Cô Gái Của Những Cơn Mưa
Chương 45: Hiểu lầm
- Cô, chân của cô?
- Uyên, sao cô lại đến đây? – Cô gái ấy hỏi.
- Tôi hỏi là chân của cô, sao lại như vậy? – Uyên hỏi.
- Cô đã thấy rồi thì tôi cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa cả, tôi chẳng bị gì cả. – Cô gái hất mặt nói.
- Cô lừa Đức sao? Cô lừa sự quan tâm của anh ấy sao hả? – Uyên tức giận chạy đến cầm lấy tay cô ta hỏi.
Cô ta hất tay của Uyên ra, đứng dậy quát thẳng vào mặt Uyên:
- Tôi lừa anh ta đấy, cô thấy sao hả? Tại anh ấy ngu mà thôi.
- Cô…cô đúng là đồ trơ trẽn. – Uyên nói.
- Đây là kế hoạch của cô và gia đình cha mẹ nuôi của cô đúng không? – Nó lên tiếng hỏi.
- Cô là ai mà lại xen vào chuyện của chúng tôi hả? – Cô ta quát thẳng vào mặt nó.
- Tôi là ai cô không cần biết, chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi. – Nó lạnh lùng quét mắt qua người cô ta làm cô ta lạnh sống lưng nói.
- Đúng vậy. – Cô ta nói.
- Cô muốn làm vậy để Đức cảm thấy có lỗi với cô rồi cưới cô để cô có thể moi tiền của gia đình anh ấy để cứu vãn cái công ty đổ nát nhà cô đúng không? Thật ra cô không phải trẻ mồ côi gì cả, cô là con gái ruột của họ. – Nó nói.
- Đúng vậy. – Cô ta cười khẩy nói. – Nhưng mà các người biết cũng đã muộn rồi, theo như tôi biết thì Đức chẳng phải đã hủy hôn với cô ta rồi sao? Anh ấy sẽ chọn tôi thôi.
- Cô, sao cô lại có thể đê tiện như thế hả? – Uyên tức giận nói.
- Tôi đê tiện vậy đó. Cảm ơn các người cũng đã đến đây, hai người đã giúp cho kế hoạch của tôi thành công thêm một phần nữa. – Cô ta nói.
- Ý cô là gì? – Nó hỏi.
- Cô là Vũ đúng không? Đức và Long, chồng sắp cưới của cô đang trên đường tới đây đó. À kia kìa, họ đến rồi, các người hãy đợi đấy nhé!
Cô ta nói rồi ngã khuỵu xuống đất khóc lóc thê thảm. Nó và Uyên bất ngờ trước sự thay đổi của cô ta, quá bất ngờ rồi. Cô ta vừa khóc vừa lết đến ôm lấy chân của Uyên:
- Uyên, tôi xin lỗi. Tôi không có ý cám dỗ Đức đâu. Cô đừng trách tôi, anh ấy hủy hôn với cô tôi hoàn toàn không biết gì cả, cô đừng trách tôi mà. Đừng đánh tôi nữa mà. Cô Vũ ơi, xin cô tha cho tôi đi.
Tất cả màn diễn của cô ta đều được thu vào tầm mắt của hắn và Đức. Cả hai người giận đến sôi cả người, anh bước đến giật lấy tay Uyên kéo ra sau làm nhỏ trong bất ngờ mà mất thăng bằng ngã xuống đất. Anh nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô gái ấy để cô ngồi lại trên sofa. Anh quay qua Uyên quát:
- Cô làm gì vậy hả? Sao cô lại có thể ức hiếp một cô gái tàn tật như cô ấy hả?
Uyên lòm còm ngồi dậy từ dưới đất, lòng cô lạnh băng, Đức quả thật không tin nhỏ. Nhỏ đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người mình, đứng thẳng người, ngẩng cao đầu nhìn Đức:
- Anh thật sự tin lời của cô ta à? Anh thà tin lời của cô ta mà không tin tôi, anh rốt cuộc có hiểu tôi không hả? Tôi là con người sẵn sàng làm ra những chuyện đê tiện này à? – Uyên quát thẳng vào mặt anh.
- Không phải tôi không tin cô mà là cô làm những chuyện tôi không thể tin được. Từ những thái độ dạo này của cô cũng đã đủ để chứng minh chuyện này là do cô làm. – Đức nói.
- Thì ra là vậy, tôi và anh yêu nhau suốt bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng anh lại không tin tôi mà đi tin con đàn bà đê tiện kia à? – Uyên tức giận quát thẳng vào mặt Đức.
- BỐP.
Đức tát Uyên, đây là cái tát thứ hai rồi. Uyên cười khẩy, những giọt nước mắt bắt đầu rơi:
- Haha, ra là vậy. Tôi thua rồi. Tôi còn định là trong lần gặp mặt chiều nay sẽ xin lỗi anh, nói với anh là tôi thái độ dạo này của tôi đã sai, sẽ cùng anh chăm sóc cô ta, đền bù lỗi lầm cho cô ta nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa rồi. Vì cô ta không đáng nhận được điều đó. – Uyên đột nhiên bật cười lớn rồi quay lưng bước thẳng ra ngoài.
- Lệ Vũ, tôi cũng quá thất vọng về cô rồi. – Đức quay qua nói với nó.
- Anh tin cô ta chứ không thèm tin tôi và Uyên, vậy thì anh cứ chìm đắm trong sự lừa dối của cô ta đi. – Nó nói với anh rồi quay qua hắn. Nó bước đến cầm lấy tay hắn. – Đi, chúng ta đuổi theo Uyên đi Long.
Trái với sự mong muốn nó, hắn không đi cùng nó mà hất cánh tay của nó ra. Hắn lạnh lùng nói với nó:
- Tôi quá thất vọng về cô. Uyên dù có vì một lúc manh động mà làm vậy còn cô, cô là người ngoài cuộc không lẽ cũng mù quáng theo Uyên. Chuyện này làm tôi quá thất vọng về cô rồi Lệ Vũ à.
- Anh không tin tôi. Tùy anh thôi, người mù quáng là hai người chứ không phải tôi và Uyên, hai người cứ tiếp tục bị cô ta lừa dối rồi hối hận đi.– Nó quay qua cô ta nói – À, quên tôi nói với cô chuyện này, công ty của cha mẹ cô đã phá sản trong sáng nay rồi, chuẩn bị gánh nợ đầy lưng đi nhé!
Nó lấy từ trong túi xách của mình ra một tệp tài liệu và một máy ghi âm, nói:
- Đây là tất cả những chuyện cô ta đã làm.
Nó đặt tất cả tài liệu lên bàn rồi nhanh chóng qua lưng bước ra ngoài. Hắn cầm tệp tài liệu mở ra xem, những hành động, những số liệu và cả những hình ảnh trong đấy khiến anh và hắn hoa mắt. Hắn mở máy ghi âm lên, đoạn đối thoại giữa ba người lúc nãy lập tức được phát lên. Đức xanh mặt nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa:
- Cô…cô dám làm ra những chuyện như thế này sao? Cô gái trong sáng, ngây thơ ngày trước đâu rồi hả? – Đức nói.
- Cô ta chết rồi, chết từ cái ngày anh hủy hôn với cô ta. Cô gái ngây thơ ấy yêu anh, yêu say đắm, vậy mà anh lại thẳng tay vô tình gạt bỏ cô ấy. – Cô ta đứng thẳng dậy nói với Đức.
- Cô, cô giỏi lắm. – Đức chẳng nói gì nữa, vứt thẳng tệp tài liệu xuống đất rồi chạy như bay ra ngoài.
- Cô hãy đợi đấy, tôi sẽ khiến gia đình cô không bao giờ ngóc lên được nữa. – Hắn nói rồi cũng chạy ra ngoài.
Cô ta khuỵu xuống đất, thế là hết, hết thật rồi. Cô ta cứ ngỡ sẽ có được Đức, đến phút cuối này, Đức vẫn mãi chẳng dành cho cô. Lần này, cô đã hại chính mình rồi, hại luôn cả gia đình mình rồi. Trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô, có một cô gái ngồi trên mặt đất khóc, khóc cho sai lầm và cho cả tình yêu của mình…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và cả những truyện mà mình sưu tầm được nữa. Mời các bạn ghé đọc!