Cô phục vụ mang hóa đơn đến, giống như nhà hàng lần trước, hóa đơn cũng được kẹp trong một cuốn sổ, nhưng lần này là sổ màu xanh rêu.
Vương Quân đã chuẩn bị sẳn tinh thần thanh toán, sợ ví tiền lại bị kẹp vào khóa kéo của túi xách không gỡ ra được, cô đã phải lấy ra thẻ tín dụng đặt trong túi. Thấy cô phục vụ mang hóa đơn đến, cô liền đưa ngay tay ra nhận, nhưng đã bị Kevin đón trước.
Cô vội nói: “Em đã bảo lần này để em trả mà lại, anh giành làm gì?”
Anh liền cười: “Mình đâu có nói “lần này”, mình nói “lần sau” đó chứ!”
Cô phục vụ mặt lạnh như tiền nhìn hai người, khuôn mặt vẫn hiện rõ câu hỏi “sao hai vị này lại cặp với nhau?”
Anh rút tiền ra rồi kẹp vào cuốn sổ và nói với cô phục vụ: “Không phải trả lại đâu.”
Cuối cùng thì cô phục vụ cũng đã nở được một nụ cười.
Hai người ra khỏi nhà hàng và đến chỗ xe Kevin đỗ, anh bấm mở khóa rồi mở cửa cho cô.
Cô còn đang mừng thầm vì thoát thân thì đột nhiên thấy ba chủ từ hướng khác của xe đi ra, lạnh lùng nói: “Kevin, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Cô đã giẫm một chân lên xe, nghe thấy thế liền khựng lại, không biết phải lên hay xuống nữa.
Kevin liền đỡ cô xuống, nói: “Em ra kia đợi một lát, anh nói chuyện với cô ấy một lát rồi lái xe ra đón em.”
Cô đang định rảo bước đi thì bà chủ nói: “Đừng đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với chị.”
Kevin liền ngăn: “Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”
“Tôi nói có liên quan là có liên quan.”
“Tôi nói không liên quan là không có liên quan. June, em cứ ra kia đợi anh, anh sẽ đến ngay.”
Cô đành phải sang một trung tâm thể dục thẩm mỹ cạnh nhà hàng để đợi, thấy hình như bà chủ nhà hàng đang chửi Kevin, một tay chống nạnh, tay kia chỉ chỉ trỏ trỏ, trông rất dữ dằn, thật tiếc cho dáng dấp đó.
Trong lúc ấy, Kevin chỉ một mực cúi đầu, lấy mũi chân vẽ nguệch ngoạc xuống đất. Mãi mới thấy anh ngẩng đầu lên, thì thấy bà chủ tát anh một cái. Cô đứng rất xa mà vẫn nghe thấy tiếng “bốp”.
Bà chủ chân đá tay đấm anh, còn anh thì cứ như bao cát, để mặc cho cô ta đày đọa.
Ba chủ lại vớ lấy chiếc giày cao gót rồi bổ vào mặt anh.
Vừa nãy ngồi ăn cô đã để ý đến đôi giày cao gót của bà chủ nhà hàng, biết chiếc giày gót nhọn đó hoàn toàn có thể trở thành hung khí giết người, ít nhất là có thể tàn phá dung nhan, thế là cô liền lao tới, quát lớn: “Sao cô lại hành hung người khác giữa ban ngày ban mặt vậy?”
Bà chủ nhà hàng liền quay sang hùng hổ: “Chị có quyền gì mà can thiệp?”
“Tôi không có quyền can thiệp nhưng tôi có thể gọi điện thoại cho cảnh sát, có người can thiệp được.”
“Chị có bằng chứng chứng tỏ tôi đánh người không?”
Cô liền giơ điện thoại lên. “Đương nhiên là có chứ !”
“Chị hỏi anh ta xem anh ta có cho chị báo cảnh sát không?”
Cô sợ nếu báo cảnh sát sẽ làm lộ chuyện Keviin vượt biên, đành phải giả vờ hùng hổ giơ điện thoại lên và đứng đó.
Bà chủ nhà hàng giận dữ nói: “Kevin, tại sao anh lại kể hết chuyện cho chị ta?”
“Tôi chẳng kể gì hết.”
“Vậy tại sao chị ta lại biết?”
“Cô ấy chẳng biết gì cả.”
“Thế tại sao chị ta không dám báo cảnh sát?”
“Cô ấy sợ cô, được chưa?”
Vương Quân vội nói: “Tôi không quan tâm đến chuyện của hai người, chỉ cần cô không hành hung người thì tôi không báo cảnh sát nữa.”
Bà chủ nhà hàng liền quay sang đối chất với cô: “Chị làm ở đâu vậy?”
“Việc gì cô phải quan tâm tôi làm ở đâu.”
“Đừng tưởng chị không nói là tôi không điều tra được.”
“Cô điều tra được thì còn hỏi tôi làm gì?”
“Chị ở viện A đúng không? Nhìn vẻ mọt sách của chị thì biết chị là con chuột bạch của viện A.”
Cô biết “chuột bạch” là biệt danh mà những kẻ lãng nhách gọi những người làm việc trong viện nghiên cứu như cô, vì họ luôn mặc áo blouse trắng, có người còn chỉ làm bạn với chuột bạch.
Cô tức nổ đom đóm mắt, cô gắng tìm ra mấy từ hiểm độc như từ “chuột bạch” để mỉa mai cô ta.
Hai người phụ nữ nhìn nhau gườm gườm, đều vì tức giận mà lồng ngực phập phồng, cứ như đang thi đấu coóc-xê vậy.
Kevin nói: “June, mặc kệ cô ta đi, mình đi thôi.”
Anh mở cửa phía cô rồi đỡ cô lên xe, sau đó quay sang cửa bên kia và vào khoang lái.
Bà chủ nhà hàng xông về phía cửa bên anh ngồi và nhổ nước bọt vào trong, anh đóng cửa lại, lùi xe ra, gần như đi ngang qua trước mặt cô ta. Qua gương, cô nhìn thấy cô ta loạng choạng tránh sang một bên, suýt nữa thì ngã.
Nhưng chỉ tích tắc sau, cô ta đã lấy lại được sự trấn tĩnh và ưỡn ngực đi vào nhà hàng.
Cô phát hiện ra rằng câu chuyện của hai người này rắc rối hơn nhiều so với câu chuyện trong bài hát Em là người con gái của anh, dường như có rất nhiều yêu hận tình thù rối ren trong đó.
Cô nói: “Em thấy anh thích bài hát Em là người con gái của anh như thế, cứ tưởng là… anh đã từng làm tổn thương cô ấy.”
“Em thấy cô ta có giống với người dễ bị người khác làm tổn thương không?”
“Thế tại sao anh lại bảo bài hát đó phát họa bức chân dung của anh?”
“Thì em hỏi như thế mà.”
Cô bắt đầu cảm thấy đầu óc u mê, anh chàng này làm sao vậy? Tại sao lại có thể cô hỏi thế nào, anh đáp thế đó? Như thế thì làm sao cô biết câu nào của anh là thật, câu nào là giả, làm sao có thể tin lời anh ta được nữa?
Cô đoán Kevin cũng không để tâm đến việc cô có tin anh hay không, thế là cô liền gạt chủ đề này sang một bên và chuyển chủ đề khác. “Tại sao hôm nay cô ta lại chửi anh?”
“Tốt nhất là em không nên biết.”
“Vì sao?”
“Vì nếu biết, chắc chắn em sẽ rất bực.”
Cô thầm nghĩ, chuyện này sao lại liên quan đến mình nhỉ? Mình cũng muốn xem rốt cuộc là thế nào. Cô liền cam đoan: “Anh cứ nói đi, em sẽ không bực đâu.”
Kevin ngần ngừ một lát rồi nói: “Cô ta bảo vì tương lai tốt đẹp của bọn anh mà hằng ngày cô ta phải chịu sự hành hạ của thằng cha mập đó, còn anh lại… cặp kè với em…”
Cô không hề cảm thấy bực mình trước câu nói này, thậm chí còn thấy vui là đằng khác, điều này chứng tỏ cô ta không nghĩ cô hơn Kevin quá nhiều tuổi, ít nhất chênh lệch tuổi tác giữa hai người không khiến cô ta nghĩ rằng cô và Kevin chẳng thể cặp kè với nhau.
Cô liền mách nước: “Sao anh không nói anh cũng vì tương lai tốt đẹp của cả hai mà phải chịu đựng… sự hành hạ?”
Kevin không kìm được liền bật cười. “Wow, em đanh đá thật đấy ! Đáng lẽ phải để em đứng ra cãi nhau với cô ta hộ anh.”
“Em cũng chẳng hơn gì mà, ban nãy cãi nhau với cô ta,em cũng như anh, tức không nói nổi câu nào.”
“Không phải anh tức không nói nổi câu nào.”
“Thế thì là gì?”
“Chả buồn nói với cô ta nữa.”
“Tại sao?”
“Vì những lời đó cô ta đã nói quá nhiều rồi.”
“Hay nói cách khác, vì tương lai tốt đẹp của hai người mà cô ta phải chịu đựng sự hành hạ của nhiều người ư?”
Anh không đáp, chỉ cười đau khổ, chắc là mặc nhận.
“Anh và cô ấy… rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Thế nào là sao?”
Ý em là… tương lai tốt đẹp của hai người… là như thế nào?”
“Hơ hơ, em bảo còn có thể là thế nào nữa?”
“Có phải bọn anh đã giao kèo với nhau, đợi cô ấy…ly hôn với chồng rồi kết hôn với anh và sống một cuộc sống hạnh phúc không?”
Kevin liền nhún vai: “Đúng là như thế !”
“Thế bao giờ… cô ấy mới ly hôn với chồng?”
“Đến ngày cô ấu muốn chia tay thôi.”
“Có phải đợi đến khi cô ấy lấy được Thẻ Xanh không?”
“Cô ấy lấy được Thẻ Xanh rồi.”
“Thế có nghĩa là đang đợi để trở thành công dân Mỹ?”
“Cô ấy là công dân Mỹ rồi.”
Cô thực sự không thể đoán được nữa: “Thế cô ấy đang đợi cái gì chứ?”
“Làm sao mà anh biết được?”
“Vậy anh phải đợi đến bao giờ?”
“Làm sao mà anh biết được?”
“Thế anh cứ… chờ đợi trong vô vọng thế này à?”
Cô tưởng Kevin sẽ nói “anh làm sao biết được”, cô quyết định nếu đến lần thứ ba mà anh vẫn nói không biết thì cô không hỏi nữa, vì như thế chứng tỏ anh không muốn trả lời. Người ta không muốn thì ngươi còn hỏi cái gì chứ? Ai chẳng có lòng tự trọng.
Nhưng Kevin lại đáp: “Cũng không phải là chờ đợi.”
“Sao không phải là chờ đợi? Anh bỏ bê bố mẹ để ở lại Mỹ không phải… vì cô ấy sao?”
Mắt anh nhìn thẳng về phía trước. “Cũng không thể nói là vì cô ấy.”
“Thế thì vì ai?”
“Vì tình yêu.”
“Tình yêu trừu tượng ư?”
“Ừ.”
“Hay nói cách khác là vì… lý tưởng trong trái tim mình ư?”
Kevin nghĩ một lát rồi nói: “Anh cũng không biết là vì cái gì. Có thể chỉ để chứng minh sự lựa chọn của mình là đúng; cũng có thể vì biết trên thế gian này không có cô gái nào vì tình yêu mà bất chấp tất cả, còn cô ấy, ít nhất đã từng khiến anh vì tình yêu mà bất chấp tất cả…”
“Tại sao lại có thể nói thế gian không có cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả?”
“Giờ thì anh biết là có rồi, nhưng ý anh nói ban nãy là… trước đây.”
“Gi ờ có rồi hả? Anh tìm thấy rồi ư?”
“Ừ.”
“Thế thì lời tiên đoán trong bánh cookie cũng chuẩn nhỉ!”
“Thực ra lời tiên đoán trong bánh cookie không phải là câu nói đó.”
“Thật hả? Thế là cái gì?”
Anh liền cười: “Là When in Rome, do as the Romans do (Nhập gia tùy tục).”
“Thế sao anh lại đọc là You found your dream girl?”
“Sáng tác ngẫu hứng thôi. Thế nào rất có ý tưởng đúng không?”
Anh đã lái xe đến trước cổng nhà mới của cô, cô xuống xe, bấm khóa mở cửa ga ra, chuẩn bị vào lấy xe về nhà. Nhưng anh cũng vào theo. “Anh cất thức ăn mang từ nhà hàng về vào tủ lạnh cho em nhé!”
Cô khách sáo nói: “Anh mang về mà ăn.”
“Anh không có chỗ để.”
“Chỗ anh ở không có tủ lạnh à?”
“Anh ở cùng Jimmy.”
Cô nghĩ có thể là do anh không có thân phận đàng hoàng nên không thuê được nhà, đành phải ở cùng Jimmy, bèn nói: “Thế thì cứ để trong tủ lạnh của em, khi anh đến làm sàn anh mang ra ăn trưa.”
“Bình thường làm việc anh không ăn trưa.”
“Vậy hả? Tại sao lại thế?”
“Thấy phiền hà.”
“Sao lại như thế? Không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Không sao! Bình thường chín giờ anh mới ăn sang, buổi chiều xong sớm, trên đường về nhà anh vào một nhà hàng hoặc cửa hàng ăn nhanh ăn là xong.”
“Anh không nấu cơm à?”
“Không.”
“Jimmy cũng không nấu à?”
“Không. Lâu rồi không ăn homemade food (đồ ăn nhà nấu) rồi.”
Cô liền hứa: “Thế cuối tuần em mang bữa trưa nấu từ nhà đến cho anh nhé?”
“Thật hả?”
“Dĩ nhiên là thật chứ!”
“Tuyệt quá ! Em là… vị chủ nhà tốt bụng nhất mà anh đã từng gặp !”