắn không khỏi rùng mình.

Sắc mặt của quái nhân tràn đầy vẻ thèm thuồng đưa tay phải lên chùi miệng vì nước dãi long thòng. kế đó lão ta lại thò bàn tay ra lần thứ hai giương thảng những mong nhọn nhăm ngay bụng Tích Hoa công tử chụp mạnh xuống.

Hắn ta biết không làm sao trôn thoát khỏi cái chết nên cảm thấy đầu óc quay cuồng mặt tối sâm, ngất đi không còn biết gì.

Ngờ đau không hề chết. trải qua bao nhiêu lâu hán ta bừng tỉnh trở lại Ngơ ngác mở to đôi mắt trông thấy trên nền trời cao đang nhấp nháy không biết bao nhiêu vi sao lạnh và bóng trăng tàn đang tỏa sáng nhợt nhạt khiến hắn ta có cảm giác như đang sông trong cõi mộng.

Giữa lúc đang ngạc nhiên hắn ta thử vận dụng chân lực trong người thì thấy sự đau đơn trong chân thân đề mất hết bát mạch thông suốt như thường nên không khỏi lấy làm lạ. Hắn tự hỏi tại sao mình lại đi vào cơn ác mộng như thế này. Kế đó hắn lại vung đôi chưởng lên khẽ sử dụng chân lực dồi dào đứng phắt dậy nhưng trong khi vừa đứng yên thì bất thần nghe bên tai có một giọng cười lạnh lùng vọng đến :

- Ngươi tỉnh lại rồi chăng?

Tiếng nói ấy chẳng khác chi mũi tên nhọn hay một phiến đá to bất thần giáng thẳng xuống đầu của Tích Hoa công tử nên hắn ta không khỏi giật nảy mình nhanh nhẹn quay đầu lại. Đây nào phải cơn ác mộng.

Thì ra thân người hắn rõ ràng là rơi vào hố sâu nguy hiểm và quái nhân như yêu tinh kia vẫn đang đứng cách hắn thước giữa ánh sáng mờ mờ của trăng sao giữa cơn gió lạnh lùng ghê sợ.

Hắn ta như con chim sợ cành cong nhảy lùi lại tám bước. Quái nhân nọ đang ngồi ngay ngắn trên mặt đá, không hề nhúc nhích nhưng cất tiếng cười lạnh thấu xương tủy :

- Hãy lại đây!

Tích Hoa công tử không đáp lời đưa đôi mắt nhìn đăm đăm vào quái nhân kia và sắc mặt càng thêm kinh kinh hoàng sợ hãi đưa chân bước lui thêm. Con mắt duy nhất của quái nhân nọ nhướng cao cười khanh khách nói :

- Đồ không biết chi là sống chết kia. Ngươi có thể chạy trốn được sao?

Câu nói chưa dứt thì quái nhân đã thi chưởng ra tức thì kình phòng rít vèo vèo lạnh buốt cả thịt cuốn thẳng về phía Tích Hoa công tử.

Liền đó cả người Tích Hoa công tử bị luồng chưởng phong của quái nhân hút lấy thân hình lảo đảo rồi bay thẳng về phía trước bảy thước dài.

Võ học của quái nhân này quả nhiên quái dị ai trông thấy cũng phải kinh hồn sợ hãi. Tích Hoa công tử vội vàng sử dụng sức gắng gượng lại, giác cơn thất vọng hắn ta nương theo thế lao tới liều lĩnh vung hai chưởng nhằm đầu quái nhân chém xuống mãnh liệt.

Hắn ta có ý định liều mạng với quái nhân nên hai chương đánh ra rất mạnh.

Nhưng quái nhân ấy điềm nhiên như không hề trông thấy hừ một tiếng lạnh lùng trong cổ họng vung chưởng đỡ thẳng lên tức thì hai chân của Tích Hoa công tử cảm thấy mềm nhũn té ngồi ngay xuống.

Mớ tóc rối trên đầu của quái nhân không ngớt run rẩy, nói :

- Ngươi muốn chết hay muốn sống?

Lúc bấy giờ Thất Tàn huyệt của Tích Hoa công tử đã được giải trừ vậy lẽ nào còn muốn chết. Bởi thế vừa nghe qua hắn hối hả đáp ngay :

- Vãn bối nào không muốn sống xin tiền bối tha chết cho.

- Nếu ta chẳng có ý muốn tha chết cho ngươi thì ngươi làm thế nào sống được đến phút này.

- Phải. Vãn bối xin lạy tạ cái ơn tha chết của lão tiền bối.

- Ai bảo là ta không giết ngươi đâu.

Tích Hoa công tử vốn đã cảm thấy an tâm nào ngờ vừa nghe qua câu nói đó thì lại không khỏi kinh hoàng cất giọng ngạc nhiên :

- Giữa tôi và tiền bối không thù không oán thế thì tại sao...?

Con mắt độc nhất của quái nhân liền trợn to :

- Nếu không oán không thù thì ta đây không giết chết ngươi được hay sao? Ta đã cứu sống ngươi trong cái chết thì tất nhiên là vẫn có thể đưa ngươi trở về cái chết được như thường.

Lời nói của quái nhân đó hoàn toàn không sai tí nào cả. Nếu Tích Hoa công tử không may mắn gặp lão ta thì thân xác của hắn đã bị tan nát đi rồi. Hoặc giả nếu may mắn sông sót thì vì Thất Tàn huyệt bị chế ngự thử hỏi còn sống được bao lâu nữa?

Song lúc bấy giờ thương thế của hắn ta đã được bình phục nên lòng ham sống tăng thêm. Do đó vừa nghe qua câu nói của quái nhân nọ hắn không khỏi bắt ớn lạnh cả tâm can chẳng khác nào bị một phiến chì to đè lên người.

Quái nhân trông thấy thế liền nói :

- Nếu ngươi muốn sống thì từ nay trở đi phải cúi đầu ngoan ngoãn nghe lệnh ta.

Tích Hoa công tử nào dám cãi lại nên vội vàng :

- Tiền bối đã có ơn cứu mạng đối với tôi thì vãn bối dầu phải tan thây nát thịt vẫn tìm cách báo đền.

- Ờ thằng bé ngươi so với tên súc sinh ấy có lương tâm hơn. Ta hỏi ngươi ai đã điểm huyệt hại ngươi như vầy.?

Trái tim Tích Hoa công tử không khỏi nhẩy rộn cất giọng run run đáp :

- Chính là Hận Phác thư sinh.

- Hận Phác thư sinh ư, ta không cần biết hắn là ai nhưng có thể điểm Thất Tàn huyệt như vậy là đáng chết rồi. Thằng bé kia ngươi có bằng lòng giúp ta giết chết tất cả số người có liên quan đến Hận Phác thư sinh không?

- Vãn bối dĩ nhiên bằng lòng nhưng..

- Nhưng cái gì? Có phải ngươi sợ không đánh lại hắn không? Nếu ta không cách chi dạy dỗ cho ngươi có thể thắng hắn thì đâu có bảo ngươi di giết hắn làm gì? Bắt đầu từ nay ta sẽ truyền võ công cho ngươi.

Võ công quái nhân quả ư cao cường có thể nói trong bình sinh Tích Hoa công tử ít có dịp trông thấy đây hắn ta vì rủi ro mà gặp được cái may mắn trong lòng vui vẻ khôn cùng nói :

- Đồ đệ Đặng Tiểu Nhàn xin cúi lạy ra mắt sư phụ.

Quái nhân đó sau khi đã ngồi yên để cho Tích Hoa công tử lạy xong ba lạy thì bắt đầu truyền dạy võ công cho hắn ta. Lão vừa lên tiến giải thích vừa đánh ra những thế võ cho Tích Hoa công tử xem bảo Tích Hoa công tử tập luyện theo mình.

Nói đúng ra vì thiên tư của Tích Hoa công tử chẳng phải tầm thường. Nhưng vì những năm môn võ học của quái nhân nọ quá ư cao thâm huyền diệu nên mỗi một đường võ thế đánh hắn ta phải tập ba bốn tiếng đồng hồ mới xong. Do đó khi hắn ta học xong ba đường thì trời sáng tỏ dưới ánh sáng của bóng mặt trời bình minh từ trên đỉnh núi cao soi xuống Tích Hoa công tử vừa cảm thấy mệt mỏi vừa cảm thấy đói cồn cào. Quái nhân nọ nhìn qua sắc mặt của hắn ta bèn lạnh lùng :

- Thằng bé kia, ngươi đói rồi phải không?

Tích Hoa công tử nghĩ rằng nếu mình đói thì sẽ có thức ăn nên liền gật đầu.

Nhưng quái nhân lạnh lùng :

- Thằng bé kia ngươi chỉ mới nhịn có một vài bữa ăn là kêu đói còn ta đây suốt nửa tháng nay chẳng hề ăn gì thế mà ngươi có nghe ta kêu đói không?

- Sư phụ ông...?

- Ngươi không tin sao. Suốt năm năm qua ta sống tại nơi này chỉ khi nào có chim hay thú rừng mon men đến ta mới có dịp bắt ăn no nê. Nhưng thời gian kéo dài ngay đến chim thú cũng ít dần đi nên đành ăn gió uống sương mà chịu đựng. Trước đây hai tháng có hai gã đi săn xông vào nơi này nên cũng đã cung cấp cho ta có đủ thức ăn trong một dạo.

Tích Hoa công tử nghe qua đưa mắt lén nhìn mặt đất trông thấy hai bộ xương khô trong lòng không khỏi ớn lạnh.

Quái nhân nọ dừng lại trong dây lát rồi nói tiếp :

- Nhưng cảnh vui thì nào có lâu bao giờ hai gã săn bắn vừa gầy vừa bé nhỏ, đó trước đây hai tháng là ta ăn sạch trơn. Không ngờ khi ruột đang đói như cào trời cho ngươi xuống đây.

Tích Hoa công tử không khỏi bắt rùng mình, vội vàng phủ phục xuống mặt đất cất giọng van xin :

- Sư phụ hãy tha chết cho. Nếu sư phụ không biết đường thì tôi xin dẫn sư phụ đi tìm thức ăn.

- Lòng dạ ngươi so với thằng súc sinh ấy thực tốt hơn trăm lần nhưng ngươi xem ta như thế này liệu còn có thể đi ra khỏi cốc hay không?

Tích Hoa công tử không biết quái nhân ấy nói thằng súc sinh là ai nhưng sau khi dứt lời lão ta đứng lên, sau đó nghe tiến kim khí va vào nhau nên hắn cũng giật mình đánh thót.

Đến khi nhìn kỹ thấy gót chân quái nhân thấy một sợi xích sắt xỏ ngang qua sợi day to cỡ ngón tay út dài đọ ba trượng đầu còn lại cột dính vào vách đá ánh thép lạnh ngắt chiếu lóng lánh màu xanh biếc. Lão ta la người có võ công tuyệt thế nhưng không hiểu tại sao không thể bứt đứt được sợi day sắt này để thoát đi.

Tích Hoa công tử là người nhận xét tế nhị lòng dạ sâu độc như rết nên thông thấy vậy làm ra vẻ cung kính :

- Sư phụ hãy chờ đợi trong giây lát đệ tử sẽ đi tìm thức ăn mang về cho Sư phụ dùng, sau khi con học võ công xong thì nhất định sẽ tìm lấy một thanh kiếm hầu chặt đứt sợi xích sắt này giải thoát cho Sư phụ.

Con mắt độc nhất của quái nhân liền chiếu ngời sáng lên nhưng đôi mày liền đó cau lại :

- Việc đó sau này hãy nói giờ đây ngươi nên đi tìm một số thức ăn để lão phu ăn cho no một bữa.

Tích Hoa công tử biết ràng chỉ thoát đi khỏi mười trượng thì thân mình trở về với tự do. Hắn ta hết sức vui mừng. Nhưng giữa lúc đang quay mình đi lão quái nhân giương tay lên cất giọng lạnh lùng :

- Thằng bé kia người muốn rời đây để chốn thoát thì đấy là tự tìm cái chết đấy.

Tích Hoa công tử biết lão ta có chế ngự bí mật trong người mình rồi nên vận thử lực thì quả nhiên trông thấy tại “Tâm mạch” đã ít nhiều bị đình đốn, nên không khỏi giật mình, đành gác ý định bỏ trốn ấy đi.

Kể từ lúc đó ngoài việc đi kiếm thức ăn mang về thì hắn ta một mực lo học võ công với quái nhân nọ. Hắn ta môi mép gian ngoan nên sau khi ở với quái nhân một thời gian ngắn thì đước lão tin cậy. Do đó khi hắn ra ngoài tìm thức ăn lão cũng không cần bí mật chế ngự trên người của hắn nữa.

Lúc đó trái lại Tích Hoa công tử thấy võ công quái nhân dây cho mình cao siêu huyền diệu nên quyết chí học đến nơi đến chốn, không còn ý định bỏ ngang nữa.

Vì vậy hắn ta lại tiếp tục chung sống với lão quái nhân này suốt mấy hôm và được lão ta truyền dạy tất cả ba mươi sáu thế võ. Tuy không phải liên kết mạch lạc với nhau nhưng dựa vào nó Tích Hoa công tử cũng biết quái nhân là Tính Huyết Thần Tử ma đầu trong giới hắc đạo khét tiếng một thời trước đây.

Võ học của Tính Huyết Thần Tử là từ pho Huyết Thần cửu kinh. Lúc trở về già lão có thu nhận một đệ tử là Đông Phương Tuyệt, cũng là người mà sau này cả võ lâm kiêng sợ về chỗ xuống tay độc ác và gán cho cái tên Thiên Diện Nhân Ma.

Tính Huyết Thần Tử là người rất đa nghi nên tuy thu nhận dạy Đông Phương Tuyệt nhưng chỉ truyền một phần những chương lẻ trong pho Huyết Thần cửu kinh mà thôi. Sau đó Đông Phương Tuyệt tìm hiểu được việc ấy.

Đông Phương Tuyệt là con người ác độc phi thường nhân lúc Tính Huyết Thần Tử không đề phòng hắn ta liền xuống tay ác độc với sư phụ mình, chẳng những cướp đi các chương lẻ mà còn dùng một sợi xích Hàn Thiết Bảo Luyện cột lão ta vào hố sâu không người lai vãng. Hàng năm cứ đến mùa Xuân Thu hắn ta đến đòi các chương chẵn trong Huyết Thần cửu kinh.

Các chương còn lại nguyên đước cất kỹ trong bụng của Tính Huyết Thần Tử nhưng lão ta thà chịu sự đói rét hành hạ chứ không bằng lòng truyền nó lại cho Đông Phương Tuyệt. trong khi Tích Hoa công tử rơi vào hố này Tích Hoa công tử Tính Huyết Thần Tử dã bị trói bỏ lại đây năm năm. Lão ta định ăn thịt Tích Hoa công tử nhưng thấy hắn bị khóa cứng Thất Tàn huyệt thì ngạc nhiên và dừng tay.

Thủ pháp điểm huyệt này là môn võ trong Huyết Thần cửu kinh. Do đó Tính Huyết Thần Tử không khỏi sinh nghi cứu Tích Hoa công tử và truyền võ công cho hắn. Thâm ý của Tính Huyết Thần Tử là muốn nhờ Tích Hoa công tử báo thù cho lão. Nhưng lòng dạ của Tích Hoa công tử còn gian manh hơn Đông Phương Tuyệt, khi thấy Tính Huyết Thần Tử truyền dạy võ cho mình chỉ có các chương chẵn thì hỏi :

- Thưa sư phụ võ học trong pho Huyết Thần cửu kinh đại sư huynh học năm chương, con chỉ học bốn thì mối huyết hải thâm thù ấy e rằng...

Com mắt duy nhất của Tính Huyết Thần Tử liền chớp qua cất giọng lạnh lùng nói :

- Võ học trong pho Huyết Thần cửu kinh mỗi chương đều có sự tương khắc hiện giờ ngươi học các chương dùng để chế ngự phần kia vậy ngươi còn sợ gì?

- Nhưng nếu đại sư huynh lại sử dụng phần kia thì chế ngự được con hay sao?

Pho Huyết Thần cửu kinh được dùng chữ Phạn cổ viết ra nên dù hắn có cướp được thì cũng chỉ là mớ giấy lộn mà thôi làm sao học được những thứ ghi chép trong đó.

Hắn ta là người có dã tâm nên vừa nghe qua đã biết không làm sao đòi hỏi để học thêm võ học trong các chương thuộc số lẻ, trong lòng có ý ác, thừa lúc đi kiếm thức ăn nhanh nhẹn phi thân vượt lên vách đá rồi quay mặt nhìn về phía Tính Huyết Thần Tử đang ở dưới hố sâu nói to :

- Tính Huyết Thần Tử ông tưởng Đặng Tiểu Nhàn ta dễ trêu lắm sao? Ta xin cám ơn ông đã dạy cho ít tuyệt nghệ vậy trước khi cậu đây giã từ xin gửi xuống cho ông một ít thức ăn thừa.

Nói dứt lời hắn ta cất tiếng cười ha hả rồi ôm những tảng to ném xuống như mưa. Tính Huyết Thần Tử nghe tiếng động liền nhanh nhẹn vung trưởng quét lên giận giữ gầm lên :

- Ngươi là quân vong ơn phụ nghĩa chả lẽ ngươi quên hay sao?

Chưởng lực của lão ta hết sức mãnh liệt những tảng đá to từ trên núi cao hằng trăm trượng xuống thực vô cùng nguy hiểm thế mà chưởng lực của lão quét ra cuồng phong bay ầm ầm khiến cho những tảng đá đều bay tạt đi nơi khác tất cả.

Tích Hoa công tử trông thấy thế trong lòng hết sức kinh hãi nhưng hắn ta lại càng quyết diệt lão già dưới đấy. Hắn ta rinh hai tảng đá khổng lồ xô thẳng xuống vách núi. Thế như trời long đất nở. Bởi thế Tính Huyết Thần Tử dù cho tài cao đến đâu nhưng vì chân lực kiệt quệ nên không hơn một khoảng thời gian xong bữa cơm thì thấy dưới đáy hô sâu vang lên tiếng gào khủng khiếp. Nhìn xuống thì thấy Tính Huyết Thần Tử bị những tảng đá đanh nát tan thành đống máu thịt bầy nhầy.

Mùi máu tanh bay lên nồng nặc Đặng Tiểu Nhàn rời khỏi nhưng không tìm thấy Hận Phác thư sinh là kẻ đã điểm vào “Thất Tàn huyệt” lại hay tin Gia Cát Ngọc Tư Đồ Uyển đang sánh vai nhau đến vùng núi Hạ Lan.

Vì long ghen tức, hắn ta theo dõi hành tung cả hai người đang về hướng Tây.

Tuy trong chuyến đi này hắn chưa được toại nguyện về tình yêu nhưng đã rửa được mối thù với kẻ tình địch. Hắn ta đã ném Gia Cát Ngọc xuống hố sâu rồi quay ngược về đông.

Nhưng hắn không sao tưởng tượng được ra sự thoát chết của Gia Cát Ngọc và mọi sự gặp gỡ của chàng sau đó, khiến chàng trở thành người có trình độ võ công cao hơn trước mấy lần.

Hắn ta lúc nào cũng theo dấu Tư Đồ Uyển. Nhưng lại gặp phải Hận Phác thư sinh là người hắn vô cùng thù ghét. Hận Phác thư sinh không ai khác hơn là Băng Tâm Ma Nữ cải trang.

Nữ ma đầu bề ngoài trông lạnh lùng bên trong lại đầy tình cảm. Qua cử chỉ hào hoa của Gia Cát Ngọc nàng đã từ lâu thầm yêu trộm nhớ. Khi nghe chàng gặp nạn tại vùng núi Hạ Lan thì trong lòng cảm thấy đau đớn như dao cắt vội vàng ra đi bất kể ngày đêm, đến dãy núi ấy. Dọc đường gặp Tích Hoa công tử.

Chỉ cách nhau thời gian ngắn Tích Hoa công tử đã hoàn toàn trở thành kẻ có võ công không tầm thường như trước kia nữa. Trong khi hắn cho đây là cơ hội rửa hận song chẳng ngờ nổi Gia Cát Ngọc vừa thoát tai nạn đi tới. Võ công tuy đã tiến nhưng chưa đến mức tinh nhuệ nên qua sự tiến công của Thiên Ma chỉ thì hắn ta phải mang thương tích và bỏ chạy.

Hắn ta trở lại trung nguyên thì chẳng bao lâu gặp được Đồng Chung đạo nhân, tức là người giữ chức vụ phó tướng trong Huyết Hải. Đồng Chung đạo nhân đã khuyến dụ hắn đầu phục Huyết Hải đồng thời trao cho hắn một mặt nạ da bảo hắn cải trang thành Gia Cát Ngọc.

Việc làm ấy của Đồng Chung đạo nhân chính là tuân theo lệnh của Chuyển Luân Vương: tìm cho được người có võ công cao dáng điệu xinh đẹp để giả dạng Gia Cát Ngọc hầu an ủi cõi lòng đang khô héo của Băng Tâm Ma Nữ.

Tích Hoa công tử tuy không biết bên trong việc này nhưng vui vẻ thi hành ngay. Khi hắn ta đi đến Sào Hồ lại bất ngờ gặp Phi Long thiền sư đang đòi Lục Ngọc Di Đà với lão Bát Chỉ Thần Thâu, hắn động lòng tham chen vào để mong cướp đoạt. Khi hắn dọa Phi Long thiền sư bỏ chạy thì lại thấy Bát Chỉ Thần Thâu võ công hết sức cao cường và phải giao tranh rất mệt nhọc với lão. Bỗng Đồng Chung đạo nhân lại kịp có mặt. Hắn vì mưu toan đen tối thì làm sao nói ra nguyên nhân tranh chấp với Bát Chỉ Thần Thâu?

Qua trận giao tranh đó hắn thấy tuy học được bốn chương trong Huyết Thần cửu kinh nhưng nội lực hãy còn kém cỏi do đó lấy cớ tháo lui, rồi âm thầm đi đến Bách Thảo giáp. Trong dịp đó Tiểu Thanh cô nương gặp mặt lại ngỡ là Gia Cát Ngọc, hắn lợi dụng sự nhầm lẫn hòng thỏa mãn dục vọng của mình, nhưng hắn biết Xích Diễm Tàn Chưởng là người già dặn có nhiều mưu lược nên nên đã khôn ngoan gạt lão già này trở về Vô Tình cốc. Hòng cưỡng bức Tiểu Thanh cô nương, đâu ngờ Tiểu Thanh cô nương lại ngây thơ trong trắng hòa toàn không tán đồng việc đó hắn ta không làm cách chi khác hơn được.

Tích Hoa công tử không còn cách nào để đoạt được ý muốn của mình mới đẫn nàng đưa thẳng đến vung ngoại ô hoang vắng tại Vân Hòa và đưa thẳng đến sào huyệt Huyết Hải. Nên hắn ta hối hả đến Bách Thảo giáp.

Sau khi cướp được thuốc trở về hắn ta lại có ý định dùng trái nhuyễn đào khích dâm kia để dụ dỗ Tiểu Thanh cô nương phải sa vào cạm bẫy của hắn, may sao Gia Cát Ngọc bất thần tới nơi...

Vốn không có ý đầu phục Huyết Hải nhưng vì không muốn bỏ pho Lục Ngọc Di Đà mà Bát Chỉ Thần Thâu còn cất giấu trong mình nên gạt Tiểu Thanh cô nương đến ở tạm tại Bảo Chân am còn hắn đi đến Huyết Hải.

Đúng ra hắn giả mạo Gia Cát Ngọc như vấy nếu Băng Tâm Ma Nữ phát giác thì sảy ra nhiều chuyện rắc rối, nhưng Băng Tâm Ma Nữ lúc ấy đang xấu hổ vì mình không còn là cô gái trinh băng nữa nên một mực không đến gặp khi nghe Gia Cát Ngọc thoát chết và đầu phục Huyết Hải.

Tích Hoa công tử chỉ vì Lục Ngọc Di Đà mà đến đay tuy chưa cướp được nhưng gặp may. Qua ngày thứ hai thì nhận được mạng lệnh của Ngân Bài lệnh chủ là Lãnh Hồn Cư Sĩ bảo hắn ta đến Kinh Thảo Hiền tại Địa Khuyết cải trang Gia Cát Ngọc cứu thoát Bát Đẩu thư sinh đang bị giam trong nhà ấy đưa ra khỏi Huyết Hải và nếu Bát Đẩu thư sinh có giao cho vật gì thì hãy nộp trở lại cho Lãnh Hồn Cư Sĩ. Mọi sự như đã sắp đạt, Bát Đẩu thư sinh giao cho hắn quyển sách màu vàng rồi rời khỏi nơi giam giữ, hắn ta xem thì thoạt tiên không hiểu gì, sau đó thấy giữa hai hàng có khoảng trống, nhìn qua thì hiểu ngay thời gian không cho phép xem kỹ lưỡng ngoài hàng chữ “chưởng thứ chín Huyết Thần cửu kinh”. Tim hắn không ngớt nhảy lên rộn ràng vì vui mừng. Thật là kiếm mòn gót giày không gặp thế mà giờ đây lại quá dễ dàng. Bảo vật trong tay làm sao hắn chịu giao cho ai?

Do đó ý nghĩ lóe lên trong óc của hắn chọn kế thứ ba mươi sáu là hay hơn cả.

Lãnh Hồn Cư Sĩ ra tay ngăn chặn lại nhưng chẳng ngờ Tích Hoa công tử ra tay chưa đầy mười hiệp Lãnh Hồn Cư Sĩ đã bị trọng thương. Chuyển Luân Vương hay tin thì hắn đã cao chạy xa bay.

Hắn ta khôn ngoan dùng kế dương đông kích tây tiến thẳng vào Tiên Hà lãnh đi một vòng rồi mới xoay về hương khác nhằm ngay Bảo Chân am đi nhanh tới với ý định dẫn Tiểu Thanh cô nương cùng đi.

Nào ngờ khi hắn ta vừa phi thân lướt thẳng vào am thì có một giọng cười lạ lùng từ sau lưng vọng đến. bởi thế khi đang lơ lửng trên không hắn nhanh nhẹn chuyển hướng và đáp xuống sau vòng tường am nhẹ nhàng. Ngửa mặt lên thấy cách xa ngoài ba trượng rõ ràng là chàng thiếu niên mặc ao đen một kẻ đối đầu nguy hiểm mà hắn ta vừa gặp. Gia Cát Ngọc cũng vừa thoát ra từ Huyết Hải sau Tích Hoa công tử không bao lâu. Suốt đêm hôm ấy chàng không tìm được người che mặt và vị cha già của mình và giờ đay lại đụng đầu Tích Hoa công tử kẻ giả mạo mình thì làm sao chịu buông tha cho đối phương dễ dàng.

Kinh hãi khi nhìn ra người trước mặt Tích Hoa công tử hỏi :

- Các hạ đã mấy phen can thiệp đến việc lầm của tôi chẳng rõ có ý gì thế?

- Ngươi thực sự không biết sao?

Gia Cát Ngọc sau khi dung mạo bị thay đổi cố ý sửa lại giọng nói cho khác xưa nên không dễ nhận ra, nhưng giờ đay chàng nói giọng không hề sửa đổi do đó Tích Hoa công tử vừa nghe qua thì không khỏi giật bắn mình, hối hả hỏi :

- Ngươi vốn thực là ai?

- Ta chính là Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc.

- Cái chi? Ngươi chưa chết hay sao?

Tích Hoa công tử cảm thấy đôi chân mềm nhũn giọng nói run run. Hắn ta vừa hỏi nhưng đôi chân vừa lui hai bước chứng tỏ trong lòng hắn đang kinh hoàng đến tột đỉnh.

Gia Cát Ngọc đang bừng bừng nổi giận cất giọng căm thù :

- Có lẽ ngươi không tưởng tượng nổi chứ gì?

Tích Hoa công tử sau khi trấn tĩnh tinh thần lại bèn gượng cười nói :

- Cho dù ngươi có là Gia Cát Ngọc đi nữa vậy chả lẽ dung mạo của ta giống ngươi thì ngươi xem đấy là một mối hận thù to tát sao?

- Đặng Tiểu Nhàn. việc đến nước này mà ngươi còn định gạt được ai? nếu biết điều mau gỡ mặt nạ xuống đã.

- Đúng lắm, ta là Đặng Tiểu Nhàn còn ngươi là ai, ta không thể tin la Gia Cát Ngọc lại nhập hồn vào xác kẻ khác trở về đây. Ngươi muôn ta gỡ chiệc mặt nạ này xuống cũng không khó, ngươi hãy cho ta thấy rõ chân tài của ngươi trước đã.

- Như vầy ngươi xem chưa đủ hay sao.

Nói dứt lời năm ngón tay chàng liền vung ra như bay kình rít vèo vèo bóng chỉ chập chờn dày đặc từ trên chụp thẳng xuống người đối phương.

Tích Hoa công tử thấy Gia Cát Ngọc quả đã sử dụng Thiên Ma Chi một môn tuyệt học mà bấy lâu nay đã làm kinh khiếp cả giới giang hồ thì không khỏi ớn lạnh tâm can. Long nghi ngờ của hắn cũng bị xóa đi quá nửa nhanh nhẹn đưa chân lách ngang để tránh hai chương vung lên sử dụng ngay tuyệt học Tính Huyết Thần Tử đã dạy để chông trả.

Kể từ khi hắn ta cướp được thứ thuốc Long Cân Phụng Huyết Tán uống vào người thì công lực cũng tăng gấp ba, trong nháy mắt hắn ta đã đánh thắng đỡ mạnh với Gia Cát Ngọc hai thế và không phân thắng bại Gia Cát Ngọc trông thấy thế trong lòng không khỏi kinh ngạc đưa chân tràn tới hai trương đưa cao tập trung tinh thần chờ đợi... đôi bên chăm chú gườm nhau trong một lúc lâu rồi bỗng cùng lúc quát to vung bôn chưởng lên công tới.

Tức thì mấy tiếng nổ to như xé lụa van lên cuông phong dấy động ầm ầm bông tuyết trên mặt đất bay mù mịt Giữa lúc bông tuyết còn đang mờ mịt thì Gia Cát Ngọc đã bị chao đôi vai mấy lượt nhưng Tích Hoa công tử lại bị hất ra sau liên tiếp mấy bước Gia Cát Ngọc nhướng cao mày cất tiếng cười giận giữ rồi nhanh chóng như điện chớp tràn thẳng tới đôi chưởng vung lên nhẹ nhàng như một ngọn gió và kình phong liền dấy đọng ầm ầm chỉ trong chớp mắt chàng công về phía Tích Hoa công tử liên tiếp ba chương nữa. Tích Hoa công tử vội vang vận hết chân lực trong người đánh trả hai thế võ nhưng sau đó hắn ta bắt đầu rối loạn chân lực cũng không còn dồi dào nữa nên hết sức kinh sợ.

Giữa lúc sắp quyết định kẻ thắng người bại thì có một tiếng trong trẻo nạt to rồi tiếp đó lại thấy một bóng trắng bay thoắt tới và buông mình nhẹ nhàng xuống giữa hai người. Gia Cát Ngọc kinh hãi vội vàng thu thế võ trở về rồi nhanh nhẹn nhảy nhảy lui lại sau. Tích Hoa công tử cũng thừa dịp nhảy xa tàm bước.

Bấy giờ hai người trông thấy rõ chiếc bóng trắng vừa bay thoắt đến chính là Tiểu Thanh cô nương, một cô gái không xa lạ ngây thơ trong trắng.

Khi đôi chân của nàng vừa chạm đất thì sắc mặt đầu vẻ kinh ngạc đôi mắt mở to không ngớt chớp lia lịa :

- Chuyện chi thế này, giữa hai người ai là Gia Cát ca ca.

Tích Hoa công tử há miệng đinh giãi bày nhưng chưa mở miệng thì sắc mặt vụt trở nên kinh hãi vội im ngay tiến nói. Kế đó đôi vai hắn bất thần lắc mạnh rồi bỏ chạy mất. Gia Cát Ngọc cười nhạt nhanh như chớp phi thân đuổi theo... Khi đôi chân của chàng vừa mới di động thì sắc mặt cũng hiện nét kinh hoàng nhanh nhẹn dừng chân đứng yên lại. Từ xa đang có bống người giẫm trên mặt tuyết trắng xóa chia thành hai đường chạy bay đến nơi.

Gia Cát Ngọc ngửa mặt nhìn trời cao cất giọng nặng nề than dài để mặc cho những bông tuyết trắng lạnh buốt phủ lên khuôn mặt và cũng phủ cả lên mớ tóc trên đầu chàng nữa...

Tiểu Thanh cô nương đang cảm thấy hết sức lạ lùng, kinh ngạc.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...