Cô Gái Yêu Tiền

Chương 4-2


Chương trước Chương tiếp

"Gian phu đại nhân, anh không tiếp tục trò chuyện cùng bạn bè nữa sao?"

"Tiếp tục trò chuyện? Nói thêm lát nữa chắc bạn gái tôi bỏ trốn theo người khác mất!" Sắc mặt anh cực kỳ không tốt.

"Làm sao có thể chứ? Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp nha." Cô dũng cảm bồi thêm một câu, "Huống hồ, anh Ôn chỉ là bạn của tôi."

"Anh. . . . Ôn?"

Tiêu Đồng gật đầu một cái: "Đúng, anh ấy rất tốt, tại sao anh luôn thù hằn với anh ấy vậy"

"Cô thích anh ta sao?" Tề Vĩ hét lên, cô dám chắc cả đại sảnh đều nghe thấy.

"Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người cứ tiếp tục khiêu vũ đi." Tiêu Đồng mang theo bộ mặt cười cười, kéo Tề Vĩ ra khỏi đại sảnh, chạy ra sân sau của Hồ gia.

Thường thì trong sân sẽ có rất nhiều ghế đá, các cặp tình nhân sẽ ngồi ở đó trò chuyện. Hai người tìm một nơi vắng vẻ để tránh làm phiền các cặp đôi tâm tình.

"Này, gian phu đại nhân, cho dù anh không ngại mất mặt, nhưng tôi cũng rất hay đến những chỗ này. . . . . ." Cô thường xuyên đến những chỗ như thế này để xem triển lãm, nếu cứ như vậy cô còn mặt mũi nào đến đây nữa, "Anh có thể giữ cho tôi chút thể diện được không?"

"Sao cô có thể cười nói với Ôn Hải Đông như vậy, cô không nhớ thân phận của mình sao?"

"Tôi chỉ là bạn gái của anh, tại sao không thể nói chuyện với người khác? Anh nghĩ mình là ai, chúng ta đã kết hôn sao?" Đừng nói là bọn họ còn chưa kết hôn, kể cả cô có là vợ của anh ta, cô cũng có quyền tự do của mình.

"Kết hôn?"

"Không được trò chuyện với người khác phái, anh nghĩ đang ở trong phim truyền hình sao? Nam chính có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng vì vợ của mình trò chuyện cùng người khác mà đánh đập cô ấy." Hoặc giống như trong tiểu thuyết, nam chính sẽ có cách làm khác nhưng kết quả cũng không khác là bao, đáng tiếc cô không có khuynh hướng thích tự ngược, "Anh làm như vậy thật quá vô vị, như vậy chính là xúc phạm tôi. Anh không biết, nếu quá tham lam giữ lấy, lại càng làm người khác muốn chạy trốn sao?"

Tề Vĩ nhìn cô chằm chằm, ở trong mắt cô, anh không nhìn thấy một tia chột dạ nào.

"Rốt cuộc cô và Ôn Hải Đông có quan hệ gì?"

Tiêu Đồng nhìn anh thở dài: "Chỉ là bạn bè! Anh ta có rất nhiều sở thích giống tôi, có thể cùng nhau bàn luận."

"Sở thích giống nhau?" Giọng điệu có chút vị chua.

"Đúng vậy, âm nhạc, hội họa, trang sức, hí kịch . . . . mà . . . . . . Anh không thể hiểu được đâu." Tiêu Đồng không giải thích nhiều.

"Sao cô biết là tôi không hiểu?" Nghiến răng nghiến lợi.

"Gian phu đại nhân, thực tế một chút đi, về mặt này anh thực rất tệ nha, cùng lắm chỉ là học đòi người ta ra vẻ am hiểu thôi, đúng là làm trò cười." Cô nói thẳng vào vấn đề, không chú ý tới sắc mặt của anh ngày càng xanh mét, "Làm người phải tự biết lấy mình, anh ngoài ưu điểm là có rất nhiều tiền ra, những thứ khác không thể nào đem ra so sánh với người khác được!" (~: má này phán thẳng thấy sợ luôn =.=)

Anh ta chỉ thiếu nước treo một cái biển lớn có khắc chữ: "Cái gì cũng không biết" lên trên người thôi —— mà nếu muốn khắc, nhớ dùng thêm kim cương, đá quý khảm lên, mới thể hiện hết được bản chất cao quý của anh ta.

"Cô cô cô. . . . . ." Tề Vĩ giận dữ.

"Không cần nổi nóng, tôi chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi." Mặc dù rất thẳng tính nhưng biết nhìn tình hình là kỹ năng của cô (trong hướng dẫn du lịch), cô luôn biết thuận theo chiều gió, "Thật ra thì anh cũng có rất nhiều điểm tốt, ví dụ như . . . . . . thể lực của anh không phải rất tốt sao . . . . ."

Suy nghĩ mãi không ra điểm tốt thứ hai, tính tình trẻ con hình như cũng là ưu điểm, nhưng. . . . . . nếu nói ra, cô sợ rằng anh sẽ trực tiếp đánh cô.

Cái mạng vẫn quan trọng hơn, cô quyết định thuận theo anh ta một chút. Tuy là, một đứa trẻ nổi giận cũng không có gì đáng sợ..., rất nhanh sẽ quên mất là vì sao lại tức giận, nhưng cũng không cần đổ thêm dầu vào lửa.

Tề Vĩ lúc này chỉ cảm thấy thất bại đến cực điểm, anh là con trai duy nhất (tạm thời coi như là cháu đích tôn) trong gia đình, luôn được mọi người cung phụng hết mức. Hơn nữa, ông nội và mẹ anh luôn cưng chiều anh, chưa bao giờ tham gia vào chuyện của anh. Người ngoài thì luôn nhìn vào tiền và địa vị kinh tế của R&Q để ra sức lấy lòng anh, chưa bao giờ có người dám nói thẳng trước mặt anh như vậy. Mà người đó lại còn là người được anh bao nuôi.

Nhưng. . . . . . những điều cô nói hình như cũng có chút đúng. . . . . .

Hàng ngày, Anh luôn đi làm theo kiểu đi sớm về muộn, nhưng hình như cô so với anh còn bận rộn hơn nhiều —— cả ngày bận rộn đọc sách, nghe nhạc, đi dạo phố; loay hoay cùng cái máy chụp hình NK, bận rộn viết cái này vẽ cái kia, sửa sang lại đống đồ biểu diễn cổ quái của cô.

Mặc dù cô luôn nói mình cái gì cũng biết một chút, không am hiểu kĩ về một thứ nhất định, nhưng cô thực sự biết rất nhiều thứ. Chỉ là, cô không dùng cái đó để kiếm sống, mà là chỉ là sở thích của bản thân—— rất nhiều sở thích, khó trách cô lại đáp ứng điều kiện của anh, bởi vì thứ cô muốn, chỉ có tiền.

Cô sống trong thế giới của riêng cô, nhàn nhã tự đắc. Thậm chí cô có là tình nhân của anh đi nữa, anh cũng không có cách nào tác động đến cô.

Vì vậy, anh càng cảm thấy tức giận, cô coi anh như là một đứa trẻ để dỗ dành, nhưng lại cùng người đàn ông kia vừa nói vừa cười.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì bọn họ có cùng sở thích? Hay cô cũng giống như những người khác, cho rằng Ôn Hải Đông thông minh lanh lợi, là người trẻ tuổi thành công, đem hai người bọn họ ra so sánh?

Hừ! Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng anh thua kém Ôn Hải Đông? Anh không thể nào vượt qua anh ta!

Đây không chỉ là vấn đề mặt mũi nữa, mà nó còn liên quan đến cuộc sống của anh sau này.

Không thể để người phụ nữ này xem thường được, anh nhất định phải cho cô thấy anh vĩ đại như thế nào.

Anh là ai chứ, anh chính là Tề Vĩ!

Gần đây hình như “gian phu đại nhân” có chút không bình thường, một tuần sau, Tiêu Đồng mới chậm chạp phát hiện ra điều này.

Thời gian đi làm đã chuyển từ giữa trưa thành mười giờ sáng, hình như sớm lên không ít —— mặc dù vẫn là đi trễ; mà mỗi ngày về nhà cũng muộn hơn, thỉnh thoảng còn thấy anh đem công việc về nhà làm.

Phản ứng đầu tiên của cô là lập tức nói cho Ôn Hải Đông, nếu anh ta có mua cổ phiếu của R& Q, nhất định phải sớm bán đi —— dĩ nhiên, nếu muốn, anh ta có thể lên kế hoạch mua lại R&Q.

"Trước mắt thì R& Q vẫn còn rất ổn, cô yên tâm đi!" Ôn Hải Đông nói cho cô biết, "Nếu như nó có dấu hiệu suy sụp, tôi sẽ thông báo trước cho cô, để cô nhanh chóng đòi số tiền còn lại."

Anh âm thầm lắc đầu một cái, ở một đầu điện thoại Tiêu Đồng không thể thấy được.

Tên tiểu tử kia xem ra lần này đã đấu trực diện, thật tiếc là "người trong cuộc" kia lại không biết gì cả.

Lần trước Tề Vĩ cướp danh thiếp của Tiêu Đồng từ trong tay anh, chỉ liếc mắt qua đã nhớ tên và địa chỉ của cô, khiến anh chậm hơn một bước —— dĩ nhiên, anh đến chết cũng không muốn thừa nhận là do diện mạo của mình không hợp mắt Tiêu Đồng, như vậy thật quá mất mặt.

Tiểu tử kia, tuy có hơi cà lơ phất phơ, nhưng là thật ra thì rất thông minh! —— Ít nhất, trí nhớ cũng rất tốt.

Không biết với tính cách trẻ con của mình thì anh ta có thể tiến xa bao nhiêu trên thương trường, nhưng với khí phách của anh ta, anh ta hành động rất mau lẹ (biểu hiện lúc giành bạn gái của anh), hình như rất thích hợp với thương trường.

Anh nghĩ cần phải ra tay trước một chút, để tránh đến khi anh ta đã lớn mạnh, sẽ phải đấu với một đối thủ lớn.

"Anh Ôn, anh cũng không nên giậu đổ bìm leo nha." Tiêu Đồng hình như biết anh đang nghĩ cái gì.

"Làm sao có thể chứ? Chủ tịch Tề đâu phải là nhân vật dễ trêu chọc, tiềm lực R&Q rất lớn, Tề Vĩ cũng không phải là nắm quá nhiều quyền lực, tôi dù có ý định phá rối, cũng chỉ có thể tác động rất nhỏ." Đây là lời nói thật, "Thế nào, đau lòng sao?"

"Bắt nạt một đứa trẻ không phải là hành vi tốt, muốn ức hiếp cũng nên đợi anh ta lớn lên rồi hẵng chơi!" Nghĩ đến cảnh khuôn mặt đẹp trai của anh ta tràn đầy nước mắt, cũng có chút không nỡ.

"Tiêu Đồng, cô rất thông minh." Có thể biết được ý định của anh, nhưng cũng không thể biết được hướng đi tiếp theo, "Buổi chiều tới rạp chiếu phim đi, có buổi chiếu mở màn của MHY."

"Không gian kín sao!" Phản ứng sau dịch Sars.

"Cô không đi sao?"

"Dĩ nhiên —— có!" Tiêu Đồng cười.

Vì vậy lúc Tề Vĩ tan việc trở về nhà, nhìn thấy trong nhà không có bóng người, chỉ có một tờ giấy để lại trên bàn.

"Gian phu đại nhân, tôi đi xem phim, bữa tối anh tự mình giải quyết, có lẽ tôi sẽ về trễ."

Tề Vĩ nhìn chằm chằm tờ giấy, không biết vị "Gian phu" này ở vị trí nào trong lòng cô.

Cầm lên một cái đĩa CD của cô, bỏ vào máy. Trên CD có vài chữ to: 100 ca khúc nổi tiếng thế giới ( vol 1).

Anh ngồi nghe loại nhạc nhức đầu này cả buổi tối, thậm chí có vài bài nghe đến thuộc.

Jazz, Valse, còn có cả khúc quân hành.

Buồn ngủ quá. . . . . .


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...