Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm
Chương 37
Từ lúc trở về, Thanh Băng không về khách sạn, cũng không liên lạc với đám người Đài Phong, cô và Tứ Long đến ngôi biệt thự mà Tứ Long đã chuẩn bị trước.
Trong căn phòng,Thanh Băng tay cầm ly rượu vang đỏ đứng trước cửa sổ, tạo nên một khung cảnh mộng ảo, dáng vẻ băng lãnh cùng uy nghiêm của cô tựa hồ có thể tranh nhau soi sáng với ánh trăng ngoài kia.
Trên người Thanh băng cũng có một số vết thương do bị gai cứa vào khi ở trong rừng nhưng cô không hề lên tiếng kiêu la, đối với một số người khi bị đau do gai cứa chắc chắn sẽ hoảng sợ và đau đớn, nhưng đối với Trịnh Thanh Băng cô những vết thương này vốn chẳng đáng là gì.
“Tình hình Trần Gia thế nào?” Giọng nói băng lãnh nhưng cũng rất nguy nghiêm của Thanh băng vang lên.
Đức Long cung kính trả lời, “Lão đại, thời gian vừa rồi bên Trần Gia khá yên lặng nhưng….chúng tôi vừa mới nhận được tình báo khẩn cấp từ Thiên Long, trong đó nói…nói..” Đức Long ngập ngừng.
Sự ngập ngừng này của Đức Long khiến Thanh Băng không vui mà nhíu mày, cô từ từ quay lại đối mặt với Đức Long, giọng điệu uy nghiêm khiến người khác không thể không nghe theo, “Nói.”
Đức Long thoáng chốc hoảng hốt, sau đó dần lấy lại bình tĩnh rất nhanh, “Tình báo nói, người của Trần Gia vừa tấn công căn cứ Thiên Long, vì quá bất ngờ nên anh em trong bang không ứng chiến nổi, lô hàng dự trữ của Thiên Long đã bị Trần Gia lấy đi.”
“Cái gì?” Trịnh Thanh băng lần này đã bắt đầu có cảm xúc hơn, giọng nói của cô không còn băng lãnh mà thay vào đó là sự cả kinh hiếm có, kèm theo một sự tức giận mà không ai có thể gánh nổi.
“Lão đại, lần này Trần Lâm đã bắt đầu hành động rồi, lô vũ khí mà hắn ta lấy đi có sức công phá rất lớn, nếu rơi vào tay kẻ khác thật đúng là không tưởng tượng nổi hậu quả.” Hoàng Long nhíu mày.
Thanh Băng đương nhiên biết, trong Thiên Long cô luôn cho dự trữ một lô vũ khí có sức công phá lớn và đặc biệt lợi hại để có thể phòng vệ lúc nguy cấp, chỉ là không ngờ, thông tin cơ mật này Trần Gia lại có thể biết được.
Thanh Băng chậm rãi đi tới sofa ngồi xuống , cô im lặng, sắc mặt không hề lộ ra một chút cảm xúc khiến người khác không biết cô đang tính toán điều gì.
Không gian trong phòng dần rơi vào tình trang yên lặng đến ngạt thở, nhưng rất nhanh, thanh âm của cô lại vang lên xoá tan bầu không khí áp bức này, “Trần Lâm không phải đối thủ lợi hại nhất.”
Vân Long nhíu mày, “Lão đại, ý của người là… Trần Lâm còn có kẻ khác chống lưng?”
Thanh Băng gật đầu, thật ra suy nghĩ này của cô có từ lúc cô bị ám sát bằng thuốc nổ, tuy trong lúc đau đớn tột cùng của cái chết nhưng cô vẫn nhận diện ra, loại thuốc nổ này là loại thuốc nổ quân dụng của quân đội, Trần gia thuộc về thế giới ngầm tuyệt đối không thể có được loại thuốc nổ tối tân này, cộng thêm việc từ trước tới giờ Trần Lâm luôn luôn e dè trước Thiên Long nhưng đột nhiên lại có sự to gan đến kinh ngạc như vậy, chỉ có thể là có một thế lực không đơn giản phía sau.
“Nếu như vậy, lão đại, số vũ khí hắn lấy của chúng ta là để cung cấp cho thế lực phía sau mà người nói.” Ngũ Long nói.
Thanh Băng gật đầu, “Âm thầm theo dõi, xem số vũ khí đó hắn sẽ vận chuyển tới đâu.”
“Dạ” Cả bốn người đồng thanh.
Ngũ Long bước lên, nói thêm, “Lão Đại, còn một việc nữa.”
“Việc gì?” Thanh băng mệt mỏi xoa mi tâm, thời gian không có cô, Thiên Long quả thật xảy ra quá nhiều chuyện.
“Các nguyên thủ quốc gia đang yêu cầu chúng ta vận chuyển số vũ khí như đã định cho họ, nhưng hiện giờ số hàng này cũng đã bị Trần Gia lấy đi.” Ngũ Long nói.
Thanh Băng nhíu chặt mày, vũ khí chính là bảo vật trấn quốc của các cường quốc trên thế giới, vấn đề này rất hệ trọng nên chắc chắn các lão nguyên thủ quốc gia kia không thể lơ là, Thiên Long càng không thể sơ sót, “Nhanh chóng mở cuộc họp với các nguyên thủ, tôi cần thông báo một số tình hình.”
Thân là người dẫn đầu, Thanh băng nhất định phải có một lời nói cho việc chậm trễ này.
“Da.” Ngũ Long cung kính.
Giải quyết xong tất cả mọi việc, Thanh Băng về khách sạn cũng là 10 giờ đêm, cô mệt mỏi đến thân xác lẫn tinh thần như muốn tách ra làm hai. Vốn nghĩ là giờ này tất cả điều đã ngủ, nào ngờ vừa về phòng thì chứng kiến một cảnh tượng rất ‘náo nhiệt’
Hoài Minh ngồi một góc, Văn Vĩ nằm dài lên bàn, Ái Linh ‘Giảng bài’ cho Roy nghe, Minh Khuê đang băng bó vết thương ở chân do bị kiến cắn, Đài Phong, Tuấn Khải, Thiên Ân, Tử Hạo thì vừa ăn Sanwhich vừa uống cooktail vừa nói chuyện.
Thanh Băng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô trở ra nhìn lại số phòng, 126! Đây đúng là phòng của cô mà, Thanh băng nhíu mày, đã mệt mỏi định về ngủ một giất nào ngờ….
Cô bỏ áo khoát xuống ghế sofa, đứng đó nhìn mọi việc diễn ra trong phòng cô một cách vô cùng tự nhiên, mọi người thấy cô vào chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục hoạt động của mình.
Gì đây? Đã vào phòng cô lại còn lờ đi cô? Tức chết cô mà.
Thanh Băng gằng từng chữ một, “Các người mở party hả?”
Tử Hạo vừa ăn sandwhich vừa ngước lên nói với cô, “Thanh Băng, cậu không biết đâu nãy giờ vui lắm, Roy không biết gì hết, Ái Linh đang dạy cho cậu ấy đọc chữ và nói tiếng của chúng ta.”
“Ah!” Thanh Băng ra bộ dáng đã hiểu sau đó nhìn Tử Hạo, “Vậy có phải là tôi về quá sớm không? Có cần tôi đi ra ngoài cho mọi người tự nhiên không?”
Tử Hạo vung tay, mỉm cười, “Đâu có, cậu cứ ở đây, chúng tôi ây da.” Văn Vĩ đá mạnh chân của Tử Hạo, ý bảo không nên nói nữa.
“Cậu làm cái khỉ gì vậy? Đau chết tôi rồi…” Tử Hạo nào biết nổi khổ của Văn Vĩ, anh ta nổi cáu.
Văn Vĩ liếc Tử Hạo sao đó cười làm hoà, “Chị…Thanh Băng, em về phòng đây, nãy giờ cũng mệt mỏi quá rồi.”
Văn Vĩ mau chóng rời đi, Hoài Minh thấy mắt trái giựt giựt đoán sắp có điềm chẳng lành nên cũng đứng lên mỉm cười, “Lão đại, cậu xem tôi đã mệt lả người rồi, về trước đây.”
“À, Thanh Thanh, à…. Anh cũng rất mệt, cũng muốn về ngủ, ngủ ngon nha.” Tuấn khải cũng nhanh chóng bấm nút biến.
Thiên Ân chu môi, làm bộ dạng không biết gì đến trước mặt Thanh băng, “Thanh Băng, cô nói xem trông tôi đàng hoàng như thế này, nếu Đài Phong không rủ tôi cũng không vào phòng con gái”
Thanh băng gật đầu, “Tôi hiểu anh mà.”
Một câu nói của cô khiến Thiên Ân không biết hiểu như thế nào mới đúng.
Nhìn đồng bọn lần lượt rút quân, lúc này Tử Hạo mới ý thức được là nguy hiểm đang kề cận sau lưng, đột nhiên anh ta thấy người đứng phía sau mình quá…nguy hiểm, anh ta quay lại, mở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Thanh Băng, đại mỹ nhân, à không đại nhân, tôi thật sự không cố ý, điều tại Đài Phong lôi tôi vào, tôi đi trước đây”
Vừa đi được vài bước, giọng nói của Thanh Băng lại vang lên, “Lần sau nếu muốn vui chơi cứ tự nhiên, nhưng chỉ cần nói trước một tiếng để tôi đừng về không đúng lúc.”
Tử Hạo không biết khóc hay cười vội vàng đi khỏi, Đài Phong cũng đứng dậy, đi đến trước mặt Thanh Băng, “Ăn gì chưa?”
Thanh Băng lắc đầu, “không đói, chỉ muốn ngủ thôi”
Đài Phong mỉm cười, định đi thì nhìn thấy trên tay Thanh Băng có những vết xước rất dài vì bị gai quẹt qua, anh nhíu mày cầm tay cô lên xem, “Lúc ở rừng?”
Thanh Băng gật đầu, không rút tay lại cũng không nói gì.
“Tại sao không nói?” Đài Phong nghiêm túc nhìn Thanh Băng.
“Chỉ là vết thương nhỏ, cần gì phải bận tâm.” Thanh Băng buông lõng người một cách tự nhiên ngồi xuống sofa.
“Ái Linh, đi lấy hộp thuốc.” Đài Phong quay sang Ái Linh.
Hộp thuốc nhanh chóng đưa tới, Đài Phong ngồi xuống thoa thuốc lên vết thương của Thanh Băng, thoa thuốc vừa cằn nhằn, “Lần sau, bị thương không được giấu.”
“Biết rồi.”
“Không được bỏ ăn, chút nữa phải kiếm gì đó mà ăn vào rồi mới ngủ.”
“Biết rồi.”
“Không được về trễ như hôm nay, đúng 9 giờ phải có mặt ở nhà.”
“Biết rồi.” Giọng Thanh Băng kéo dài ra, cô mỉm cười nhìn Đài Phong, “Anh càng lúc càng giống ông cụ non, cái gì cũng nói nhiều như vậy.”
Đài Phong rõ nhẹ lên đầu cô, “Còn không phải tại em? Nếu em biết tự lo cho mình thì anh cần gì phải nói nhiều.”
Thanh Băng tự nhiên dựa vào lòng Đài Phong, “Không lo gì nhưng chẳng phải cũng sống đến mười bảy năm rồi sao?”
Đài Phong mỉm cười ôm Thanh Băng vào lòng, cả hai đang lúc ngọt ngào thì bị những lời ‘dạy dỗ’ của Ái Linh làm cho phân tán sự chú ý.
“A- B- C, đọc đi.” Ái Linh chỉ vào bảng chữ cái.
Roy bập bẹ đọc theo, cách đọc nữa tây nữa ta của anh khiến người khác cơ hồ muốn bật cười lăn lộn.
Thanh Băng mỉm cười, hoá ra đây là cuộc sống của những người bình thường, vô lo vô nghĩ, bình yên mà không chút sóng gió, một cuộc sống cực kì bình thường.