Cô Gái Của Những Cơn Mưa
Chương 13: Học sinh mới
Cô Thủy bước vào. Cô nói với giọng ôn hòa:
- Chào các em, hôm nay cô sẽ giới thiệu với các em hai học sinh mới của lớp chúng ta có hai học sinh mới.
- Học sinh mới hả cô? Trai hay gái vậy cô? – Cả lớp bắt đầu nhao nhao.
- Các em trật tự đi. – Cô Thủy nói khuyến mãi một nụ cười dịu dàng khiến cả lớp răm rắp nghe theo. – Hai em vào đi.
Từ phía cửa bước vào một chàng trai và một cô gái. Cả hai người đều có thể nói là những hot boy và hot girl, hoàn hảo đến mức tuyệt vời. Chàng trai mang trên mình một vẻ đẹp lãng tử cùng với nụ cười tỏa nắng trên môi khiến bao cô nàng đang có mặt lúc bấy giờ sắp ngất. Còn về cô gái, cô không mang trên mình một vẻ đẹp dịu dàng như Uyên và nó mà cô mang trên mình một vẻ đẹp có thể nói là vô cùng sắc sảo. Nó nhận thấy dù cô gái này luôn nở nụ cười nhưng ánh mắt cô ta luôn toát lên một vẻ rất buồn.
Cô Thủy lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nó và sự chìm đắm trong mộng mị của các cô nàng chàng trai khác:
- Hai em có thể giới thiệu bản thân mình chứ? – Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Dạ được. – Chàng trai nói – Chào các bạn, mình tên là Bảo – Lê Duy Bảo. Mong các bạn ủng hộ.
- Chào các bạn, mình tên là Ngọc – Trần Ánh Ngọc. Mong các bạn góp ý nếu mình có làm gì sai. – Cô gái nói.
- Tốt, vậy bây giờ hai em muốn ngồi ở đâu? – Cô Thủy nói.
- Dạ, em muốn ngồi cạnh bạn Lệ Vũ. – Bảo nói.
- Dạ, em muốn ngồi cạnh bạn Minh Đức. – Ngọc nói.
- Hả???? - Ở dưới lớp có hai con người hét lên. Đó là Đức và nó.
Cô Thủy nhìn nó và Đức khiến hai người im bặt rồi quay lại nói:
- Nhưng hai bạn đó đã có người ngồi cùng rồi.
- Dạ không sao, em có thể ngồi kế bạn ấy nhưng là bàn bên cũng được mà. – Bảo nói.
- Ừm, cũng được. Còn Ngọc thì sao? – Cô Thủy hỏi.
- Thôi, em ngồi đâu cũng được. – Ngọc nói.
- Ừm, vậy thôi em ngồi kế Bảo luôn đi.
- Dạ cũng được.
- Ừm, thôi các em về chỗ đi. – Cô Thủy nói.
- Dạ. – Cả Bảo và Ngọc đều đồng thanh.
Nói rồi cả hai người đều bước đến chỗ ngồi của mình. Khi đã yên vị, Ngọc lấy tập sách ra và bắt đầu tiết học đầu tiên như mọi người nhưng Bảo thì không như vậy. Bảo quay qua nó, cười nói:
- Lệ Vũ, chào bạn!
- Ơ, chào bạn! – Nó nói mà có gì đó khó hiểu.
- Bạn không nhớ mình sao? Mình buồn đấy. – Bảo nói.
- Thật sự là mình không nhớ bạn là ai.
- Mình là Lê Duy Bảo đấy.
- Chuyện đó thì mình biết rồi.
- Bạn thân thời thơ ấu của bạn đấy.
- Xin lỗi, nhưng mình vẫn không nhớ bạn là ai.
- Vũ không nhớ à, lúc nhỏ mình thân nhau lắm đấy. Tụi mình vui vẻ lắm cho đến khi gia đình của bạn gặp… - Bảo đang nói thì bị nó lấy tay bịt miệng lại.
….
Ký ức ngày xưa
Ở sân sau của một ngôi nhà xinh đẹp hiện đang có một bé trai và một bé gái rượt đuổi nhau chạy khắp vườn.
- Vũ đứng lại đó, nhất định Bảo sẽ bắt được Vũ. – Thằng nhóc hét lên.
- Lêu lêu, ngu ha đứng. Đứng lại cho bị bắt à. – Cô nhóc vừa cười vừa nói.
- Mau đứng lại đó.
- Không… Lêu lêu, có giỏi thì đến đây mà bắt Vũ đi.
Tiếng cười của cả hai vang vọng khắp cả khu vườn xinh đẹp cùng với bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh cho đến khi bé gái té ngã xuống.
- Huhu, đau quá đi. – Bé gái khóc rân lên.
- Vũ có sao không? – Bé trai nói với vẻ lo lắng.
- Huhu, đau quá đi. Tại Bảo hết cả đấy, tại Bảo rượt Vũ.
- Thôi, cho Bảo xin lỗi. Bây giờ Bảo cõng Vũ vào nhà cho mẹ thoa thuốc nha!
- Thoa thuốc có đau không?
- Sẽ không đau mà nó sẽ còn làm cho vết thương của Vũ không còn đau nữa đấy.
- Được, vậy mau vào thoa thuốc thôi.
- Ừm. – Thằng nhóc cõng bé gái vào nhà. Vừa đi cả hai lại cùng đùa giỡn khiến những tiếng cười lại vang vọng khắp cả bầu trời xanh ngát.
…
Trở về với hiện tại, nó ngồi nghe Bảo kể mà đã dần dần nhớ ra được điều gì đó. Nó mừng rỡ:
- A, vóc dáng này, khuôn mặt này, mái tóc này và cả nụ cười này nữa.
- Cuối cùng bạn Vũ cũng nhớ ra rồi. – Bảo giả vờ giận.
- Hehe.
Từ nãy cho đến giờ chỉ có hắn là ngồi im lặng. Hắn lặng lẽ liếc ngang liếc dọc Bảo, dò xét Bảo cẩn thận từ đầu cho đến chân. Khuôn mặt hắn đen như than, cả người toát ra sát khí nồng nặc khi mà liếc Bảo đang ngồi nói chuyện với nó một cách vô tư.
Còn về nhỏ và anh thì chẳng có một tí khả quan nào khi đột nhiên xuất hiện một cô nàng Ánh Ngọc. Ánh Ngọc cứ liên tiếp bắt chuyện với Đức khiến nhỏ tức giận vô cùng nhưng nhỏ lại cố nói với bản thân rằng mình chẳng là gì của Đức cả, chẳng có gì để mà tức giận. Nhỏ đã thế thì Đức cũng chẳng hơn gì, anh khó hiểu vô cùng, cô nàng này là ai. Sao lại cứ đeo lấy anh thế này, anh và cô ta có quen nhau từ lúc nào đâu. Anh nhìn qua Uyên thấy khuôn mặt u ám của nhỏ, anh rất muốn giải thích cho nhỏ nghe nhưng anh lại tự nói với bản thân mình anh chẳng là gì của nhỏ cả, lấy tư cách gì để mà giải thích.
Thế là trong sự xuất hiện của hai nhân vật mới, cả lớp lại chìm vào trong sự ảm đạm của nó khi lại có quá nhiều nguồn sát khí bốc lên từ những bàn cuối cùng của lớp. Hiện tại, trong đây chỉ có Ánh Ngọc, nó và Bảo là đang vui vẻ còn những người khác thì tâm trạng chẳng tốt chút nào mà cái lí do thì chỉ vì hai nhân vật mới này đây.
....
* Chào các bạn! Mình là Mun! Đây là trang blog của mình (Mun Lương Blog): http://munluong.blogspot.com/ . Ở trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài của mình cùng với các truyện mình sưu tầm được trên mạng. Mình mong các bạn sẽ ghé thăm và ủng hộ mình trong thời gian sắp tới. CẢM ƠN CÁC BẠN RẤT NHIỀU.