Cô Độc Chiến Thần

Chương 98: Mệnh lệnh thư


Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, đám tráng đinh sợ muộn vội vàng tới thật sớm, lập tức phát hiện Phủ quận trưởng đổ nát này không ngờ lại trở nên rực rỡ hẳn lên. Nhìn đến những thứ đó, đám tráng đinh đều cảm thấy thực rất thoải mái, doanh trại của mình hẳn là cũng ở nơi này rồi!

Tiến vào thao trường, ba mươi hai gã thân vệ trưởng quan đã đợi sẵn từ trước. Sau một tiếng quát to, đám tráng đinh dựa theo biên chế hôm qua xếp hàng, chờ các trưởng quan điểm danh. Có điều vừa xếp hàng xong, lập tức xảy ra điều cổ quái, toàn thể tráng đinh xếp hơn một trăm hàng lại có một nhóm người vây quanh ở bên ngoài.

Vốn đám trưởng quan nổi giận đùng đùng chạy tới, còn chưa kịp quát tháo, các tráng đinh đó lập tức nói ra thân phận của mình. Hóa ra là tráng đinh dậy sớm theo tới đầu quân, nhìn thấy tráng đinh tích cực đầu quân như vậy, các trưởng quan hiển nhiên rất sửng sốt, tuy nhiên nếu người ta đã đến đây còn có thể đuổi ra được sao? Đương nhiên là tiếp nhận ngay tại chỗ.

Cho nên khi mặt trời lên cao, Áo Kha Nhĩ dẫn theo thuộc hạ kích động chạy đến chuẩn bị tuyển mộ binh sĩ cho mình, thì bên Khang Tư lúc này đã tăng hơn năm trăm người rồi.

Nhìn năm trăm người vạm vỡ cường tráng, lại nhìn đám tráng đinh gầy yếu ngoài cổng, trong lòng Áo Kha Nhĩ tức anh ách, sao mình lại thức dậy trễ như vậy chứ? Bằng không ba trăm binh sĩ cường tráng kia chính là của mình, mà không phải là những tên gầy yếu này!

Tuy rằng có thể tìm Khang Tư yêu cầu tặng lại nhóm tráng đinh đầu tiên tới cổng cho mình, nhưng rốt lại Áo Kha Nhĩ vẫn cố nhịn xuống, hôm qua mới lập được mối quan hệ, hôm nay liền bảo người ta nhả miếng thịt trong miệng ư? Quên đi! Dù sao cũng không phải là điều hệ trọng cần nắm lấy, coi như cũng không quan trọng. Áo Kha Nhĩ chỉ có nghĩ như vậy mới có thể vứt bỏ cảm giác ảo não kia đi.

Liên tiếp ba ngày, trong chỗ Phủ quận trưởng đã đông nghịt người. Sau công tác thống kê, đại bộ phận tráng đinh trưởng thành ở phụ cận Tân Thành đều tới đầu nhập vào Đội phòng vệ Tân Thành.

Đương nhiên, thành vệ đội cổng phía Tây của Áo Kha Nhĩ cũng đủ quân số. Áo Kha Nhĩ không phải kẻ ngốc, liền cấp lương bổng cho binh sĩ giống như Khang Tư, như vậy vừa không cần nâng cao tiền lương để thu hút ánh mắt người đến tuyển mộ, vừa có thể tiết kiệm tiền bạc cớ sao mà không làm chứ?

So sánh với ba trăm binh sĩ của Áo Kha Nhĩ, bên Khang Tư thật rất kinh khủng, ước chừng gần năm nghìn người!

Nói cách khác, Khang Tư lần này tuyển mộ một phần mười dân cư ở Tân Thành, đồng thời cũng thu vào dưới trướng hết tám phần nam đinh từ mười tám tới ba mươi tuổi cường tráng nhất của Tân Thành. Khang Tư phân chia năm nghìn người này thành ba biên chế đại đội và ba Thiên nhân đội, đương nhiên lại phái ra sáu thân vệ đảm nhiệm chức trưởng quan.

Hiện tại toàn bộ quân đội Khang Tư khống chế ở trong tay, cũng chẳng hề cắt ra Tham mưu trưởng và Trưởng hậu cần đại đội.

Thiếu đi hơn năm nghìn đàn ông tráng niên này, đối với Tân Thành chỉ có năm vạn người mà nói là một đả kích thật lớn.

Đầu tiên thợ săn bắn đi săn bên ngoài gần như tuyệt chủng, giá cả thịt các loại và da lông thẳng đường tăng cao, tiệm cơm gần như không ai ghé vào, mà các nhân viên cửa hàng thiếu hơn phân nửa, sản xuất giảm xuống rõ rệt. Hơn nữa hơn năm nghìn người tung ra mua sắm ở bốn phía, lại làm cho vật tư ở Tân Thành càng khan hiếm, giá hàng tăng vọt.

Duy nhất tốt một chút chính là đồng ruộng vẫn giữ được ổn định, dù sao người bốn mươi tới sáu mươi tuổi còn có thể làm nông. Đương nhiên, đám đàn ông làm thuê vẫn cảm thấy cuộc sống hàng ngày dư giả dễ chịu, bởi vì thiếu hụt nhân công, hiện tại bọn họ có thể kén cá chọn canh, lựa chọn công việc giá cả thích hợp.

Chỉ có đám phú hộ ở Tân Thành hết sức bất bình với Khang Tư, không nói xưởng của họ thiếu hơn phân nửa công nhân, chính là nhân viên kẻ hầu người hạ của họ cũng giảm đi hơn phân nửa, gia đinh bán thân cũng không còn nhiệt tình làm việc, cả ngày chỉ muốn đi đầu quân, khiến cho rất nhiều loại việc làm tốn sức chỉ có thể ra ngoài mời người tới.

Cánh cửa của bộ chỉ huy liên đội gần như bị các phú hào tới lui san bằng, lão nhân Thượng tá cùng các sĩ quan tất cả đều chau mày ủ dột.

Lão Đại Trung tá vỗ bàn nói:

- Không nghĩ tới không nghĩ tới! Tên Khang Tư này không ngờ lập tức tuyển mộ nhiều binh sĩ như vậy, lão Nhị ngươi nói thế nào vậy? Không phải đã nói cho hắn biết không được vượt qua nhân số liên đội sao? Như thế nào hiện tại binh sĩ gần tới hai liên đội vậy?

Lão Nhị Trung tá ủy khuất nói:

- Ta cố ý đi hỏi dò hắn, nhưng ngươi có biết hắn trả lời thế nào không? Hắn nói đội phòng vệ chỉ có hai ngàn người, ba nghìn người kia là phụ binh, cũng chỉ là mời đến làm công nhật làm thay những việc vặt hàng ngày cho đội phòng vệ! Không tính là hạn ngạch binh sĩ của đội phòng vệ!

Lão Đại trợn to mắt quát:

- Cái gì! Phụ binh? Làm công nhật giúp việc vặt hàng ngày cho đội phòng vệ? Nếu là làm công nhật, vì sao lại cấp tiền cho bọn họ đi mua sắm binh khí? Vì sao mặc quần áo đồng phục, vì sao có tiền lương? Hơn nữa quan trọng nhất là... vì sao lại tiến hành phân nhóm đánh nhau kịch liệt để huấn luyện? Đây không phải bịt tai trộm chuông* còn là cái gì!

* YỂM NHĨ ĐẠO LINH bịt tai trộm chuông: tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ tẩu tán, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.) CXDICT

Lão Nhị không lên tiếng. Lão Tam lại thở dài:

- Lão Đại! Bây giờ tức giận có ích lợi gì, xuất thân của tên kia khiến hắn căn bản không cần lo lắng tới chuyện quy tắc, muốn làm cái gì thì làm, chỉ trách chúng ta lúc trước cho hắn biên chế lớn như vậy thôi.

- Ta lại không cần biết tới hắn lãnh binh bao nhiêu! Ta quan tâm chính là hiện tại Tân Thành thiếu nhiều tráng đinh như vậy, các ngành các nghề này làm sao vận hành được chứ! Các ngươi không thấy đám phú hộ đều chạy tới đây khóc lóc kể lể sao?

Lão Đại vung tay lên nói như quát.

- Kích động cái gì?

Lão nhân đang uống trà ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão Đại một cái.

Lão Đại lập tức rút người lại, lẩm bẩm nói:

- Trưởng quan! Chúng ta có thể duy trì lâu như vậy, ngoại trừ trên phương diện quân lương đúng hạn, còn phần lớn là dựa vào sự quyên góp của đám phú hộ đấy. Hơn nữa Tân Thành không ổn định cũng ảnh hưởng kế hoạch thảo phạt của chúng ta.

- Tâm tình tức giận khiến ngươi trở nên ngu xuẩn đến vậy sao?

Lão nhân chậm rãi nói:

- Hiện giờ Tân Thành đối mặt với khó khăn là vật tư khan hiếm, tráng đinh rất ít ỏi phải không?

- Đúng vậy! Kỳ thật quan trọng nhất là... tráng đinh rất thưa thớt, chỉ cần có nhân công cũng sẽ không quá mức khan hiếm vật tư.

Lão Đại vội gật đầu nói.

- Khang Tư nếu đã là chủ quan của Đội phòng vệ Tân Thành, như vậy Tân Thành xuất hiện khó khăn, hắn phải có trách nhiệm giải quyết: Vật tư thiếu hụt, bảo hắn làm bảo tiêu bảo vệ thương nhân đi tỉnh thành mua sắm; tráng đinh thiếu hụt, bảo hắn đi bắt sơn tặc về làm nô lệ.

Lão nhân hời hợt nói.

Các sĩ quan ở đây đối với đề nghị tìm bắt sơn tặc làm nô lệ của lão nhân này, cũng không lấy làm lạ, bọn họ để ý chính là một chuyện khác:

- Trưởng quan! Binh sĩ của Khang Tư mới thành lập ba ngày, hắn có năng lực tìm bắt sơn tặc sao? Hơn nữa Khang Tư bối cảnh cao sâu, chỉ sợ hắn sẽ không nghe lệnh làm việc đâu.

- Không quan hệ! Tuyên bố mệnh lệnh chính quy, đồng thời hỏi hắn có phải là sĩ quan liên đội thứ năm hay không, còn có phục tòng thi hành mệnh lệnh của bộ chỉ huy liên đội thứ năm hay không là được.

Lão nhân nói xong, tiếp tục híp mắt uống trà.

Lão Đại nhãn tình sáng lên hỏi:

- Rõ! Nhưng mà tên Áo Kha Nhĩ kia xử lý như thế nào?

Lão nhân không lên tiếng. Mà lão Tam lại lập tức nói:

- Tên kia cố sức nịnh bợ Khang Tư, nhìn thấy liền cảm thấy chán ghét! Tuyệt đối không thể để hắn tăng thêm mối quan hệ với Khang Tư, trực tiếp ra lệnh cho hắn đi điều tra tình hình thôn Sơn Mộc là được.

Mọi người sửng sốt:

- Mấy trăm người này chạy tới thôn Sơn Mộc có thể đả thảo kinh xà hay không?

Lão Tam nói một cách khẳng định:

- Chúng ta chính là muốn đả thảo kinh xà! Mấy trăm người này quần đảo tại phụ cận kia, hơn một ngàn tên sơn tặc kia ngay từ đầu sẽ cảnh giác, nhiều ngày sau tất nhiên sẽ lơi lỏng, chờ chúng quen nếp sau này Áo Kha Nhĩ bọn họ rời đi, bọn sơn tặc cũng sẽ lơi lỏng, chính là lúc thích hợp để chúng ta tới gần mai phục. Hơn nữa dấu vết của mấy trăm người này có thể che dấu vết của chúng ta, cho dù sơn tặc phát hiện tung tích chúng ta, cũng sẽ hiểu lầm là đám người Áo Kha Nhĩ kia.

- Sơn tặc có thể tập kích bọn họ hay không? Ba trăm người trong đó đều là tân đinh đấy, chỉ sợ một khi bị tập kích có thể làm cho bọn họ tan rã thì sao?

Lão Nhị lo lắng nói.

Lão Tam cười gằn nói:

- Hừ! Cũng không là người của chúng ta, quản bọn họ đi tìm chết, hơn nữa vậy chẳng phải là càng có thể làm cho bọn sơn tặc cho rằng chúng ta là một đám rác rưởi không chịu được một kích, không đáng để bọn chúng chú trọng sao?

Nghe nói như thế, các sĩ quan không cảm thấy phải hy sinh Áo Kha Nhĩ có cái gì không đúng, tất cả đều tán thưởng nói:

- Đúng vậy! Cứ như vậy, tới thời điểm giao chiến với chúng ta bọn sơn tặc sẽ coi thường thiếu cảnh giác, có thể giúp chúng ta một kích lập công lớn đây! Đến lúc đó lương bổng của đám nhãi con có thể tăng cao rồi!

Sau đó theo quyết định của sĩ quan bộ chỉ huy liên đội, hai tên tiểu binh đồng thời mang theo mệnh lệnh thư tiến vào chỗ Phủ quận trưởng.

Vừa vào cổng, đập vào mắt chính là một tổng thể màu đen, vô số nam binh mặc áo đen hai tay cầm thương, dưới khẩu lệnh của trưởng quan tiến hành động tác xông tới đâm mạnh phía trước.

Một tên tiểu binh lập tức đi về hướng mấy trưởng quan đang nghiêm túc quan sát động tác quân đội của đội ngũ áo đen. Còn tên kia thì đi về hướng một góc thao trường toàn một màu lam.

Không sai! Vừa nghe được phải tự mình phụ trách trang phục thống nhất, Khang Tư không chút suy nghĩ liền lựa chọn màu đen làm đồng phục của đội phòng vệ, kiểu dáng trang phục có điểm giống cách ăn mặc của thợ săn bắn. Mà Áo Kha Nhĩ cũng được đãi ngộ như nhau liền lựa chọn màu lam làm đồng phục của đội thành vệ, trang phục có hơi giống cách ăn mặc của gia đinh phú hộ.

Việc mua sắm hai loại quần áo này khiến các tiệm may và cửa hàng vải vóc kiếm được một khoản lợi lớn, nhưng đồng thời cũng vét sạch vải vóc ở Tân Thành.

Áo Kha Nhĩ thấy tiểu binh đưa mệnh lệnh thư tới, vừa đọc xong lập tức choáng váng mặt mày, một hồi lâu mới giật mình nhìn tên tiểu binh nói:

- Đây là có chuyện gì? Thủ hạ của ta là thành vệ đội mà, vì sao phải đi ra ngoài tuần tra?

Tiểu binh mặt không chút thay đổi nói:

- Thật có lỗi! Ta chỉ là một tiểu binh, không biết quyết định của cấp trên, có điều cấp trên bảo ta nhắn một câu: “Ngươi có phải là sĩ quan liên đội thứ năm hay không? Có phục tòng mệnh lệnh của liên đội thứ năm hay không?”

Nói xong, hắn cúi chào, xoay người chạy đi.

- Đại nhân! Xảy ra chuyện gì?

Liệt Văn và An Đạt tiến lại gần hỏi.

- Các ngươi tự xem đi.

Áo Kha Nhĩ đưa mệnh lệnh thư qua.

Vừa xem xong, An Đạt tính tình nóng nảy lập tức quát:

- Chết tiệt! Đây không phải là bảo chúng ta đi chịu chết sao? Bọn khốn này...

Hắn nói đến đây đã bị Liệt Văn bịt miệng lại.

Liệt Văn thấp giọng quát:

- Đồ ngu! Trước công chúng muốn nói gì thì nói sao? Tội danh bất kính với Trưởng quan có thể chém rụng đầu của ngươi đó!

An Đạt vừa được buông tay bịt miệng ra có chút ngạc nhiên, lại có điểm khó chịu thấp giọng nói:

- Ta là bị bọn họ chọc tức quá giận. Chúng ta đâu có đắc tội với họ? Lại muốn chúng ta dẫn đám tân đinh mới nhập ngũ ba ngày này, ra khỏi thành đi phụ cận cái thôn Sơn Mộc gì đó tuần tra? Không phải nói địa phương này đã bị sơn tặc biến thành đống hoang phế sao? Cũng không có người Tân Thành sinh sống, chúng ta còn tuần tra cái gì chứ?

- Đại nhân! Mệnh lệnh này ngài tiếp nhận sao?

Liệt Văn hướng Áo Kha Nhĩ hỏi, An Đạt vừa định mở miệng đã bị Liệt Văn đá một cước, ngoan ngoãn ngậm miệng lại chờ đợi Áo Kha Nhĩ trả lời.

Áo Kha Nhĩ thở dài:

- Ôi! Tên lính liên lạc kia truyền một câu, hỏi ta có phải sĩ quan liên đội thứ năm hay không, có phục tòng mệnh lệnh hay không. Hàm ý nói là không phục tòng mệnh lệnh liền dựa theo quân quy xử phạt. Nếu như vậy, ta có thể không tiếp nhận sao? Trừ phi ta có thể vứt bỏ thân phận này mai danh ẩn tích.

Nghe nói như thế, Liệt Văn cùng An Đạt đều không lên tiếng nữa, thật vất vả mò tới địa vị Thiếu tá này, sao có thể dễ dàng vứt bỏ chứ.

Nhìn đến vẻ mặt của hai thủ hạ, Áo Kha Nhĩ đột nhiên cười nói:

- Kỳ thật đây cũng là cơ hội tốt để lập công. Chúng ta ra ngoài tuần tra khẳng định sẽ gặp bọn sơn tặc, chỉ cần chuẩn bị tốt khâu tình báo, không gặp phải một lực lượng lớn sơn tặc, dựa vào mười mấy thân vệ của ta, tiêu diệt mười đến hai mươi sơn tặc, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Hơn nữa có thể nhân cơ hội này rèn luyện ba trăm tên tân binh, huấn luyện gì đi nữa cũng không bằng thực chiến, tiếp xúc với máu lửa chiến trường tân binh rất nhanh sẽ trở thành lão binh.

Nghe nói như thế, An Đạt lập tức vui tươi hớn hở nói:

- Đúng vậy! Vốn dựa theo thân phận tham mưu và chức vụ chủ quan đội thành vệ cổng phía Tây của đại nhân, đó là tuyệt đối không thể ra khỏi thành tác chiến.

- Cũng không biết đám chỉ huy liên đội kia nghĩ thế nào, không ngờ lại cấp cho đại nhân một cái cơ hội lập công như vậy, thật đúng là trời giúp đại nhân mà! Chỉ cần đại nhân lập công tấn chức, đâu còn cần quan tâm tới tên tiểu tử kia giúp đỡ!

- Ha ha! Thiếu tá tấn chức Trung tá cũng không phải chém rụng mấy cái đầu là có thể. Dựa theo quy định quân đế quốc, ít nhất phải chỉ huy đội quân tiêu diệt một chi quân địch cùng cấp đại đội nhân số với biên chế đế quốc, mới có thể được đề bạt lên Trung tá.

Áo Kha Nhĩ cười nói.

- A? Thượng úy tấn chức Thiếu tá là phải chèm hai trăm cái thủ cấp, như thế nào Thiếu tá thăng Trung tá, biến thành phải tiêu diệt một chi quân địch biên chế đại đội? Khó khăn tăng nhiều như vậy à?

An Đạt có hơi giả ngây giả dại nói. Bọn họ trà trộn trong đế quốc, hơn nữa lòng mang chí lớn, sao lại không biết quy định của quân đế quốc.

Áo Kha Nhĩ đương nhiên biết thủ hạ đang khuyên răn mình, hắn cười nói:

- Không có biện pháp, ai kêu đế quốc Áo Đặc Mạn quân quy sâm nghiêm như thế. Nếu không nó cũng không thể trở thành đại quốc bậc nhất ở đại lục. Tuy nhiên may mắn là quân quy đó đã không được thực thi nghiêm khắc: Người có chỗ dựa có thể thoải mái đề bạt, ngược lại người không có bối cảnh chỉ có thể dựa vào quân công chậm rãi bò lên, bởi vậy căn cơ của quân đế quốc mới bắt đầu lung lay. Thế nhưng thực đáng tiếc chính là đường tấn chức của sĩ quan bình thường không có bị phá hư, bằng không toàn bộ quân đế quốc đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.

Nói đến đây trên mặt Áo Kha Nhĩ lộ vẻ tiếc hận, người không biết rõ còn tưởng rằng hắn tiếc hận cho thượng tầng quân đế quốc cũng bị thối nát đấy.

Liệt Văn làm hết trách nhiệm nhắc nhở:

- Đại nhân! Vừa rồi cũng có lính liên lạc tìm Khang Tư, không biết hắn nhận được mệnh lệnh gì đây? Nếu cũng giống như chúng ta thì chúng ta có bạn rồi. Phải biết rằng thành lập tình hữu nghị trên chiến trường so ra vững chắc hơn đấy.

Áo Kha Nhĩ nhướng mày, tiếp theo lộ ra nét mặt tươi cười:

- Đúng vậy! Đi hỏi thử xem.

Khi Áo Kha Nhĩ đi tới gặp Khang Tư, thì phát hiện đám người Khang Tư không có biểu lộ tâm tình gì đặc biệt, gã Uy Kiệt kia đang cất tờ mệnh lệnh thư vào văn kiện nội bộ.

Áo Kha Nhĩ nhìn thoáng qua mệnh lệnh thư, bày ra vẻ tươi cười sáng lạn thân thiết hỏi:

- Khang Tư lão Đại! Tiểu đệ mới vừa nhận được mệnh lệnh, phái tiểu đệ dẫn thành vệ đội cổng phía Tây đi tuần tra vùng phụ cận thôn Sơn Mộc đấy, vừa rồi nhìn thấy cũng có lính liên lạc truyền lệnh cho huynh, không biết có thể cho tiểu đệ biết đại ca nhận được mệnh lệnh gì không? Nếu cũng là tuần tra, chúng ta thì có bạn rồi.

Khang Tư lắc đầu cười khổ nói:

- Ta không có may mắn như ngươi vậy đâu. Ta nhận được mệnh lệnh phải hộ tống thương nhân đi tỉnh thành mua sắm, đồng thời còn ra lệnh cho ta bắt hơn năm ngàn tên tù binh sơn tặc làm nô lệ cho Tân Thành.

Vừa mới bắt đầu nghe được không may mắn như mình, trong lòng đám người Áo Kha Nhĩ còn đang vui sướng khi người gặp họa, chờ đến lúc nghe được nhận nhiệm vụ hộ tống thương nhân đi mua sắm, lập tức tức giận đến hai mắt đều đỏ bừng. Đây là nhiệm vụ gì chứ? Chẳng khác nào dạo chơi ngoại thành! Không ngờ còn nói mình không may mắn? Cái này không phải là lời nói châm chọc sao?

Có điều nghe tới phải bắt hơn năm ngàn tên tù binh sơn tặc về làm nô lệ, trong mắt đám người Áo Kha Nhĩ bên này, không ngờ toát ra vẻ mặt “ngươi thật đáng thương”.

Bất cứ người nào cũng đều biết rằng: giết chết một địch nhân dễ dàng hơn nhiều so với bắt địch nhân làm tù binh, thế mà hiện tại Khang Tư nhận nhiệm vụ bắt năm ngàn tên tù binh sơn tặc làm nô lệ. Nói cách khác, một khi trong đám sơn tặc đó có một tên tự sát, Khang Tư phải bắt một tù binh khác thay thế.

Mà dựa theo lời đồn tính cách của sơn tặc quen nếp quật cường cương liệt một khi bị bắt giữ, khẳng định đa số sơn tặc đều tự sát, trừ phi có thứ gì đó có thể uy hiếp bọn chúng.

Hiện tại trong thành nô lệ sơn tặc tại các nhà giàu có, đều là lấy người nhà của bọn chúng để uy hiếp. Nếu không nhờ có sự uy hiếp này, bọn chúng ngay lúc bị bắt liền tự sát, đâu còn có cơ hội làm nô lệ.

Nói cách khác, Khang Tư nhận nhiệm vụ này là không có khả năng hoàn thành. Đương nhiên, việc này Áo Kha Nhĩ không ngu dại gì nhắc nhở Khang Tư: để hắn bận rộn đi làm một việc vô ích, không phải là một chuyện rất tốt sao?

- Thật là! Như thế nào lại còn tồn tại nô lệ chứ? Không phải nói đế quốc không có nô lệ sao?

Tương Văn bĩu môi nói, hắn đương nhiên biết nhiệm vụ này khó khăn, cho nên không kìm được lẩm bẩm oán trách.

Áo Kha Nhĩ nghe mỹ nữ nói chuyện lộ ra vẻ mặt đẹp mê người, hắn phản xạ có điều kiện tươi cười nói:

- Ha ha! Tương Văn tiểu thư! Đây chính là nói lời dễ nghe với người mặt mày sáng sủa: kỳ thật khắp đế quốc nhà phú hào nào lại không có dự trữ nuôi dưỡng nô lệ chứ, ở một số vùng xa xôi hẻo lánh ngay cả giao dịch nô lệ đều là quang minh chính đại. Đế đô tuy rằng coi như không có, nhưng nô bộc mà các viên quan dung nạp và những tù binh không có người chuộc về, không phải cũng giống nhau đều trở thành nô lệ để mua bán sao?

Nghe nói lời này, Tương Văn và Uy Kiệt không khỏi nhớ tới thân thế của mình, nếu không đi theo đại nhân, e rằng chính mình cũng chỉ là thân phận một kẻ nô lệ thôi? Nghĩ vậy, Tương Văn cùng Uy Kiệt đột nhiên kích động lên, hai mắt bắn ra hàn quang, bọn họ lần nữa xác định lời thề của chính mình: “Thề sống chết bảo vệ đại nhân!”

Áo Kha Nhĩ bị ánh mắt của hai người dọa cho hoảng sợ, mình không có nói cái gì sai lầm mà! Vì sao bọn họ đột nhiên lại kích động lên như vậy? Thật không hiểu nổi.

Vứt bỏ mối nghi hoặc trong lòng, Áo Kha Nhĩ hướng Khang Tư nói:

- Không biết Khang Tư lão Đại khi nào thì xuất phát? Mang theo bao nhiêu người? Tiểu đệ chuẩn bị tiễn đưa ngài một đoạn.

Khang Tư nói:

- Ngày mai xuất phát, bộ chỉ huy liên đội yêu cầu ta mang theo tất cả mọi người. Không biết ngươi thì khi nào xuất phát?

Áo Kha Nhĩ lộ vẻ mặt đáng tiếc nói:

- Ôi! Vậy không có biện pháp rồi, tiểu đệ cũng là ngày mai xuất phát, Khang Tư lão Đại cũng cần chuẩn bị trước khi lên đường, tiểu đệ sẽ không quấy rầy nữa. Cáo từ.

Nói xong hắn chào theo quân lễ rồi dẫn người đi.

Hắn quay người lại, vẻ tươi cười trên mặt lập tức sáng lạn đến dọa người.

Liệt Văn vội nói:

- Đại nhân! Khó trách Khang Tư nói không may mắn như ngài, ngài có thể lập công, mà Khang Tư lại chỉ có thể buồn rầu hoàn thành nhiệm vụ. Một tiến một lui thế này, nói không chừng thời gian không bao lâu, quân hàm của ngài sẽ cao hơn Khang Tư đấy.

- Ha ha! Đúng vậy! Mọi người cố gắng đi! Thành công của ta là thành công của các ngươi.

Lúc này Áo Kha Nhĩ cảm thấy chính mình rất muốn ngửa mặt lên trời cười thoải mái, cuối cùng so ra Khang Tư thua sút mình rồi!

Sao hắn lại nghĩ như vậy? Đó là vì hắn không tin Khang Tư có năng lực hoàn thành nhiệm vụ bắt năm ngàn tù binh sơn tặc này. Chỉ cần Khang Tư không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy cho dù Khang Tư chỉ huy năm nghìn quân kia tiêu diệt năm vạn tên sơn tặc, lập quân công to lớn hắn cũng không có thể tấn chức!

Bởi vì quân đế quốc vì để ngăn chặn sĩ quan thăng cấp dựa vào địa vị, nên bỏ qua nhiệm vụ vốn do thượng cấp sắp xếp, đặc biệt trong quân quy có quy định: hoàn thành nhiệm vụ do thủ trưởng trực thuộc bố trí trước, bất kể trong thời gian đó lập được quân công loại nào, cũng không được đề bạt.

Hơn nữa mang nhiều người ra ngoài như vậy, chỉ riêng vấn đề lương thảo cũng có thể ăn chết hắn rồi!

Khi Áo Kha Nhĩ tâm thần sảng khoái lanh lẹ rời đi, Tương Văn lập tức hướng Khang Tư hỏi:

- Đại nhân! Chúng ta hộ tống thương nhân đi tỉnh thành nhiều người như vậy, lương thực sử dụng suốt lộ trình là từ thương nhân phụ trách hay là chúng ta tự cung cấp?

- Ồ? Điều này hình như không có nhắc tới.

Khang Tư nhìn về phía Uy Kiệt.

Uy Kiệt nghe vậy, lấy ra mệnh lệnh thư, vừa xem xong hắn bất đắc dĩ nói:

- Đại nhân! Trên này yêu cầu chúng ta tự mình phụ trách lương thảo bộ đội.

- Đại nhân! Lần này mệnh lệnh của bộ liên đội thật sự rất cổ quái. Như thế nào muốn chúng ta hộ tống thương nhân? Hơn nữa sau đó còn muốn chúng ta bắt năm ngàn tên sơn tặc làm tù binh, nhưng lại là ngày mai phải lên đường. Phải biết rằng chúng ta thành lập bộ đội mới ba ngày mà. Cảm giác như có điều muốn hãm hại chúng ta chăng.

Tương Văn lo lắng nói.

Khang Tư thở dài nói:

- Căn cứ tin tình báo của mật vệ cho thấy, bởi vì chúng ta tuyển mộ tới năm ngàn người cường tráng, khiến cho dân cư ở Tân Thành thiếu một phần mười, hơn nữa đều là nam đinh trưởng thành, bởi vậy gây ra tình trạng thiếu nhân công, khan hiếm vật tư. Những thương nhân này phải đi tỉnh thành mua hàng, mà những tù binh này là dùng để gia tăng người lao động ở Tân Thành, cho nên cũng không là cái gì hãm hại hay không hãm hại, hoàn toàn là chúng ta tự mình chuốc lấy phiền toái. Ôi! Sĩ quan liên đội thứ năm quả thật phí nhiều đầu óc!

- A! Nếu không phải hãm hại, vậy chúng ta căn bản là không cần lo lắng cái gì.

Tương Văn lập tức buông lỏng không còn lo lắng. Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền quấn lấy Uy Kiệt dò hỏi tin tình báo mật vệ nghe được ở bộ chỉ huy liên đội. Truyện "Cô Độc Chiến Thần "

Bị cuốn lấy không có biện pháp, Uy Kiệt đành phải giao mấy tờ giấy cho Tương Văn, xem xong tin tình báo, Tương Văn mới hiểu được vì sao vừa rồi đại nhân nói thật khó hiểu: liên đội thứ năm hao phí đầu óc, thì ra là bọn họ vì để tiêu diệt sơn tặc đạt được quân công, gần như cái gì cũng không quan tâm nữa.

Đương nhiên, Tương Văn cũng phát hiện nguyên nhân vì sao liên đội phái Áo Kha Nhĩ đi tuần tra, chỉ có điều Tương Văn không có hứng thú nhắc nhở Áo Kha Nhĩ, giống như gã Trung tá kia nói, không là người một nhà quản hắn đi tìm chết làm gì.

Ở thời điểm Tương Văn xem văn kiện, Uy Kiệt lại hướng Khang Tư đề nghị:

- Đại nhân! Nếu chúng ta tự mình phụ trách lương thảo, hiện tại tồn kho chỉ có đủ để chúng ta chống đỡ năm ngày. Mà từ đây tới tỉnh thành, chúng ta nhiều người như vậy chậm rãi đi bộ ước chừng phải hai mươi ngày, lương thảo không đủ rồi.

- Ừ! Ngươi dẫn người đi mua sắm đi! Trừ lương thảo, mặt khác thuốc men, đồ quân dụng linh tinh các loại cũng phải mua sắm một số đi, tốt nhất là có thể mua được mấy chiếc xe ngựa.

Khang Tư đã từng làm quan hậu cần, lập tức nhanh nhẹn liệt kê một tờ danh mục mua sắm giao cho Uy Kiệt.

Nhận được tờ danh mục mua sắm Uy Kiệt lập tức dẫn người đi ra ngoài. Kỳ thật không cần tờ danh mục mua sắm, Uy Kiệt cũng biết phải mua thứ gì, dù sao hắn cũng theo Khang Tư làm lính hậu cần một thời gian.

Ngày hôm sau, đám chiến binh và phụ binh đội phòng vệ đã biết phải hộ tống thương nhân đi về tỉnh thành, liền dậy thật sớm chuẩn bị hành lý. Thực ra nhóm chiến binh không có chuẩn bị thứ gì, chỉ là một cây trường thương bằng cây tre đầu bịt sắt dài chừng ba thước, một bộ quần áo để thay đổi, một ấm nước và ba ngày lương khô.

Nói đến thật khó tin, vốn Khang Tư bỏ tiền ra để lò rèn rèn cho đội phòng vệ mỗi người một thanh cương đao, đáng tiếc lò rèn không có nhiều tài liệu như vậy, cuối cùng chỉ có thể thỏa mãn mỗi người một cây tre đầu bịt sắt làm trường thương. Việc này khiến rất nhiều thần tiễn thủ và thợ săn chuyên sử dụng đao không thể phát huy bản lãnh của mình, làm cho bọn họ thường xuyên càu nhàu.

Đúng vậy, lấy cây tre làm thương, đây cũng là chuyện không có biện pháp, chỉ cần đúc mấy ngàn cái đầu thương, khiến cho người của lò rèn mệt thở hào hển rồi, càng đừng nghĩ để cho bọn họ hỗ trợ đẽo cây gỗ làm thương. Mà nếu muốn lập tức trang bị vũ khí cho năm ngàn người này, cũng chỉ có sử dụng cây tre làm thương mới kịp. Truyện "Cô Độc Chiến Thần " Truyện "Cô Độc Chiến Thần "

Tuy nhiên cây trường thương tre này cũng rất thích hợp cho tân binh sử dụng, một là nhẹ nhàng, một cây trường thương dài ba thước không nặng mấy, chính là một lão già cũng có thể múa may; thứ hai là mỗi khi hư hao đổi mới, chỉ cần tìm cây tre cùng một cỡ chiều dài thích hợp bịt đầu sắt là được. Phải biết rằng vùng núi này cái gì khác không có, nhưng cây cối và tre thì khắp nơi đều có, tìm một cây tre thích hợp thật rất dễ dàng.

Trường thương của phụ binh đặt ở trên xe ngựa. Binh khí của họ trừ trường hợp cần thiết tự mình sử dụng, ngoài ra sẽ trở thành binh khí hậu bị của chiến binh.

Có điều đừng tưởng bọn họ rảnh rang không cần mang binh khí, quân đội hành quân cần bếp nấu, lương thực, muối ăn, trang phục, nồi niêu xoong chảo, còn có đủ loại đồ dùng vụn vặt của quân đội, mặc dù mua tới mười chiếc xe ngựa chứa đầy ắp, mà mỗi phụ binh còn phải mang trên lưng một cái bao có tới năm sáu mươi cân.

Phụ binh bản thân mang vác nặng nề, nhìn đến bộ dáng chiến binh kia thoải mái nói chuyện với nhau, tất cả đều thầm cắn răng hạ quyết tâm: Hãy đợi đấy! Ngày phát lương tháng sau, lão tử nhất định phải trở thành chiến binh!

Thao trường chỗ Phủ quận trưởng chứa đầy từng mảng lớn màu đen, chỉ có một góc chỗ có chút màu lam. Song phương đều đang đợi chủ quan mình xuất hiện. Cùng so sánh, bên Khang Tư thì sĩ khí dâng cao, còn bầu không khí bên Áo Kha Nhĩ kia có vẻ trầm lặng.

Nhưng mà cũng không có biện pháp, một bên nghe được năm ngàn người mình hộ tống thương nhân đi tỉnh thành, quả thực chính là võ trang du hành, thật quá an toàn đương nhiên tâm tình thả lỏng.

Hơn nữa bọn họ đúng là từ trước đến nay chưa từng đi tỉnh thành, lần này nhất định phải quần đảo mua sắm một phen, nghe nói có hội chợ mừng năm mới ở tỉnh thành, đến lúc đó thuận tiện mua vài thứ quay về làm lễ vật tân niên. Phải biết rằng khi đám thân bằng quyến thuộc biết được tin tức, đã sớm tìm tới cửa nhờ vả mua đồ. Đến nỗi nhiệm vụ tìm bắt năm ngàn tên sơn tặc? Sớm đã bị bọn họ lựa chọn cách quên đi rồi.

Mà một bên lại nghe được chính mình phải rời xa thành trì, đi tuần tra quanh thôn đã bỏ hoang thuộc vùng hoạt động của sơn tặc. Bọn họ hiểu được chính mình phải đi làm cái gì không thấp thỏm lo âu mới là lạ.

Ngoài cửa, gần trăm chiếc xe ngựa lớn nhỏ đang chờ đợi. Nghe nói lần này có năm ngàn phòng vệ quân hộ tống, tất cả các lão bản cửa hàng ở Tân Thành cần nhập hàng, toàn bộ tự mình xuất động, hơn nữa tất cả đều mang theo gia quyến, hoàn toàn không giống như đi mua hàng hóa, ngược lại như là đi du lịch.

Kỳ thật điều này cũng rất bình thường, phải biết rằng bình thường những lão bản cần mua hàng đều là phái thuộc hạ đi, dù sao trong rừng núi nơi nơi đều là sơn tặc xuất quỷ nhập thần, xui xẻo một cái bất cứ lúc nào hàng hóa mất, đến cái mạng cũng không còn, đâu dám tự mình đi mạo hiểm chứ!

Mà lúc này có năm ngàn người hộ tống, tuyệt đối an toàn không có vấn đề gì, sao còn không nhân cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí? Hoặc có thể kiếm cách định cư ở ngay tỉnh thành. Dù sao sống tại đây cũng giống như ngồi tù, chỉ có điều đáng tiếc là phải vứt bỏ chuyện làm ăn buôn bán này thôi.

Nhóm thương nhân cũng biết Khang Tư là thần hộ mệnh suốt lộ trình của mình, cho nên nhìn thấy Khang Tư đi tới đây, tất cả đều tiến đến lôi kéo làm quen.

Mất một phen miệng lưỡi xã giao, Khang Tư phóng mình lên ngựa phất tay một cái, lập tức khoảng năm mươi tên thân vệ cưỡi ngựa giục ngựa lộp cộp phóng đi trước, bọn họ là đội ngũ thám báo đi tiên phong.

Tiếp theo chính là hai biên chế đại đội chiến binh xuất phát, theo sau là cả trăm chiếc xe ngựa của thương nhân người kêu ngựa hí nhốn nháo, rồi mới theo sau ba ngàn phụ binh và mười chiếc xe ngựa chứa đầy vật tư quân dụng, cuối cùng là đại đội chiến binh còn lại, và năm mươi thân vệ kỵ binh áp trận hợp thành đoàn quân.

Đội ngũ của Khang Tư trong ánh mắt của vô số dân chúng rầm rộ rời khỏi Tân Thành. Ngay sau đó, đám người Áo Kha Nhĩ cũng đi ra tập trung rồi cả đội xuất phát.

Áo Kha Nhĩ vung chân bước trên đường, không thể tránh khỏi dùng ánh mắt đố kỵ nhìn chằm chằm vào Khang Tư lắc lư trên lưng ngựa phía trước đội ngũ kỵ binh. Mãi đến lúc hai đội ngũ phân ra hai đường, Áo Kha Nhĩ mới ổn định lại tâm tình, bắt đầu phái ra thám báo đi cảnh giác tình hình bốn ph



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...