Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 49


Chương trước Chương tiếp

Tiếng trống trường vang lên dồn dập, rất đúng nhịp điệu, mấy đứa "cô hồn" đang lảng vảng ở căng tin cũng nhanh chóng lướt nhanh về lớp, dáng vẻ trông vội đến nực cười. Cũng phải thôi, cái trường này nói nghiêm khắc thì hơi quá nhưng nói thoải mái thì càng có điều phi lý. Học sinh chỉ cần đi học muộn hay vi phạm nội quy đều có kết cục rất chi là là đen xì. Bị phạt đã đành, còn mời phụ huynh đến uống nước, không những vậy học bạ cũng sẽ có 1 nét bút sáng ngời của thầy cô với lời nhận xét đầy nhiệt huyết, đó đã trở thành điều thảm họa trong đầu của mỗi học sinh ở đây. Tuy nhiên biện pháp này không phải là tuyệt đối, còn sót lại 1 vài đứa với level cao hơn, vẫn ung dung nhàn nhã, vẻ bất cần đời. Trong số đó sao thiếu được nhóm nhí nhố kia.



Tai đeo tai nghe, mắt liếc sang nó, hắn vừa đá mấy hòn đá nhỏ nhắn bên đường vừa nói:

-"Ê, hôm nay sao vậy? Thấy tôi đến rủ đi học xúc động quá à?:

Nó đưa tay mở nhạc to hơn, lấn hết tiếng nói của hắn, chân vẫn bước đều đều.

Hắn cũng chẳng vừa, không biết từ bao giờ hắn lại hồn nhiên đến vậy. Chân thoăn thoắt chạy lại chỗ nó, tiếp theo gỡ tại nghe của nó ra quấn vòng vào tay rồi xuýt xoa:

-"Suốt ngày nghe mấy cái này chỉ làm hại màng nhĩ thôi."

Nó liếc xéo hắn, mặt lạnh như tảng băng ngàn năm:

-"Câm mồm và cút đi."

Mặt hắn đỏ dần lên, chưa kịp phản bác thì đã nghe giọng nam thánh thót cất bên tai:

-"Haha, bị người ta chửi như vậy mà còn thản nhiên vậy, tôi nghĩ nếu cậu đi tranh giải diễn xuất thì ốt-sờ-ca sẽ nằm chắc trong tay cậu đấy."

Hắn nhếch mép:

-"Vậy sao? Yên tâm khi đó tôi sẽ dành cho cậu chân giữ xe và tiếp nước cho fan của tôi. OK?"

Đôi mắt xanh xinh đẹp của Daniel lập tức "đổi màu", mùi thuốc súng lan tỏa nồng nặc, cuộc chiến lại chuẩn bị bắt đầu.

Nó hơi nhíu mày rồi rảo bước về phía lớp mình, 2 tên kia thấy vậy vội lẽo đẽo đằng sau, ánh mắt vẫn đang đấu đá.

Ba người bước vào lớp, không khí đã trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt nhìn khẽ hắn rồi quay sang nó thở dài, sau đó lại ngước xuống bàn Hải Dương lắc đầu. Bất giác cả 3 chuyển mắt xuống. Ôi mé ơi, cô nàng hot girl nhất hệ mặt trời đang lả chả nước mắt, đôi vai gầy khẽ run run, khiến người ta nhìn vào đã thấy thương cảm. Daniel cười roi rói, dáng vẻ rất vui:

-"Mĩ nữ của cậu khóc sao? Cậu đúng là vô tâm mà, để cô vợ nhỏ 1 mình cô đơn vậy coi sao được. Phải không Hân?"

Nó nhún vai đi về bàn mình, hắn đưa cái nhìn lạnh toát cho Daniel, mặt hầm hầm:

-"Óc cậu toàn đậu phụ à? Cậu ấy không phải vợ tôi, hiện giờ tôi đã có vị hôn thê rồi nên tốt nhất cậu ăn nói cẩn thận chút."

Daniel cười khẩy:

-"Không biết vị tiểu thư bất hạnh nào mà lại vồ vập được đại thiếu gia đây?"

Hắn không hề bực mình, trái lại còn đưa đôi mắt tràn đầy vẻ đắc thắng nhìn Daniel:

-"Là Lâm Khả Hân."

Daniel há hốc miệng định nói thì cô Huệ đã bước vào lớn tiếng nạt:

-"Còn không về chỗ. Mấy em xem đây là cái chợ à?"

Daniel gườm mặt đi xuống, miệng lẩm bẩm:

-"Đúng là atsm, nghĩ tôi là con nít chắc. Nhật Nam chết tiệt, hôm nay lại nghỉ học, không có đồng minh gì hết."

Hắn vỗ vai Daniel:

-"Đậu phụ kia, lẩm bẩm gì đấy?"

-"Đậu phụ? Cậu tưởng đầu óc ai cũng bất thường giống cậu à? Đúng là đồ bitch."

Hắn xoay bút, miệng hơi nhếch:

-"Không tin thì hỏi cậu ấy xem."

Lần này không chỉ Daniel trố mắt mà Hạ Vy cũng mắt chữ o mồm chữ a nhìn nó thăm dò.

Phập...

Quyển sách in dày cộm lao vi vút đập thẳng vào mặt hắn, dính sát 1 chút rồi mới nuối tiếc rơi bạch xuống đất. Nhìn khuôn mặt hắn còn in lần hôn sách, Daniel bất giác cười lên sặc sụa.

Cô Huệ đang giảng bài, thấy vậy hơi bực mình nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

-"Có chuyện gì sao?"

Nó không nói gì, gương mặt tràn đầy sát khí, cúi xuống tiếp tục chép bài, hắn 1 tay ôm mặt, tay kia nhặt quyển sách dưới đất lên lườm nó 1 cái rồi nén đau thương nhìn ra cửa sổ. Chỉ còn Daniel đưa tay bịt miệng cười, lắc đầu thay cho câu trả lời.

Bên kia chí tuyến, Hải Yến đã ngừng khóc nhưng ánh mắt lại như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

**********************************************************************************************************************************************

Nó ngồi thu người trong 1 quán cà phê khá yên tĩnh, vừa mở 1 số tài liệu về Lâm Hải Nam mà Nhật Nam gửi đến, chưa kịp đọc thì trước mặt nó đã xuất hiện mấy cái bóng dài lêu khêu.

Nó ngước lên, chân bắt chéo nhàn nhã hỏi:

-"Ngô Hải Yến, cậu lại muốn gì đây? Lợi dụng cả người khác để đạt mục đích, quả thực bỉ ổi hơn cả bọn côn đồ ngoài chợ."

Hải Yến mặt đỏ bừng, răng nghiến răng trèo trẹo.

Choang.. ly nước cam của nó bị Hải Yến hất vỡ đổ lênh láng ra sàn, nó đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên, nhếch mép cười nhẹ 1 cái rồi lại nhìn vào điện thoại.

Ầm, Võ Hải Dương đá chiếc ghế cạnh nó, đùng đùng sát khí:

-"Lâm Khả Hân. mày nghĩ mình là ai? Thái độ đó là ý gì? Mày muốn chết đúng không?"

Nó cau mày, nở nụ cười vô cùng hiền lành với Hải Dương:

-"Nếu muốn ngồi cùng thì cứ thoải mái đi, không cần vậy đâu."

-"Mày..."

Hải Dương giang tay định tát nó thì Hải Yến đã nắm chặt lấy bàn tay cô ta, nhíu mày ra hiệu không đồng ý, rồi quay sang phía nó:

-"Tôi biết cậu không hề thích Tuấn, sao phải ép mình như vậy? Nói đi, phải làm sao thì cậu mới từ bỏ đây."

-"Tôi đang xem phim tình cảm Trung Quốc à?"

Hải Yến chau mày, có vẻ hết kiên nhẫn:

-"Chỉ cần cậu từ bỏ, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu."

Mắt nó ánh lên tia đỏ rực, nhếch miệng:

-"Được thôi, nếu cậu có thể làm cho Ngô Minh Nhật quỳ dưới chân tôi xin lỗi thì tôi có thể xem xét lại."

Hải Yến ú ớ nhìn nó. Phải, vì hắn cô có thể bất chấp hết nhưng chuyện này có vẻ không ổn. Minh Nhật dù gì cũng là chủ tịch tương lai của Ngô gia sao lại quỳ dưới chân 1 con nhỏ ngông cuồng vậy được. Còn chưa kể nếu để Dương Ái Linh biết vì cô mà Minh Nhật phải cúi mình thì ngày tháng sau này làm sao sống được. Hít 1 hơi sâu, Hải Yến nói:

-"Đừng giỡn nữa. Tôi biết chuyện vừa qua khiến cậu rất đau khổ, rất hận tôi và Minh Nhật. Nhưng Hân à, Hoàng Tuấn không..."

Bộp... bộp...

Nó đưa tay vỗ đầy thích thú:

-"Tôi không muốn nghe cậu đọc kinh." Rồi nhìn vào đồng hồ nói:

-"Cho mấy người 1 phút để biến khỏi đây, nếu không đừng trách tôi ác độc."

Hải Yến tím mặt, xoay người định tát nó, theo phản xạ nó xoay người tránh đi. Bị mất đà Hải Yến ngã nhào về đằng sau, đầu đập vào cạnh bàn bên cạnh, 1 dòng máu tươi chảy ra. Bỗng 1 bóng lớn chạy vụt đến quỳ xuống chỗ Hải Yến khẽ nâng lên, ánh mắt chuyển sang tia chết chóc nhìn nó:

-"Lâm Khả Hân, anh biết em rất giận anh và Yến nhưng anh không ngờ em lại có thể độc ác như vậy. Em thay đổi quá nhiều."

Nó cười chua chát, những lời của anh như con dao sắc nhọn cứa vào tim nó, từng đợt, từng đợt một:

-"Tôi độc ác? Tôi thay đổi?" Nó cười sặc sụa rồi nói tiếp:

-"Hai người đã tập vở kịch này bao nhiêu ngày rồi hả? Nhưng diễn sâu lắm, chúc mừng 2 người nhé."

Minh Nhật mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy mệt mỏi nhìn nó:

-"Em thôi ngay kiểu đó đi, em thật..."

-"Ngô Minh Nhật, anh nghe rõ cho tôi, Lâm Khả Hân này không phải thục nữ, càng không phải cừu non mặc các người muốn trêu đùa, muốn nói năng gì thì nói. Nếu không muốn người của mình tổn thương thì tốt nhất đừng để cô ta lởn vởn trước mặt tôi, đừng cắn người bừa bãi, nếu không..."

Nói đến đây, nó nở nụ cười ghê rợn, ngón tay kêu rắc rắc, Minh Nhật hơi tái mặt, bế xốc Hải Yến lên rồi nói:

-"Anh xin lỗi vì những chuyện đã làm với em, nhưng nếu em còn động đến Hải Yến thì anh nhất định không bỏ qua."

Dứt lời Minh Nhật quay người bước đi, khóe miệng Hải Yến nở nụ cười mãn nguyện nhìn nó đầy khiêu khích.

*************************************

-"Hân, sao em bất cẩn vậy? Anh nói rồi đừng nhảy trên mấy tảng đá này nữa mà, nguy hiểm lắm." Tiếng 1 cậu bé đang trách yêu cô em gái nghịch ngợm.

-"Hừ, anh nói nhiều quá đi mất, em đau quá, anh mau giúp em cầm máu đi."

-"Được rồi, nén chịu đau nhé."

Mắt cô bé hơi chớp chớp, khẽ nói:

-"Anh này, sau này có phải anh luôn bảo vệ, chăm sóc em vậy không?"

Tay xoa đầu cô bé, nụ cười trên môi cậu bé kia cũng rạng rỡ hơn:

-"Em ngốc, anh là anh của em thì tất nhiên sẽ luôn bảo vệ em rồi, cho dù em có phạm lỗi thì người anh này cũng luôn sẵn sàng chịu trách nhiệm thay em."

Cả không gian rộng lớn chỉ còn lại tiếng cười giòn giã của hai thiên thần nhỏ.

************************************************************************

Nó nắm chặt chiếc điện thoại trong tay như muốn bóp nát ra, ánh mắt trở nên sắc bén, lạnh lùng, y như đã trở thành người khác vậy:

-"Là anh ép tôi nên đừng trách tôi vô tình, phụ nghĩa."

***********************************

Xin lỗi mn ạ, dạo này mình học cả ngày rồi, hơi bận nên không viết thường xuyên được, mong mn thông cảm, mình sẽ cố gắng ra chap mới nhanh nhất có thể ạ!!!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...