Cô Em Nhầm Giường Rồi

Chương 16: Lấy thân trả nợ


Chương trước Chương tiếp

- “ Mọi người nhìn kìa, mắt của họ kì quái quá.”

- “ Ối chà, vết thâm thật là đồng đều nha!”

Đám con trai trong lớp xì xầm bàn tán liên tục, cặp mắt không ngừng nhìn láo liên về phía hai người đang…ngủ bù ở cuối lớp.

- “ Khiết Du và Hán Khanh có cặp quầng thâm y như nhau, lẽ nào đêm qua họ…” Đầu Đinh kích động gặm móng tay, vui vẻ thao thao bất tuyệt.

BỐP!

Một chiếc dép dịu dàng ôm thẳng lấy cái miệng đang tía lia của Đầu Đinh, làm cậu chàng lảo đảo.

Tất cả không buồn tìm kiếm thủ phạm, Thiên hạ đệ nhất phi dép của lớp này, còn phải tìm nữa sao?

- “ Ném chuẩn đấy.” Hán Khanh nằm bẹp trên bàn, khùng khục cười tán thưởng.

- “ Quá khen, quá khen rồi.” Tôi híp mắt nói, lại tiếp tục đưa tay lên miệng ngáp.

Chết tiệt thật, hắn ta có cái lúm đồng tiền, làm nụ cười của hắn nhìn như một đứa trẻ, khỉ thật, nhưng thật sự là dễ thương quá đi!!

Tôi vẫn nằm dài trên bàn, nhưng tâm trí đã theo gió bay tít lên trời.

Hán Khanh thật sự rất ít khi cười, chỉ có cười nham hiểm, cười nửa miệng, cười khinh bỉ, cười biến thái, nhưng cười để lộ hai cái lúm đồng tiền nhỏ xinh kia, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến.

- “ Cậu chảy dãi kìa.” Hán Khanh đột nhiên lười nhác lên tiếng.

Tôi vừa nói gì về dễ thương ấy nhỉ? Quên đi!

- “ Ờ, sao mắt của cậu...” Tôi nói, lại tiếp tục đưa tay lên che một cú ngáp long trời lở đất nữa.

- “ Thức khuya học bài.” Hắn đáp cụt lủn, rồi tiếp tục nhắm nghiền mắt, trên khuôn mặt treo bốn chữ “XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN”.

Tôi chán nản nhún vai, tiếp tục ngủ.

Cả hắn và tôi đều biết rằng, cái lý do đó chỉ có quỷ mới tin. = =

----- Một ngày tẻ nhạt, buồn chán bên cạnh một gã tẻ nhạt, buồn chán lại trôi qua -----

Ra về.

Tôi tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi cổng trường, cuối cùng cũng thoát cái tên đười ươi họ Mai đó, thật là thoải mái quá đi.

- “ Đứng lại đó.”

Tôi lèm bèm, ừ thì đứng, chứ không lẽ nằm lại đó?

- “ Giày của tôi đâu?” Hán Khanh một tay xách balô, một tay chỉnh headphone, vô cùng, vô cùng phong trần bước tới trước mặt tôi.

Tôi nhướn một bên mày lên, giả vờ ngây thơ.

- “ Hôm qua tôi đã nhắn tin nhắc cậu rồi mà? Định chọc tôi tức chết hả?” Hắn tăng âm lượng lên một chút, cặp mắt rất đẹp bắt đầu nổi lửa tưng bừng.

Oài, cái tên này chẳng có óc hài hước gì cả. >_____

Sau mười phút tiếp tục nghe hắn giảng giải về giá trị thực sự của đôi giày pa tin rách đó, mặt tôi đã trở thành một đống rất khó coi. = =

- “ Nhưng tôi không có tiền, tôi cũng không muốn nợ cậu!” Tôi bất lực gào lên, tiếp tục túm cổ áo hắn lắc lấy lắc để.

- “ Tôi có cách cho cậu trả nợ.” Hán Khanh đột ngột nói, vẻ mặt vẫn lạnh như băng.

- “ Ý, cách gì?? Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi sẽ làm tất!!” Tôi buông áo hắn ra, cười cười mong chờ.

Khi tôi nhận ra điều đó, thì đã quá trễ. Đôi mắt màu hổ phách trong vắt của hắn lập tức lộ rõ nụ cười đắc thắng, khoé miệng mỏng thanh tú cong lên thành một nụ cười mê hoặc. Đây chính là vẻ mặt của một người thợ săn sau khi đã săn được con mồi mà mình mong chờ bấy lâu, có vui vẻ, có đắc chí, có cả một chút…ác độc!

Hán Khanh kéo tôi lại gần, thì thầm:

- “Khiết Du, làm bạn gái tôi nhé?”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...