Cô Em Nhầm Giường Rồi

Chương 11: Phao ơi phao à


Chương trước Chương tiếp

"Trịnh Lâm nhún vai:

"- Em thấy tối qua các anh phản ứng hơi quá, giống như gái mới lớn lần đầu mọc mụn ý. Thật sự đến tuổi này rồi thì yêu đương cũng là chuyện dễ hiểu, Khiết Du nó....

"

Giọng Trịnh Sơn chậm rãi bay đến:

"- Chú có tin tôi cho chú điểm tâm bằng giấy vệ sinh không?

"

Trịnh Lâm hãi hùng cụp mông chạy thẳng lên lầu, để lại phía sau một vạt khói hết sức nghệ thuật...

"

( Lời tác giả: Chương này có thể mọi người sẽ thấy hơn lan man, nhưng đó chính là khởi đầu cho trận chiến ác liệt của nữ chính và nam chính, vậy nên, có gì không vừa ý thì cứ từ từ nhận xét ha. ^^)

o.0.o

Rốt cuộc, tối hôm đó, tôi gặp ác mộng. = =

Nhân vật chính của cơn ác mộng này, đương nhiên là anh thiếu gia cà chớn vô địch họ Mai nào đó.

Trong giấc mơ, tôi thấy hắn làm nhiều trò rất biến thái, mà nếu kể lại ở đây chắc chắn quý vị độc giả không phun thì cũng nghẹn, vậy nên, chỗ này xin tỉnh lược~~~

Nhưng vấn đề chính ở đây là, sáng nay, khi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình chưa học bài!!!!!!!!

Sau khi xem cái topic láo xược chết bầm đó xong, hình như tối qua tôi đã bị ba lão anh ma chê quỷ hờn hỏi cung như điên... Hỏi tới khi trăng núp vào bầu trời đầy sao, hỏi cho đến khi mắt tôi bắt đầu díp lại....

Hôm nay!

Kiểm tra rồi!

Tôi vò đầu bứt tai!!!!!

Trên đời này còn đạo lý hay không???

Ô ô ô tuyệt vọng quá, làm sao đây làm sao đây, tôi không muốn xơi trứng, tôi không muốn trở thành đại lý buôn bán trứng gà trứng ngỗng!!!!! >o

Một lát sau, bộ não thiên tài chợt của tôi loé sáng.

Đúng rồi, chính là cách đó, đúng!

Vẫn còn kịp! Vẫn còn cứu vãn được.

Tôi ngẩng mặt lên trời, hừng hực khí thế hét:

"- Phao ơi ta đến đây!!!!!

"

------ Nhiệt huyết tràn đầy -----

Mãi mà chưa thấy em gái xuống ăn sáng, Trịnh Lâm khều khều vai Trịnh Sơn:

"- Gọi nó xuống nhá?

"

Trịnh Hải núp mặt sau tờ báo to sụ:

"- Chú không thấy lão ta vẫn còn đang giận đến nỗi mặt chuyển màu liên tục như tắc kè à? Gọi Khiết Du xuống chẳng khác nào gọi mồi lửa cho một quả bom siêu bự!

"

Trịnh Lâm nhún vai:

"- Em thấy tối qua các anh phản ứng hơi quá, giống như gái mới lớn lần đầu mọc mụn ý. Thật sự đến tuổi này rồi thì yêu đương cũng là chuyện dễ hiểu, Khiết Du nó....

"

Giọng Trịnh Sơn chậm rãi bay đến:

"- Chú có tin tôi cho chú điểm tâm bằng giấy vệ sinh không?

"

Trịnh Lâm hãi hùng cụp mông chạy thẳng lên lầu, để lại phía sau một vạt khói hết sức nghệ thuật.

----- Cốc cốc cốc ------

"- Tủn à? Sao lâu quá vậy? Muộn rồi!!!

" Giọng Trịnh Lâm lanh lảnh ngoài cửa.

Tôi toát mồ hôi hột chép công thức hoá lên mảnh giấy bé ri rí, bực bội nói vọng ra:

"- Làm ơn đừng có gọi tên ở nhà của em ra đây. Hôm nay em ăn sáng dưới căn tin, bây giờ xin đừng làm phiền.

"

"- Thì anh đang cố gắng làm điều đó đây!

"

Tôi trợn mắt, á, viết sai rồi!!!!

"- Trịnh Lâm anh vui lòng khép cái mồm đáng yêu của anh lại, không thì anh không còn cơ hội nghe nó hót nữa đâu đấy! Ồn ào thế này, làm sao em viết phao cho xong được chứ???

"

Ngoài cửa im lìm.

Hí hoáy một lúc, tôi chới với phát hiện, hình như lúc nãy quả thực nói sai cái gì đó mất rồi...

Chưa kịp có động tĩnh, đột nhiên cửa phòng tôi bị đạp ra rất đẹp mắt!(Nếu ai cũng ra vào như thế này chắc tôi nói với mẹ tháo hết cửa ra là vừa, haizzz....)

Trịnh Sơn bẻ tay rôm rốp đứng ngay ngưỡng cửa, nheo mắt đe doạ:

"- Nghe nói, em đang làm phao hỉ?

"

Tôi liếc mắt ra phía sau, thấy Trịnh Lâm chết tiệt đột nhiên có hứng thú ngắm nhìn đôi dép đi trong nhà của mình.

Ôi xong rồi...

Trịnh Sơn im lặng bước đến bàn học của tôi, cầm tờ phao lên lắc đầu:

"- Thật không ngờ em lại tệ đến mức này....

"

Tôi nước mắt lưng tròng, kéo kéo tay áo anh...

"- Kéo kéo cái gì???? Làm có cái phao cũng không nên thân, thật là quá mất mặt!

"

Tôi nghệt ra.

Trịnh Sơn gắt:

"- Làm cái gì mà chảy mặt ra như thế? Làm phao là phải chép lên khăn giấy, nếu chúng ta đang xem trộm thì còn lý giải được là đang chùi nước mũi. Em viết lên tờ giấy to sụ thế này chẳng khác gì gào lên rằng ồ-ố-ô-tôi-đang-phao-đây-mọi-người-thấy-thế-nào?

"

Trịnh Hải gục gặc đầu.

Tôi há mồm trợn mắt nhìn ba vị sư huynh yêu dấu của mình, hoá ra bọn họ cũng từng...hê hê hi hi he he...

Trịnh Sơn xoa cằm, bình luận thêm:

"- Còn nữa, anh biết làm phao thì phải càng nhỏ càng tốt, nhưng em viết thế này, rốt cuộc để kiến đọc hay là để ruồi đọc? Khó coi chết đi được...

"

Tôi cười tươi như hoa mùa xuân, nắm tay anh lắc lấy lắc để:

"- Đại ca, anh tài ghê!

"

Trịnh Lâm trầm tĩnh bổ sung:

"- Hắn ta từng nổi tiếng toàn trường với kì tích chép bảng tuần hoàn nguyên tố hoá học lên tóc...

"

Tôi lườm anh ta, hừ, đừng có mà cưa bom, tóc của Trịnh Sơn có phải rễ tre đâu...

Trịnh Sơn đột ngột hét lên:

"- Còn đứng ngây ra đó, làm thôi!

"

Tôi bẹt miệng ra, hỏi ngơ ngác:

"- Làm cái gì?

"

Anh nháy mắt:

"- Làm phao, hỏi thừa, cùng làm sẽ nhanh hơn đúng không?

"

------ Cảm động vô ngần ------

Sau đó, trên đường đi học, Trịnh Sơn giảng giải cặn kẽ cho tôi về giá thị trường của các loại phao, cách chuyền phao, giấu phao, làm thế nào để không bị phao đè....

Trịnh Sơn anh nên viết sách về chuyên đề này đi!!!!!

Tới trước cổng trường, anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:

"- Em không được lạm dụng. Chỉ khi cùng đường mới phải sử dụng thứ này, còn không thì tự học bài vẫn tốt hơn, phải chứ?

"

Tôi cười he he nhìn anh nói nhỏ:

"- Vậy trong quãng đời học sinh của mình anh cùng đường hơi bị nhiều đúng không?

"

Trịnh Sơn tái mặt, vung tay cốc tôi một cái đau điếng, sau đó quay xe lóc cóc chạy đi. Nhưng không sao, tôi là người rất độ lượng, quan trọng nhất ở đây là anh ấy đã hoàn toàn tha thứ cho tôi, ya hô!

Trịnh Lâm và Trịnh Hải đứng phía xa, giơ ngón cái lên cười toe toét.

Vào giây phút đó, tôi bỗng nhiên nhận ra một điều, làm em gái của những ông anh xấu xa, thật sự không tệ chút nào.

Cảm giác ấm ấm dễ chịu lan toả trong tim, tôi đứng bất động cười vui sướng, bất chấp ánh mắt kì dị không giấu diếm của người đi đường. = =

---- Giờ kiểm tra đã đến -----

Cô Hùng nhịp nhịp cây thước gỗ trứ danh, chậm rãi đi qua đi lại.

Tôi im lặng nhìn đề bài trước mặt, thật sự muốn khóc mà không có nước mắt.

Oa oa oa soạn phao nhầm đề cương rồi!!!! Công cốc rồi!!!!!

Vật vã cắn bút nhìn xuống, cuối cùng tôi quyết định câu nào làm được thì làm, còn nước còn tát, tuyệt đối không đầu hàng.

"sột sột sột

"

Tôi trợn mắt nhìn sang bên cạnh...

Gã tiểu tử họ Mai nào đó đang phi bút như bay, phát ra tiếng sột sột vô cùng hoành tráng.

Tôi bĩu môi.

Khoe mẽ!

Tôi lại nhìn xuống bài của mình... Hức, nếu nói hắn khoe mẽ thì tôi cũng sẵn sàng mặt dày khoe mẽ mà!

Quan trọng là, tôi có cái cóc khô gì để mà khoe đâu... -_-

"- Ê.

" Như một vị cứu tin, Đầu Đinh ngồi bàn trên hào hứng quay xuống nhìn tôi.

"- Hửm?

" Tôi nhướn mày. Muốn giúp thì giúp đại đi, còn làm duyên làm dáng, rõ lằng nhằng!

"- Nhìn lưng cô Hùng kìa!

"

Tôi nhăn mặt, cụt hứng:

"- Nhìn cái đầu cậu, trên lưng cô ý có dán phao hay sao mà phải nhìn chứ?

"

"- Thì đúng là như vậy mà.

" Cậu ta tỉnh bơ đáp.

Tôi!

Lập tức!

Lia mắt sang tấm lưng kiêu kì của cô Hùng!

Trên đó, chễm chệ một tờ phao được dán hết sức đẹp mắt, hết sức tinh tế. Kẻ nào nội công ghê rợn thế nhỉ?

Tôi ngửa mặt cười, hôm nay nếu trúng số tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu!

Thế là, nếu có ai tình cờ đi ngang qua lớp 11A3 sẽ thấy một cảnh tượng hết sức quái dị: Cô giáo đi đến đâu, ánh mắt học sinh hau háu nhìn theo đến đó...

Được một lúc, sau khi cô Hùng đi ngang chỗ tôi khoảng 4 lần, đột nhiên tờ phao bị tróc ra!!!

Ố ố ố!

Cả đám kinh hoàng nín thở nhìn nhau.

Một cơn gió mạnh hồn nhiên thổi qua, tờ phao trên lưng cô cũng hồn nhiên đáp xuống....

Đáp xuống bàn của tôi!!!

Tôi có cảm giác như đang đặt mông trên một tổ kiến lửa, lo lắng bứt rứt đến tê liệt, chưa kịp có biện pháp thủ tiêu tờ phao thì....

Cô Hùng từ từ xoay người lại....

Thời khắc thập tử nhất sinh, cơ hồ như bản năng của tôi đã trỗi dậy. Thế là, túm lấy phao, ném sang bên cạnh, trúng đâu thì trúng, ai xui lão nương mặc kệ!!

"- Á à....

" Giọng nói khủng bố của cô Hùng vang lên.

Tôi cầu trời khấn phật, lạy ông Địa ông Thọ ông Táo, cùng tất tần tật những vị thần biết và chưa biết tên, cho tôi qua ải đi sau này tôi sẽ học bài mà!

"- Hán Khanh, vào lớp mới chưa được bao lâu, đã gian lận thi cử rồi?

"

Giọng cô giận dữ nhưng vẫn mềm mỏng đến toát mồ hôi. = =

Í, tôi thoát rồi!!

Đang cười sung sướng, đột nhiên nhìn sang bên cạnh, hình như lúc nãy tôi đã hồn nhiên ném phao sang bàn của bạn Hán Khanh gương mẫu bên cạnh....

Đôi mắt hắn ta như có lửa cháy tí tách, nhìn tôi căm hận.

Tiêu rồi, nếu hắn nổi khùng khai tên tôi và đám con trai trong lớp bày trò, thì tiêu chắc rồi.

Nhưng, sự việc lai không như tưởng tượng.

Sau khi bị tịch thu bài, Hán Khanh ngoan ngoãn theo cô Hùng xuống phòng Giám thị viết bản kiểm điểm, tuyệt nhiên không hé răng.

Chỉ là trước khi ra khỏi cửa lớp, hắn nhìn tôi một lúc với cặp mắt có hình giá treo cổ, trên trán mang một thông điệp: cậu teo rồi cưng ạ. -_-

-------- Tóc tôi dựng đứng -----

Cuối cùng, giờ kiểm tra cũng kết thúc.

Khi cô Hùng ra khỏi lớp một lúc, đột ngột có tiếng hét của Mì Xào Giòn:

"- Thắng ơi hình như mày làm phao nhầm rồi!

"

Thắng - tên cậu con trai cả gan ịn phao lên lưng cô Hùng, gầm lên:

"- Đừng hòng doạ tao. Đừng có đùa!

"

Mì Xào Giòn nét mặt thê thảm như bãi phân mèo, lắc đầu chìa quyển sách giáo khoa ra chỉ chỉ.

Thắng nhìn một lúc, sau đó kêu

"trời

" một tiếng rồi bất tỉnh.

Hay nói đúng hơn, là cả lớp cùng nhau lăn ra bất tỉnh.

Từ đó trở đi, ai nhắc đến từ phao là thế nào mặt tôi cũng chuyển sang màu xám ngoét. Thật ra học bài kĩ lưỡng, chính là cách có điểm

"10

" dễ dàng nhất.

Và rồi, trời ơi, tôi còn đắc tội với anh bạn Hán Khanh ngồi bên cạnh nữa... Hắn ta sẽ trả thù tôi rất thê thảm, chiều nay về nhà, chắc tôi phải cuốn gói sang biên giới trốn mất thôi.

Tội lỗi, tội lỗi, haizzz.

Thật không may, lần này trực giác tôi lại rất đúng. Sau này, tôi đã bị anh bạn đó trả thù đến sống dở chết dở, khốn khổ cùng cực...

Oan gia ngồi cùng bàn, chẳng chóng thì chầy cũng có hoạ lớn, câu nói đó rõ ràng là dành riêng cho sự kiện đáng ghi nhớ này...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...