Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 26: Thang dây


Chương trước Chương tiếp

Edit: SCR0811
Bởi vì không phải học tiết đầu, nên Mễ Uyển hẹn Quan Lý mười giờ gặp nhau ở rừng cây cạnh khu giảng đường, trả Mèo yêu xong cô có thể đi thẳng tới lớp luôn.
"Đàn chị."
Vừa tới rừng cây, giọng của Hướng Chân đã truyền tới. Mễ Uyển nhìn qua, cậu trai mắt mèo mặt mày trắng bệch, yêu lực tán đi hơn nửa, đang được Lông Vàng dìu qua.
Xem ra tối qua bị thương không nhẹ.
"Meow" Anh bị sao thế?
Mèo yêu nhỏ thấy anh trai nhà mình tới đi đường còn không vững, vội nhảy khỏi ngực Mễ Uyển, nhào vào lòng anh trai.
"Anh không sao." Quan Lý vuốt ve mèo hoa nhỏ trong lòng đầy thương tiếc, an ủi: "Đêm qua lúc anh đột phát lên cấp bốn, không chú ý nên bị thương một chút."
"Meow meow?" Anh lên được cấp bốn rồi?
Mèo hoa nhỏ lập tực vui vẻ: "Meow meow" Vậy anh cố gắng nghỉ ngơi, phải mau khỏe lại đó.
"Ừ" Quan Lý vân vê lỗ tai em gái không nỡ buông, nhưng cuối cùng vẫn đưa lại cho Mễ Uyển.
Mễ Uyển kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, Quan Lý không chờ cô hỏi đã tự mở miệng giải thích: "Có thể phiền chị chăm sóc cho em tôi thêm một thời gian nữa không, một tháng tôi trả chị mười vạn phí chăm sóc."
"Meow?" Mèo yêu nhỏ nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu.
"Tôi không có mở khách sạn thú cưng, không cung cấp dịch vụ gửi nuôi." Có phải hôm qua cô dễ nói chuyện quá, nên Quan Lý nghĩ lầm cô là người tốt? Hơn nữa, chỉ mười vạn mà muốn cô đi làm vệ sĩ cho một con mèo yêu, cũng quá xem thường cô rồi.
"Đàn chị đừng hiểu lầm, chỉ một tháng thôi, sẽ không phiền tới cô đâu." Quan Lý vội giải thích: "Lúc trước khi tôi đưa Đồng Đồng ra khỏi tộc, đã lấy lý do muốn dùng yêu đan của Đồng Đồng để tăng lên cấp bốn, bởi vì Đồng Đồng là em tôi nên tôi có quyền sử dụng yêu đan của em ấy nhất. Nhưng tối qua, tôi đã tăng cấp thành công, nếu để người trong tộc biết tôi không dùng yêu đan của Đồng Đồng, họ sẽ bắt Đồng Đồng về, lấy yêu em của em ấy cho người khác dùng."
"Meow" Quan Lý còn đang liều mạng cầu xin Mễ Uyển, đương sự Đồng Đồng lại không hề đồng ý, vừa la lối vừa giãy dụa trong lòng Mễ Uyển.
Anh, đừng đưa em đi, anh ăn yêu đan của em đi.
"Đồng Đồng em nói bậy bạ gì đó, sao anh có thể ăn yêu đan của em được." Quan Lý lớn tiếng răn dạy em gái mình.
"Meow" Anh, em không muốn thoái hóa thành một con mèo bình thường, vậy sẽ quên mất anh. Nếu thế, không bằng nhân lúc Đồng Đồng còn có tác dụng, đưa yêu đan cho anh.
"Muốn yêu đan thoái hóa hoàn toàn còn phải mất rất nhiều năm, trước lúc đó, Đồng Đồng của chúng ta vẫn sống rất tốt. Đến khi Đồng Đồng thật sự thoái hóa thành một con mèo bình thường, anh sẽ đón em về nuôi." Đến lúc đó, Đồng Đồng đã thành một con mèo bình thường, người trong tộc có biết cũng không làm gì được.
"Meow" Em không muốn.
Hai anh em, người thì không đành lòng ăn yêu đan của em gái, người lại dù chết cũng không muốn thoái hóa thành một con mèo bình thường. Hai người không ngừng ca bài tình thâm nghĩa trọng, ca tới mức Mễ Uyển mất kiên nhẫn.
"Hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi đi học trước." Cứ tưởng giao mèo chỉ mất có hai phút, không ngờ lại hơn mười phút, còn không đi thì sẽ muộn mất.
"Đàn chị?" Cả Quan Lý và Hướng Chân đứng yên nãy giờ đồng thời kéo tay cô, ai cũng ra vẻ có điều muốn nói.
"Chuyện gì nữa?" Mễ Uyển nghi ngờ xoay người.
"Chuyện của Đồng Đồng...?" Quan Lý nhìn Mễ Uyển với vẻ trông mong.
Mễ Uyển liếc mèo hoa nhỏ trong lòng Quan Lý, đêm nay chắc sẽ lấy được cỏ Băng Nha, cô do dự một chút rồi nói: "Tối nay tôi có thể ôm về, còn chuyện sau đó... mai nói sau." Nếu cô có thể luyện thành công thuốc chữa yêu đan từ cỏ Băng Nha, chuyện sau đó sẽ dễ nói. Nhưng trước khi nắm chắc, cô không muốn cho hai anh em này quá nhiều kỳ vọng.
"Cảm ơn chị." Quan Lý vội nói.
Mễ Uyển gật đầu, lại nhìn sang Lông Vàng: "Cậu cũng có chuyện?"
"Khụ... tôi muốn mời chị ăn trưa." Hướng Chân ngắc ngứ.
"Có việc nhờ tôi?" Mễ Uyển liếc mắt đã nhìn thấu.
"Cũng có thể nói là vậy, rốt cuộc chị có đi hay không?" Hướng Chân vốn đã không được tự nhiên, bị Mễ Uyển hỏi thẳng ra như vậy, liền thẹn quá hóa giận.
"Đi, phải đi chứ." Mễ Uyển nói vẻ tức chết người không đền mạng: "Dù tôi có không chấp nhận lời nhờ vả của cậu, thì cũng không ảnh hưởng tới việc ăn ké cơm."
"Chị..." Nếu không phải biết mình đánh không lại, thì dù đối phương có là nữ, cậu cũng muốn đánh một trận.
"Tôi đi đây." Mễ Uyển lấy việc chọc tức người khác làm niềm vui, cười tủm tỉm đeo ba lô ra khỏi rừng cây, đi đến phòng học lầu hai.
Tiết học này là "Thổ nhưỡng học", lúc vừa biết có môn này, Mễ Uyển còn thầm chế giễu: Thổ nhưỡng không phải là bùn đất sao? Năm trăm năm sau đã rãnh tới mức đưa bùn đất vào chương trình học luôn rồi?
Mễ Uyển cứ theo lệ cũ mà ngủ đến hết tiết, chuông tan học vừa vang lên, Mễ Uyển lập tức tỉnh dậy, kịp nghe được câu cuối cùng của giáo viên: "Bài tập nghiên cứu lần này chiếm ba mươi điểm trong bài thi cuối kỳ, ba tuần nữa nộp lại cho tôi."
"A!!" Tiếng la hét lập tức vang lên khắp phòng học, ba mươi điểm, có nghĩa là nếu không nộp bài tập lần này, cuối kỳ nhất định tạch.
"Biết điểm nhiều thì cố mà làm đi. Tan học." Nói xong, giáo viên ôm tài liệu đi thẳng ra cửa.
Sau khi giáo viên đi rồi, các sinh viên trong lớp không lập tức giải tán, chạy xuống căn tin như thường lệ mà tụ lại thành từng nhóm hai ba người, bàn bạc chuyện gì đó.
"Đi đâu để làm nghiên cứu đây?"
"Hay là chúng ta lập thành một nhóm đi."
Chỉ có Mễ Uyển là ngơ ngác: Bài tập gì? Ba mươi điểm? Thi cuối kỳ? Còn phải lập nhóm? Lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì thế?
Hàn Tiêu là lớp trưởng, thành tích học tập lại tốt, hiển nhiên là ứng cử viên sáng giá cho việc làm bài nhóm, giáo viên vừa thông báo lập nhóm làm bài tập, bạn học đã vây kín một vòng xung quanh cậu ta. Nhưng Hàn Tiêu chỉ đáp cho có lệ, không đồng ý với ai cả. Lúc này, cậu ta bất chợt nhìn xuống Mễ Uyển đang ngơ ngác ngồi ở cuối lớp, đột nhiên cái khó ló cái khôn: "Tôi chung nhóm với Mễ Uyển."
"Sao cậu lại chung nhóm với cậu ta?" Có người ngạc nhiên hỏi.
"Mễ Uyển phải nghỉ học một thời gian, không theo kịp tiến độ trên lớp, giáo viên nhờ tôi giúp đỡ cậu ấy." Hàn Tiêu giải thích.
Cái cớ này thuyết phục được không ít sinh viên, nhưng cũng có người chưa chịu bỏ cuộc: "Một nhóm tới bốn người lận mà, vẫn còn hai chỗ trống."
"Chuyện đó... để tôi bàn bạc với Mễ Uyển trước rồi mới quyết định." Nói xong, Hàn Tiêu tìm cách lách khỏi đám người, đi tới trước mặt Mễ Uyển.
"Lớp trưởng..." Mễ Uyển sắp khóc đến nơi rồi: "Giáo viên vừa mới giao bài tập hả?"
"Đúng vậy." Hàn Tiêu gật đầu.
"Cho tôi mượn chép được không?" Mễ Uyển nói ngay.
".... Không được." Hàn Tiêu nghiến răng nghiến lợi, lại hít sâu thở đều một hơi mới nói tiếp được với cái vị đã học không giỏi còn không có chí cầu tiến này: "Bài tập nghiên cứu lần này có thể làm nhóm, cậu có muốn chung nhóm với tôi không? Chỗ nào không hiểu tôi có thể chỉ cậu."
"Muốn muốn muốn" Sao Mễ Uyển không muốn được chứ, cô gật mạnh đầu một cái, chỉ sợ đối phương không nhìn thấy.
"Chừng nào đi nghiên cứu thực địa tôi sẽ tìm cậu." Hàn Tiêu nói thêm.
"Được, lớp trưởng, cậu quả là một người tốt." Mễ Uyển nói xong lại móc một thanh sô-cô-la trong ba lô ra, đưa tới: "Cho cậu này."
"Không cần." Hàn Tiêu nhanh miệng từ chối.
"Lớp trưởng, nhận rồi mới có thể làm bạn." Mễ Uyển nói vẻ nghiêm túc, Hàn Tiêu sửng sốt, tay đang đẩy ra cũng dừng lại.
Mễ Uyển thấy cậu ta chịu nhận, vừa lòng gật đầu, nhét sách giáo khoa ban nãy lấy kê đầu vào lại ba lô, vui vẻ ra khỏi lớp.
Lúc này số người còn lại trong lớp cũng không nhiều, đều đã tụm năm tụm ba rời khỏi lớp cả rồi, bạn cùng phòng của Hàn Tiêu giúp cậu ta thu dọn sách vở rồi gọi cậu ta đi ăn cơm: "Đứng ngốc ra đó làm gì, đi ăn cơm thôi, không thì sẽ hết sườn đó."
"Đi thôi." Hàn Tiêu gật đầu, đặt thanh sô-cô-la lên trên chồng sách bạn cùng phòng vừa giúp cậu dọn, sau đó mới ôm hết cả chồng lên.
"Chao ôi, sô-cô-la luôn, ai tặng thế?" Bạn cùng phòng vừa thấy được thanh sô-cô-la, máu bà tám đã sôi lên.
"Mễ Uyển" Hàn Tiêu thuận miệng trả lời.
"Mễ Uyển?! Tặng sô-cô-la tỏ tình?" Bàn cùng phòng kích động hỏi.
"Nói bậy gì thế, chỉ là quà cảm ơn tôi cho cậu ấy vào nhóm thôi." Hàn Tiêu giải thích.
"Quà cảm ơn thì tặng sô-cô-la làm gì, lại còn được đóng gói đẹp đẽ, chưa xé bao?" Bạn cùng phòng phân tích: "Tôi nói cho cậu biết, gần đây cậu quan tâm cậu ta như vậy, không phải có ý gì đó chứ?"
"Nhàm chán" Hàm Tiêu liếc bạn cùng phòng một cái, cảm thấy não của cậu ta đã hỏng mất rồi.
"Đừng trách tôi không nhắc trước cậu." Bạn cùng phòng tỏ vẻ kinh nghiệm dày dặn: "Cậu xem, bạn học Mễ Uyển này vừa mẫn cảm lại vừa tự ti, trong lớp trừ cậu ra, còn có ai chịu nói chuyện với cậu ta không. Kiểu nữ sinh vừa mẫn cảm vừa tự ti thế này, chỉ cần nhận được chút xíu lòng tốt của người khác thôi là rất dễ thích đối phương. Đặc biệt, cậu ta còn mập như thế, trước đây chắc chắn chưa từng được bạn nam nào để ý."
Hàn Tiêu khựng lại, cảm thấy cả người đều không ổn: "Cậu nói thật sao?"
"Tôi không gạt cậu đâu, hồi cấp ba tôi từng gặp một người như thế rồi. Cậu bạn kia chỉ là thấy nữ sinh đó tội nghiệp nên hỏi han vài câu thôi, ai dè nữ sinh đó lại nghĩ cậu ta thích mình, sống chết muốn làm bạn gái của cậu ta. Cho nên, nếu cậu không muốn sau này mọi người đều khó xử thì phải cẩn thận một chút." Bạn cùng phòng tặng cậu ta một ánh mắt 'tự cầu nhiều phúc'.
Hàn Tiêu nhìn chằm chằm thanh sô-cô-la trên chồng sách, mặt trắng bệch cả ra.
***
Mễ Uyển không hề biết sự tùy ý của mình đã đưa đến rắc rối to lớn cho người khác, đang vui mừng hớn hở gọi món ở một quán cơm ngoài trường. Mễ Uyển không kén ăn, những món cô gọi chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là phải đắt.
"Gọi nhiều thế làm gì, chị ăn có hết không?" Hướng Chân nhịn không được hỏi. Mễ Uyển vừa tới đã kêu tới bảy tám món, hai người bọn họ sao ăn hết được.
"Sao nào? Sợ đắt hả?" Mễ Uyển nhíu mày.
"Tôi không có sợ đắt." Chỉ là một tiệm cơm nhỏ ngoài trường, mấy món này có thể tốn bao nhiêu tiền chứ: "Tôi sợ ăn không hết sẽ lãng phí."
"Yên tâm, tôi gọi được thì sẽ ăn hết được." Mễ Uyển nói xong lại gọi thêm một ly ô mai chua mới chịu đặt thực đơn xuống.
"Không phải chị muốn giảm cân sao?" Hướng Chân đã hoàn toàn câm nín, ban đầu cậu thấy Mễ Uyển có vẻ đã ốm đi khá nhiều, còn tưởng đối phương đang nỗ lực giảm cân.
"Không ăn no sao có sức để giảm." Mễ Uyển thuận miệng đáp lại bằng một câu gần đây cô mới thấy trên mạng, vừa lướt qua một cái thôi là cô đã khắc sâu nó vào đầu rồi, quả thật là châm ngôn sống mà.
"... Kệ cô." Dù sao thì người béo đến mức phải dùng ma túy để giảm béo cũng không phải mình, Hướng Chân uống một ngụm nước lạnh cho hạ hỏa, cũng không biết mình đang tức cái gì nữa.
Tốc độ lên món của tiệm rất nhanh, chỉ chốc lát đã bày hết ra bàn. Mễ Uyển vừa uống nước ô mai vừa càn quét cả bàn đồ ăn, khiến Lông Vàng tròn cả mắt.
"Cậu không ăn sao?" Mễ Uyển hì hục ăn vẫn không quên mời mọc Lông Vàng.
"Không đói." Lông Vàng trợn trắng mắt.
"Vậy sao, nếu cậu không ăn, vậy nói đi." Mễ Uyển hỏi: "Muốn nhờ tôi làm gì?"
Lúc này Lông Vàng mới nhớ tới mục đích mình mời Mễ Uyển ăn cơm, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, sắp xếp câu chữ trong đầu hơn nửa ngày mới lắp bắp nói: "Hôm qua... cái phù tìm yêu của chị, dùng rất tốt."
"Đương nhiên rồi, bùa tôi vẽ có thể không tốt được sao?" Nếu là năm trăm năm trước, Mễ Uyển không dám tự khoe khoang kỹ thuật bắt yêu của mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng hiện giờ, cô lại hoàn toàn có thể tự tin để nói điều đó.
"Vậy... chị có thể... dạy tôi vẽ không?" Chỉ có một câu ngắn mà Lông Vàng phải ngắc ngứ ba lần mới nói xong, căng thẳng tới đỏ cả mặt. Cậu cũng tự biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng.
Ra là coi trọng kỹ thuật vẽ bùa của cô.
Mễ Uyển cười cười nhìn Lông Vàng, hào phóng nói: "Được thôi"
"Thật sao?!" Hướng Chân không ngờ mình mới nói một câu mà cô đã đồng ý dễ dàng như vậy, kích động đến mức đứng bật dậy.
"Chỉ cần có một cái giá hợp lý, chuyện gì cũng dễ nói." Mễ Uyển cười bổ sung.
Dáng vẻ vui sướng của Hướng Chân cứng lại, biết ngay bà cô này không dễ nói chuyện vậy mà. Nhưng trả tiền cũng tốt, giao dịch sòng phẳng, đỡ phải thiếu nợ nhân tình.
"Bao nhiêu tiền?" Hướng Chân hỏi.
"Cậu mới nói muốn học cách vẽ bùa đúng không?"
"Đúng." Hướng Chân gật đầu.
"Vậy là bán đứt kỹ thuật rồi, thế thì giá hơi đắt." Mễ Uyển bắt đầu định giá. Cái phù tìm yêu này của cô không khó vẽ, cũng không phải phù tìm yêu cấp cao, ưu điểm duy nhất của nó là không cần người bắt yêu phải có tu vi cao. Bởi vì lúc này tu vi của cô còn thấp, không thể vẽ ra loại phù tìm yêu cấp cao hơn nên mới cân nhắc tới nó. Sư phụ từng nói, loại phù tìm yêu này, đối phó với mấy con tiểu yêu dưới cấp năm còn tàm tạm, chứ gặp mấy con yêu cấp bậc cao hơn thì chỉ là đồ bỏ.
Không ngờ thứ đồ bỏ này đối với người bắt yêu hiện giờ lại thành của hiếm.
"Bao nhiêu tiền?" Hướng Chân thấy Mễ Uyển chần chừ không nói, không nhịn được hỏi lại lần nữa.
"Cậu học xong tự mình dùng hay đem về cho hiệp hội bắt yêu?" Mễ Uyển hỏi lại.
"Nếu tôi học được tất phải chia sẻ với mọi người trong hiệp hội rồi." Hướng Chân cũng không giấu giếm, thành thật trả lời Mễ Uyển.
Cho hiệp hội sao, xem ra là Bạch Phong xúi Lông Vàng đến tìm mình xin xỏ rồi. Mễ Uyển cười cười, trong lòng đã có nhận định. Nếu tự Lông Vàng muốn học, một học sinh không rõ gia cảnh như cậu ta thì hơi khó định giá, nhưng nếu là hiệp hội bắt yêu muốn học, cô có thể hét giá không nương tay rồi.
"Một trăm vạn, đảm bảo chỉ dạy đến nơi đến chốn." Mễ Uyển dựng thẳng một ngón tay.
"Một... một trăm vạn?" Hướng Chân biết chắc Mễ Uyển sẽ xài công phu sư tử ngoạm, nhưng không ngờ cô lại có thể ngoạm đến mức này: "Chỉ một cái bùa tìm yêu thôi mà."
"Chỉ một cái bùa tìm yêu, nhưng ai biểu các cậu không biết vẽ?" Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lông Vàng là Mễ Uyển đoán được gia cảnh nhà cậu ta không quá tốt, thế là tốt bụng đưa cho cậu ta một chủ ý: "Không thì cậu hỏi thử hội trưởng Bạch xem có muốn mua hay không?"
Hướng Chân do dự một lát rồi cầm điện thoại gọi cho Bạch Phong, còn tiện thể bật loa ngoài để Mễ Uyển có thể nghe được: "Hội trưởng, chị ấy nói... muốn một trăm vạn mới chịu dạy cách vẽ bùa tìm yêu cho chúng ta."
"Cậu không biết kể khổ sao, cậu cứ nói cậu chỉ là một sinh viên nghèo, không có nhiều tiền như vậy." Bạch Phong hiến kế cho Hướng Chân.
Hướng Chân không ngờ hội trưởng nhà mình sẽ nói ra mấy lời như vậy, xấu hổ không dám nhìn Mễ Uyển.
May là Mễ Uyển không để tâm lắm, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ cúi đầu tập trung ăn uống.
Hướng Chân vội cầm điện thoại lên, tắt loa ngoài, nhỏ giọng nói: "Hình như chị ấy đoán được tôi muốn đem về hiệp hội, nên mới không chịu giảm giá."
"Thì cậu nói đều là người bắt yêu với nhau, nể mặt mọi người cùng chung chí hướng mà giảm giá đi." Bạch Phong phát huy khả năng trả giá thiên bẩm của người Trung Hoa: "Bớt được vạn nào hay vạn đó."
Hướng Chân tuân lệnh, vừa ngẩng đầu định trả giá với Mễ Uyển đã nghe cô nói trước: "Tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ tùy tiện tóm một tên Dơi yêu thôi đã kiếm được một trăm vạn rồi, ra cái giá này để bán phù tìm yêu cho các cậu đã là nể mặt mọi người cùng chung chí hướng,... không... phải là giá rẻ như cho mới đúng."
"..." Đã không mở loa ngoài mà cô còn nghe được, Hướng Chân không che điện thoại nữa, nói thẳng lời của Mễ Uyển lại cho Bạch Phong nghe: "Chị ấy nói cái giá này còn không nhiều bằng tài sản chị ấy vơ vét của Dơi yêu, thế nên muốn mua hay không thì tùy."
Nhân tài là đây chứ đâu! Chẳng những tóm được ý chính, còn biểu đạt được tiếng lòng của cô. Mễ Uyển tán thưởng giơ ngón cái lên.
Hướng Chân không hề cảm nhận được là mình được khen, cúp điện thoại dưới ánh mắt xem thường của cô: "Hội trưởng đồng ý rồi, nhưng phải trả nhiều đợt."
"Nghèo vậy sao? Một trăm vạn còn phải chia thành nhiều đợt?"
"Hội trưởng nói có thể đặt cọc trước cho chị năm mươi vạn, chừng nào bọn tôi học xong cách vẽ phù tìm yêu rồi, ông ấy sẽ cầm lên tổng bộ để lấy tiền." Hướng Chân giải thích.
À, xem ra không phải nghèo mà là không muốn tự bỏ tiền, định làm theo trình tự, xin tiền cấp trên.
"Được thôi, chừng nào tôi rãnh sẽ dạy cậu, chiều mai được không, vừa lúc tôi không có tiết." Mễ Uyển nói.
"Một buổi chiều đủ không?"
"Dư sức, nhiều nhất là hai tiếng." Cái phù đó dễ vậy mà, hai tiếng là quá đủ rồi, nếu Lông Vàng có tư chất tốt, một tiếng cũng có thể học được.
"..." Hướng Chân ấp úng nửa ngày, cuối cùng nhả ra được một câu: "Chị kiếm một trăm vạn dễ thật đó nhỉ."
"Cũng tạm thôi." Mễ Uyển khiêm tốn.
***
Ăn trưa xong, cô quay về trường tiếp tục đi học.
Tiết buổi chiều học về thiết kế, dạy cách làm thế nào để thiết kế một khu vườn vừa đẹp vừa độc đáo. Tiết này Mễ Uyển miễn cưỡng hiểu được một ít, bởi vì nguyên chủ vốn có hứng thú với mảng thiết kế, trong đầu có không ít kiến thức về mảng này. Hiếm khi Mễ Uyển không ngủ, nghe được hết cả tiết.
"Được rồi, hôm nay sẽ giao cho các bạn một bài tập." Không biết mấy giáo viên có hẹn trước với nhau không nữa, đều canh đúng hôm nay mà giao bài: "Các bạn đã học môn này được một thời gian rồi, đã đến lúc để tự mình thiết kế một cái. Không cần thiết kế những khuôn viên quá phức tạp, các bạn cứ tưởng tượng nhà mình có một vườn hoa lớn, nghĩ xem nên tự bố trí vườn hoa nhà mình như thế nào. Lớp trưởng, tuần sau em thu hết bài tập rồi nộp lại cho tôi. Tan học."
Nói xong, giáo viên lại lần nữa ôm tài liệu khoan thai bỏ đi, để lại một rừng tiếng kêu rên của sinh viên. Đây là điểm giống nhau duy nhất giữa Mễ Uyển và những người khác, thì ra không chỉ mình cô không thích làm bài tập mà tất cả mọi người đều không thích.
Có lẽ do đòn tấn công bất ngờ vào buổi sáng khiến Mễ Uyển không có phản ứng quá lớn với bài tập về nhà này. Cô cúi đầu thu dọn sách vở, chuẩn bị đi về, bỗng nhìn thấy một thanh sô-cô-la có hơi quen mắt xuất hiện trước mặt mình.
"Cái này... trả lại cho cậu." Hàn Tiêu ấp úng.
"Tại sao?" Mễ Uyển nhíu mày, quà đã tặng đi lại bị trả về không phải là chuyện đáng vui vẻ gì.
"Tôi không ăn sô-cô-la, vậy nên cậu đừng tặng, lãng phí." Hàn Tiêu cẩn thận quan sát sắc mặt Mễ Uyển, mình nói vậy chắc đối phương đã tự hiểu rồi đúng không?
"Cậu không ăn sao." Mễ Uyển hiểu rồi, ra là không thích ăn, cái này dễ xử. Mễ Uyển nhận lại sô-cô-la rồi nói: "Những thứ hôm nay tôi mang chỉ có sô-cô-la là chưa xé bao thôi, nên tôi mới tặng nó cho cậu. Cậu không ăn thì để mai tôi tặng thứ khác cho."
"Không cần khách sáo vậy đâu." Hàn Tiêu vội vàng từ chối.
"Cần chứ, cần chứ, tôi mất nhiều tiết như vậy, việc học sau này đều phải dựa hết vào cậu, nếu cậu không nhận gì đó thì sao tôi dám mặt dày đi hỏi bài được."
"Chỉ vì việc học?" Hàn Tiêu muốn xác nhận lại.
"Nếu không thì sao?" Mễ Uyển thắc mắc hỏi lại, trừ học tập ra còn có gì khác?
"Không... không có gì..." Hàn Tiêu ngượng ngùng quay đầu đi: "Mọi người đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm, không cần cố ý tặng gì đâu?"
"Vậy tôi sẽ tặng đại cho cậu một món, cậu cũng nhận đại đi nha." Mễ Uyển cười gian, cô rất am hiểu đạo lý 'cắn người miệng ngắn, bắt người tay mềm*', kiên quyết muốn tặng quà. Không thì đến thi cuối kỳ sao có thể đúng lý hợp tình nhờ người ta giới hạn trọng điểm cho mình được? Cô nói xong, chẳng chờ Hàn Tiêu trả lời đã ôm ba lô và sô-cô-la chạy biến khỏi phòng học, để lại mình Hàn Tiêu với vẻ mặt ngơ ngác.
*Ý nói nhận lợi ích từ người khác thì phải nể mặt họ.
Thế rốt cuộc cậu ta có ý với mình hay là không?
***
Mễ Uyển ra cổng trường nhận Mèo yêu rồi đi thẳng về nhà. Thím Trương thấy cô ôm con mèo trị giá ba ngàn vạn về lại, vừa nâng niu nó trong lòng, vừa cẩn thận hỏi: "Con mèo đắt như vậy, chắc cũng ăn thịt đúng không."
Em ấy không chỉ ăn thịt, mà cả rau cũng ăn.
"Cô chủ, cô chụp giúp tôi bức ảnh đi, tôi muốn đăng lên mạng, để mấy chị em của tôi biết tôi cũng từng được ôm mèo quý tộc." Thím Trương nhét điện thoại vào tay Mễ Uyển.
Phải làm sao mới cản được thím ấy đây?
Cuối cùng Mễ Uyển không cản được, thím Trương vẫn chụp hình, đăng lên mạng xã hội với tiêu đề: Mèo quý tộc trị giá ba ngàn vạn.
"..."
Ăn cơm xong, Mễ Uyển đột nhiên nhớ ra mình phải vẽ bản thiết kế, mà vẽ bản thiết kế thì cần phái có máy tính, thế là cô quay đầu nói với Diệp quản gia: "Chú Diệp, tôi cần vẽ bản thiết kế, chú có thể tới nhà trọ lấy máy tính về cho tôi được không?" Cô nhớ ở nhà trọ ngoài trường của nguyên chủ có một cái máy tính chuyên dùng để vẽ bản thiết kế.
"Ngày mai Tiểu Trương đưa cô đi học, tôi sẽ kêu cậu ta tiện đường đi lấy." Diệp quản gia đáp lại một câu.
Mễ Uyển gật đầu, trở về phòng, việc đầu tiên là đi đến cửa sổ nhìn sang sân nhà cách vách. Nhưng bên đó lại tối đen như mực, không chút ánh sáng, hiển nhiên là chủ nhà vẫn chưa về.
Mễ Uyển không vội, cô đặt Mèo yêu nhỏ xuống rồi cầm theo quần áo ngủ đi tắm. Lúc cô tắm xong bước ra, Mèo yêu nhỏ đang ngồi trên giường kêu "Meow meow", móng vuốt chỉ ra ngoài cửa sổ.
Mễ Uyển đưa mắt nhìn sang thì thấy bông hoa nhỏ màu tím nhạt đã tự đẩy cửa sổ bò vào trong, không ngừng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khẳng định sự tồn tại của mình.
"Phàn Thần, anh về rồi hả?" Mễ Uyển cười đi tới.
"Ừ, sao giờ mới trả lời?" Anh gõ cửa cả nửa ngày mà chẳng thấy trả lời, còn tưởng cô đã ngủ rồi.
"Vừa nãy tôi đang tắm."
"À" Phàn Thần dừng một chút: "Tìm được cỏ Băng Nha rồi, cô có muốn sang đây không?"
"Muốn chứ, nhưng phải đợi một chút, mấy người chú Diệp vẫn chưa ngủ, chắc đến tối tôi mới qua được."
"Không cần." Nói xong, một luồng yêu lực tràn ra từ ngoài cửa sổ, Mễ Uyển tò mò nhìn ra, vô số dây leo chui lên từ nền đất, bện chặt vào nhau, chẳng mấy chốc, cửa sổ phòng cô và Phàn Thần đã được nối với nhau bằng một cây thang bằng dây leo, đủ để một người leo qua.
Qua đây đi." Phàn Thần đứng ở đầu kia cái thang, lẳng lặng nhìn cô.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...