Cô Độc Chiến Thần
Chương 54: Nghiệp bá vĩ đại
- Chết tiệt! Làm ăn cái gì không biết? Y Ti Na mất tích lâu như vậy mới truyền tin tức tới!
Gã thân tín không có lên tiếng, mà Tạp Nạp Tháp cũng biết nguyên nhân này là do mình.
Bởi vì mấy ngày trước, hắn đều ở cùng cô cô bận bịu bàn bạc làm đường thông Tử Tâm Quốc với địa bàn của cô cô, tất cả tinh lực của mật thám đầu dồn vào phương diện này, đâu còn có tâm tình để chú ý tới tung tích Y Ti Na nữa chứ.
Cũng không thể trách mật thám tiềm phục ở thủ đô tin tức chậm lụt, phải biết rằng thủ đô Khi Hồng Quốc bị Chân Thần giáo chiếm, tung tích Thánh nữ Y Ti Na của Chân Thần giáo này, cũng không phải người nào cũng có thể biết được. Lúc này có thể nhận được tin tức cũng coi như có năng suất cao rồi.
Tạp Nạp Tháp ổn định lại tâm tình đang kích động, quay sang tên thân tín hỏi:
- Các ngươi nói xem, Y Ti Na tại sao lại rời khỏi thủ đô?
Một tên thân tín chần chờ một chút, có phần không xác định nói:
- Tiểu thư Y Ti Na và công chúa Ngả Lệ Ti tình như tỷ muội. Có thể là vì Chân Thần giáo nuốt chửng thủ đô Khi Hồng Quốc, tiểu thư Y Ti Na áy náy trong lòng, đồng thời cũng sợ Chân Thần giáo ra tay sát hại công chúa Ngả Lệ Ti, cho nên đã giải cứu công chúa Ngả Lệ Ti đi.
- Điều này ai lại không biết! Bây giờ ta muốn biết các nàng chạy đi đâu rồi!
Tạp Nạp Tháp tức giận nói.
Một tên thân tín khác vội nói:
- Khi Hồng Quốc chia năm xẻ bảy, bất kỳ chỗ nào cũng không thể chứa chấp các nàng. Hơn nữa nơi đó là mối thương tâm của công chúa Ngả Lệ Ti, nàng không thể nào ở lại trong lãnh thổ Khi Hồng Quốc, còn như Hắc Nham Quốc là tử địch của Khi Hồng Quốc, càng không có khả năng đi đến đó. Cho nên bọn họ chỉ có đường tìm tới điện hạ anh minh thần võ cầu xin trợ giúp. Trên đời này trừ điện hạ giúp người làm niềm vui, còn có ai có thể trợ giúp các nàng nữa chứ? Nói không chừng các nàng đang trên đường tới thủ đô đấy.
Mặc dù mọi người đều khinh thường kẻ nịnh bợ và lời tâng bốc. Nhưng dù kẻ ngu ngốc cũng biết Tạp Nạp Tháp có quan hệ thân thuộc với Vương hậu Khi Hồng Quốc, công chúa Ngả Lệ Ti kia mà tự đưa dê vào miệng cọp mới là lạ. Chỉ có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mọi người đều trăm miệng một lời đồng thanh gật đầu đồng ý.
- Ồ, không nghĩ tới mua một tặng một đấy.
Tạp Nạp Tháp đắc ý, vẻ mặt tươi cười vô thức sửa sang lại quần áo một chút, tiếp theo ra lệnh:
- Truyền lệnh xuống, phong tỏa bến cảng, cửa khẩu! Cả nước tìm kiếm tiểu thư Y Ti Na và công chúa Ngả Lệ Ti, một khi tìm được lập tức dùng lễ rước các nàng tới thủ đô!
Nghe mệnh lệnh này, bọn thân tín hiểu điện hạ của mình vẫn còn tự mình biết mình: Hắn biết rõ các nàng không sẽ đến, nếu không cũng không cần phong tỏa bến cảng cửa khẩu.
Sau khi ban bố mệnh lệnh, Tạp Nạp Tháp lập tức khôi phục thần thái nghiêm túc, mở bản đồ ra sau đó hỏi gã thân tín:
- Hắc Nham Quốc thế nào? Hai anh em bọn họ vì sao còn chưa khai chiến? Gã thân vương Ân Nặc kia hiện nay đang làm gì? Nói một chút tình hình đi.
Mấy ngày nay, Tạp Nạp Tháp chẳng những không có chú ý tới Y Ti Na: nữ nhân ngưỡng mộ trong lòng của hắn, mà ngay cả khu vực hỗn loạn kia cùng Hắc Nham Quốc cũng rất ít hỏi tới. Lúc này sau khi hoạch định kế hoạch lớn xong, hắn mới bắt đầu chuyển mắt tới những địa phương này.
- Dạ, điện hạ, thân vương Ân Nặc của Hắc Nham Quốc sau khi từ khu vực hỗn loạn dẫn quân trở về Hắc Nham Quốc, chẳng qua là chiếm được khu vực lúc trước do quân đội Khang Tư kiểm soát, ngoại trừ nghỉ ngơi và dưỡng quân cũng không có mở rộng đối ngoại. Còn các đội quân chính quy khác của Hắc Nham Quốc thì chiếm giữ từng khu vực, song phương cũng không có lôi kéo gắn bó nhau. Căn cứ theo tin tình báo, quân đội Hắc Nham Quốc hiện đang ùn ùn không ngừng vận chuyển từ quốc nội tới rất nhiều vật tư lương thực. Phỏng chừng khi nào chuẩn bị xong vật tư lương thực, chính là thời điểm Hắc Nham Quốc phát động tấn công Khi Hồng Quốc.
- Những lãnh thổ quý tộc chúng ta kiểm soát, có bị hai phe lôi kéo hay không?
Tạp Nạp Tháp tiếp tục hỏi.
- Không có bị Ân Nặc thân vương và quân Hắc Nham Quốc lôi kéo, nhưng nhận được lời thỉnh cầu kết minh tại địa phương của Tây Lôi Tư thành chủ thành La Đặc. Chẳng qua là những tên quý tộc địa phương kia xem thường gã quý tộc mới nổi lên từ bình dân này, cho nên cũng không đồng ý kết minh.
Tạp Nạp Tháp khinh thường nói:
- Một đám ngu ngốc tự cho mình là đúng. Nếu huyết thống của chúng cao quý, vậy tại sao liên minh mật thiết với những tên đạo tặc đê tiện kia chứ? Người có tầm nhìn hạn hẹp như thế, khó trách cho dù có chúng ta ủng hộ, cũng chỉ có thể chiếm một địa bàn nhỏ xíu ở vùng đất vô chủ đó. Thật không biết bọn họ tại sao không chịu hiểu, bọn họ lọt vào giữa hai thế lực hùng mạnh, thì tất cả các thế lực nhỏ phải đoàn kết để chống lại chứ?
Gã thân tín mới vừa muốn nói cái gì, một tên chợt xông vào báo cáo:
- Điện hạ, cấp báo tin mới nhất tại khu vực hỗn loạn!
Nghe nói như thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tạp Nạp Tháp đang mở tờ văn thư, Tạp Nạp Tháp vừa nhìn qua lập tức nổi giận vỗ bàn quát:
- Chết tiệt! Ta đã nói bọn họ không có chỗ dùng! Nhìn xem! Không phải bị người ta diệt mất tiêu rồi sao?
Một gã thân tín địa vị khá cao, sau khi xin phép cầm lấy văn thư đọc lướt qua, lập tức thất thanh nói:
- Quý tộc địa phương chúng ta kiểm soát, bị liên minh đạo tặc phối hợp với quân đội Hắc Nham Quốc tiêu diệt rồi? Đây là chuyện gì xảy ra?
Bọn thân tín không biết tình hình đều cực kỳ kinh ngạc, mới vừa nhắc tới những tên quý tộc địa phương tự cao tự đại, không ngờ mới đây đã bị tiêu diệt rồi.
- Chết tiệt! Liên minh đạo tặc ở khu vực hỗn loạn, là do thân vương Tạp Ni của Hắc Nham Quốc khống chế!
Gã thân tín đọc văn thư xong không khỏi tức giận quay về phía đồng liêu nói.
- Ban đầu chúng ta không phải cho rằng gã Tây Lôi Tư kia mới là người khống chế Hắc Nham Quốc, sao lại biến thành bọn đạo tặc kia rồi?
- Đúng vậy, quả thật không nghĩ tới những tên đạo tặc kia chỉ vì tiền không có tín nghĩa chút nào, không ngờ là bị Hắc Nham Quốc điều khiển, thật là làm cho người ta kinh ngạc nha!
- Được rồi, nói những thứ này vô dụng! Hiện nay Hắc Nham Quốc đã chiếm thượng phong ở khu vực hỗn loạn, việc khẩn cấp trước mắt chính là làm sao để làm chậm lại hành động quân sự của Hắc Nham Quốc, tạo phương tiện cho quân ta dễ dàng tiến quân thâu tóm Khi Hồng Quốc!
Tạp Nạp Tháp lên tiếng chặn thủ hạ đang sợ hãi than vãn về việc bọn đạo tặc là do Hắc Nham Quốc điều khiển.
Lúc này hắn rất buồn phiền đối với những tên thân tín của mình, những gã thân tín này người nào cũng chỉ có chút tài hoa, mà không phải là nhân tài cấp cao mà các quân chủ khát vọng.
“Nếu như có một nhân tài cấp cao, tin rằng việc này không cần mình ra mặt cũng có thể giải quyết xong. Ôi, thiếu hụt nhân tài! Đại lục Hi Nhĩ Đạt và đại lục Ai Đặc Tư chênh lệch quá xa, khoảng cách giữa hai nơi cách xa đến nỗi khiến hùng tâm tráng chí của mình cũng sắp tiêu tan rồi.”
- Điện hạ, ở khu vực hỗn loạn hiện nay, chỉ có thế lực của thân vương Ân Nặc và Tây Lôi Tư có thể gây phiền toái cho quân Hắc Nham Quốc. Vậy ngài phái sứ giả thương lượng với bọn họ xem thế nào?
Một gã thân tín đề nghị.
- Không ổn, thân vương Ân Nặc dù sao cũng là người của Hắc Nham Quốc, chỉ sợ vào lúc khẩn yếu quan đầu hắn lại không quay lại phản bội quốc gia mình. Còn Tây Lôi Tư chỉ có một thành trì, binh lực bốn năm vạn người, sao có thể là đối thủ của gần trăm vạn đại quân Hắc Nham Quốc. Theo cái nhìn của thuộc hạ, hay là lập tức khởi binh tấn công Khi Hồng Quốc, để chúng ta và Hắc Nham Quốc cùng phân chia Khi Hồng Quốc đi?
- Hoang đường! Sau khi Khi Hồng Quốc bị diệt, đại lục Hi Nhĩ Đạt chỉ còn lại hai quốc gia, không cần nói cũng biết chỉ có thể lưu lại một nước thống nhất đại lục Hi Nhĩ Đạt!
- Cho nên thuộc hạ khẩn xin điện hạ lập tức triệu tập đại quân cả nước, dùng tốc độ nhanh nhất tóm thâu Khi Hồng Quốc! Đến lúc đó nước ta có được lãnh thổ hai nước, bất kỳ phương diện nào so ra Hắc Nham Quốc hùng mạnh cũng chỉ có lãnh thổ một nước. Cuối cùng công nghiệp vĩ đại thống nhất đại lục Hi Nhĩ Đạt này, tất nhiên sẽ hoàn thành ở trong tay điện hạ! Tên tuổi điện hạ sẽ lưu truyền ngàn đời!
Một gã thân tín kích động nói.
Nghe nói như thế, tất cả đám thân tín đều hưng phấn, rối rít la hét:
- Nguyện theo điện hạ thống nhất đại lục Hi Nhĩ Đạt!
Tạp Nạp Tháp hưng phấn, hắn biết bọn thân tín nói không sai: Khi Hồng Quốc bị diệt vong, Hắc Nham Quốc cùng Tử Tâm Quốc tuyệt đối là tử địch! Nếu như vậy, tại sao còn phải phân chia lãnh thổ của Khi Hồng Quốc với Hắc Nham Quốc, mình nuốt gọn một mình tăng cường thực lực không tốt sao?
Mà thống nhất đại lục Hi Nhĩ Đạt? Đây chỉ là bàn đạp cho mục tiêu vĩ đại kia của mình, để mình bước lên đỉnh vinh quang nhất thiên hạ mà thôi.
- Tốt, lập tức tập kết tất cả quân đội, chuẩn bị ba tháng lương thực và trang bị cho toàn quân tác chiến! Truyền lệnh cho đội quân tiền tuyến bắt đầu tiến quân vào Khi Hồng Quốc, tất cả quân công xưởng toàn lực sản xuất trang bị cho quân đội!
Truyền lệnh cho thương nhân thủ đô ra nước ngoài thu mua lương thực và trang bị quân đội! Báo cho cô cô ta biết lý do ta phải nhanh chóng tóm thâu Khi Hồng Quốc!
Phái người đi gây chia rẽ trong quan hệ giữa thân vương Ân Nặc, thành chủ Tây Lôi Tư và Hắc Nham Quốc! Phái người nằm vùng gây hỗn loạn trong quân đội Hắc Nham Quốc! Bắt đầu hành động lập tức cho ta!
Tạp Nạp Tháp hăm hở truyền một loạt mệnh lệnh.
- Tuân lệnh!
Bọn thân tín lập tức kích động chạy ra ngoài. Chỉ chốc lát sau cả hoàng cung liền náo nhiệt hẳn lên. Tiếng truyền lệnh binh cỡi ngựa chạy về phương xa thậm chí truyền vào thâm cung.
Lúc này một gã thân tín chần chừ một chút mới nhắc nhở Tạp Nạp Tháp:
- Điện hạ, bến cảng đã hạ lệnh phong tỏa...
Tạp Nạp Tháp không thèm để ý chút nào nói:
- Lập tức giải trừ phong tỏa, cho thương nhân buôn bán trang bị quân đội và lương thực, ưu đãi thuế thu cho họ.
- Nhưng mà, tiểu thư Y Ti Na...
Gã thân tín sợ sau này Tạp Nạp Tháp hối hận, vội vàng nhắc nhở lần nữa.
Nghe vậy, Tạp Nạp Tháp thoáng khựng lại, suy nghĩ một lát rồi phất tay, giọng nói có chút cô đơn:
- Một nữ nhân mà thôi, không nên lãng phí nhân viên. Phái nhân viên mật thám tới Khi Hồng Quốc và Hắc Nham Quốc! Truyền lệnh đội phòng vệ thành tiếp tay canh giữ trị an các nơi, bắt tất cả bọn lưu manh côn đồ, khất cái, những nhân sĩ thất nghiệp, phái tới các nơi làm nhà ở lán trại!
Biết rằng chủ nhân của mình đã hoàn toàn bị nghiệp bá vĩ đại làm cho mê hoặc, gã thân tín chỉ có thể cung kính tuân lệnh.
-o-o-o-
Lại nói đến cảng Lai Hòa tiếp giáp với thủ đô Tử Tâm Quốc, mấy tên khoái mã trong chốc lát đã tới nơi truyền đạt mệnh lệnh. Cho nên mệnh lệnh phong tỏa bến cảng của Tạp Nạp Tháp, rất nhanh đã truyền đến nơi này.
Thương nhân và chủ thuyền nhận được lệnh mặc dù mặt đầy vẻ không mong muốn, nhưng vẫn phải tuân lệnh chấp hành, dù sao một thương nhân nho nhỏ sao có thể chống lại một Thái tử chứ?
Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na lẳng lặng ngồi trong phòng thuyền trưởng, hai người cũng không nói gì. Tiểu Cầm sớm đã bị Y Ti Na cho ra ngoài.
Y Ti Na không biết giải thích với Ngả Lệ Ti thế nào. Mấy ngày nay bởi vì nàng nghĩ tới phản bội Chân Thần giáo đã nuôi dưỡng, đồng thời là tín ngưỡng cả đời mình, nên tâm thần nàng đã sớm mơ mơ màng màng. Nếu không phải như vậy, nàng nhất định sẽ không ở trước mặt Ngả Lệ Ti biểu lộ sự ân cần của mình đối với Khang Tư.
Ngả Lệ Ti cũng không biết làm sao mở miệng với Y Ti Na:
“Nói mình đã sớm không thèm để ý tới Khang Tư ư? Nói như thế thật giống như tỏ rõ con người mình quá vô tình, đến cả đối tượng ái mộ của mình nói bỏ là bỏ, mình đối xử với người yêu như thế, vậy thì bằng hữu thì sao? Sợ rằng từ đó Y Ti Na sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.”
“Nói tại sao Y Ti Na đoạt người mà mình hợp ý? Khang Tư đã hoàn toàn không có tin tức, xích mích với bạn tốt vì một người có thể đã sớm táng thân trong bụng cá? Điều này thật sự là không đáng.”
“Nhưng nếu không nói ra, một khi Khang Tư còn sống, Y Ti Na nhất định giành Khang Tư về mình, vậy thì mình phải làm sao? Thẳng thắn cự tuyệt? Cũng giống vừa rồi, thật sự là quá vô tình.”
“Nhưng nếu không khước từ, Khang Tư ở nơi đất lạ quê người này thì có ích lợi gì chứ? Ngoại trừ có năng lực đánh nhau, đối với tác dụng phục quốc của mình còn không bằng chuyện làm ăn buôn bán của An Tái Kháng.”
“Thế nhưng cũng không cần nhanh như vậy vứt bỏ mối quan hệ ấy, tên An Tái Kháng kia kết bái làm huynh đệ với Khang Tư, mối quan hệ này phải lợi dụng mới được, hay là làm như không biết Y Ti Na thích Khang Tư vậy.”
Ngả Lệ Ti vừa định đánh tan bầu không khí khó xử này, Y Ti Na cũng ngẩng đầu lên hé miệng, động tác hai người đồng thời mở miệng định nói lại khiến hai người đồng thời ngậm miệng lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
- Đứng lại, ngươi không thể vào!
Tiểu Cầm dùng thân mình chặn An Tái Kháng đang định đẩy cửa, đồng thời phẫn nộ quát to.
- Cái gì? Ta không thể vào? Lạy bà! Đây là phòng thuyền trưởng! Ta là thuyền trưởng chiếc thuyền này!
An Tái Kháng cau mày nói.
Chỉ có điều mặc dù giọng nói hắn không tốt, nhưng ánh mắt gian tà của hắn lại đang chuyển động xoay tròn trên bộ ngực của Tiểu Cầm, trong lòng còn muốn nói: “Hì hì, thị nữ của đại tẩu lớn lên cũng đầy đặn không tệ.”
Tiểu Cầm mặc dù biết ánh mắt An Tái Kháng đang nhìn chỗ nào, nhưng nàng vẫn cố nén ngượng ngùng, tiếp tục đứng bất động giang hai tay chặn lại, giọng phẫn nộ quát lên:
- Bên trong là Công chúa và Đại thần quan, ngươi không được mạo phạm!
An Tái Kháng mặc dù không thèm để ý tới nàng công chúa mất nước kia, nhưng nghĩ tới quan hệ của Đại thần quan với đại ca Khang Tư, nên hít một hơi thu hồi ánh mắt, hướng về phía cửa hô lên:
- Công chúa, Đại thần quan, ta có chuyện quan trọng khẩn cấp bẩm báo!
Ngay từ lúc nghe tiếng Tiểu Cầm hai mỹ nữ đã không hẹn mà cùng sửa sang lại nghi biểu của mình, liếc nhìn nhau một cái, Ngả Lệ Ti gật đầu, Y Ti Na lên tiếng nói:
- Thất lễ quá, mời tiên sinh An Tái Kháng vào.
An Tái Kháng cố ý tiến lên một bước, sát bên tai Tiểu Cầm nói:
- Mỹ nữ, Đại thần quan cho phép ta vào, còn không nhường đường?
Vừa nói xong thổi nhẹ vào tai Tiểu Cầm.
Tiểu Cầm mắc cở lập tức che tai né sang một bên, mặc dù bộ mặt đỏ bừng, nhưng cặp mắt thu thủy long lanh kia mang theo đầy căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng của An Tái Kháng.
Khi An Tái Kháng đi vào, Ngả Lệ Ti theo thói quen ra vẻ cấp trên nói:
- Tiên sinh An Tái Kháng, không biết có chuyện gì xảy ra?
An Tái Kháng có chút không ưa thần thái của Ngả Lệ Ti, tùy tiện chào xong nói:
- Công chúa, Đại thần quan! Không biết xảy ra chuyện gì, Thái tử điện hạ Tử Tâm Quốc đột nhiên tuyên bố phong tỏa bến cảng, hơn nữa còn không có thời hạn giải tỏa. Xem ra chúng ta phải dừng lại ở đây một thời gian rồi.
Y Ti Na cả kinh, xem ra Tạp Nạp Tháp biết tin tức mình xuất hiện tại Tử Tâm Quốc rồi đây, nếu không sẽ không tự dưng truyền ra cái lệnh khiến giới thương nhân bất mãn như vậy.
Còn Ngả Lệ Ti liếc Y Ti Na một cái, như không có chuyện gì xảy ra quay sang hỏi An Tái Kháng:
- Thái tử ra lệnh? Không ngờ Thái tử Tử Tâm Quốc này chỉ bằng mệnh lệnh của hắn là có thể phong tỏa bến cảng?
An Tái Kháng cười khổ nói:
- Thái tử của Tử Tâm Quốc xem ngang như Quốc vương.
Trong mắt Ngả Lệ Ti chợt lóe sáng, cảm thấy rất hứng thú hỏi:
- Đây là chuyện gì xảy ra? Ta nhớ Quốc vương của Tử Tâm Quốc vẫn còn đang độ tuổi xuân mà.
An Tái Kháng vốn thích nói chuyện trên trời dưới đất, lập tức nói văng nước miếng khắp nơi:
- Hừ, Thái tử Tử Tâm Quốc này thật là hạng người lòng dạ độc ác. Chắc hẳn Công chúa và Đại thần quan cũng biết: trước kia Tử Tâm Quốc còn có ba bốn người thừa kế, nhưng những người thừa kế này nếu không phải ăn trúng độc, thì lật xe ngựa, hoặc là lúc săn thú gặp phải con mồi tập kích tiêu đời. Chỉ còn lại một mình Vương tử Tạp Nạp Tháp này.
Ngả Lệ Ti và Y Ti Na cùng lấy làm kinh hãi, các nàng sớm đã biết Vương tử, Công chúa của Tử Tâm Quốc liên tiếp tử vong, lúc ấy còn nói là vận rủi của vương thất Tử Tâm Quốc. Chẳng lẽ trong đó có âm mưu?
Mặc dù Y Ti Na không có cảm tình với Tạp Nạp Tháp, nhưng những năm gần đây ấn tượng cũng rất tốt, cho nên nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Nhưng mà, không phải nói Vương tử Tạp Nạp Tháp cũng gặp phải thích khách, thiếu chút nữa táng mạng sao?
- Hừ, cho nên mới nói hắn lòng dạ độc ác chứ, nếu không tại sao những người khác đều là chết ngoài ý muốn, còn hắn cũng chỉ trọng thương thôi? Hơn nữa còn là người thứ nhất trong vương thất bị thương.
Trên mặt An Tái Kháng hiện lên vẻ cười bỉ ổi.
- Cái này có liên quan gì tới Tạp Nạp Tháp ngang bằng với Quốc vương?
Ngả Lệ Ti không hiểu được hỏi.
An Tái Kháng cười nói:
- Hà, dĩ nhiên có liên quan! Nếu hắn có thể xuống tay với huynh đệ tỷ muội của mình, thì chuyện hắn giam lỏng cha của mình như heo, cũng không có gì kỳ quái.
- Ngươi làm sao biết được những tin tức này?
Y Ti Na vẫn không dám tin rằng lại có người bất chấp nhân luân như thế.
-Hừ, điều này có cái gì khó, trên đại lục Hi Nhĩ Đạt có thể không có truyền lưu những tin tức này, nhưng ở trên các cảng biển và đại lục Ai Đặc Tư, thủy thủ của Tử Tâm Quốc còn không phải có cái gì nói cái đó?
An Tái Kháng lơ đãng nói.
- Tại sao phải phiền toái như vậy chứ? Trực tiếp để phụ thân của hắn thối vị sau đó hắn lên ngôi không được sao? Hơn nữa còn được danh chánh ngôn thuận, không cần dùng danh nghĩa Thái tử hành động như lúc này.
Ngả Lệ Ti vẫn còn rất nghi hoặc.
An Tái Kháng thuận miệng nói:
- Công chúa, việc này mà ngài cũng không hiểu? Có một Quốc vương bù nhìn như vậy ở trên, có tai họa gì thì đùn đẩy trách nhiệm lên mình Quốc vương, danh tiếng của Tạp Nạp Tháp hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn trong sáng không tỳ vết.
Ngả Lệ Ti trợn mắt nhìn An Tái Kháng một cái, tên khốn này là ám chỉ mình ngu xuẩn? Dĩ nhiên, nàng hiểu mình hiện giờ đang tránh mưa dưới mái hiên nhà người ta, cho nên làm như không có nghe thấy.
Thế nhưng tâm tình của nàng cũng vì vậy mà hỗn loạn cả lên: “Nếu Tạp Nạp Tháp ngang bằng như Quốc vương Tử Tâm Quốc, như vậy hắn thương yêu Y Ti Na sâu sắc ra mặt, nếu như thỉnh cầu hắn xuất binh trợ giúp mình phục quốc, hắn có đồng ý không? Hẳn là sẽ không chứ?”
“Có điều cũng không biết chắc, nếu hắn là người lòng dạ độc ác như thế, chỉ sợ cũng sẽ không quan tâm Vương hậu của quốc gia mình là quan hệ cô cô của hắn.”
“Chẳng qua là, một người như vậy thật sự có vì một nữ nhân mà giúp người khác phục quốc một cách không vụ lợi không?”
Đang lúc Ngả Lệ Ti miên man suy nghĩ, bến cảng đột nhiên huyên náo hẳn lên, An Tái Kháng nhịn không được chạy ra ngoài nhìn xem, mà Tiểu Cầm mới lắng dịu tâm loạn vừa tiến vào, vốn lòng lo lắng cho chủ phân nên cũng vội vàng theo ra ngoài, bên trong gian phòng lần nữa còn lại Ngả Lệ Ti và Y Ti Na hai người.
Ngả Lệ Ti nhịn không được mở miệng hỏi:
- Y Ti Na, cô nói xem nếu như cô mở lời với Tạp Nạp Tháp, hắn có thể xuất binh giúp chúng ta phục quốc hay không?
Hiện tại nàng vì chuyện phục quốc đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Nếu như Quốc vương đại quốc nào đó cho biết chỉ cần nàng gả cho hắn thì sẽ giúp nàng phục quốc, khẳng định nàng sẽ bất kể Quốc vương đó có phải vừa già vừa xấu hay không, lập tức đáp ứng ngay.
Y Ti Na nghe nói như thế thoáng sửng sờ ngẩn người, một lúc lâu mới hơi chần chừ nói:
- Hẳn là sẽ không, một quốc vương có thể vì lợi ích của quốc gia khác mà hy sinh lợi ích của nước mình không?
- Đúng! Không có ích lợi hắn sẽ không xuất binh, nói cách khác, chỉ cần có đầy đủ lợi ích hắn sẽ xuất binh!
Ngả Lệ Ti lập tức hưng phấn đứng lên, đi qua đi lại vài bước, sau đó đột nhiên dừng ở trước mặt Y Ti Na, nắm chặt hai tay Y Ti Na, hai mắt nhòa lệ hé miệng định nói gì, đúng lúc đó cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiểu Cầm nhảy vào cao hứng hô:
- Công chúa, tiểu thư, lệnh phong tỏa bến cảng đã giải trừ!
Còn như bộ dáng khác thường của hai người Ngả Lệ Ti, Y Ti Na, Tiểu Cầm trực tiếp làm như không nhìn thấy, do nàng nghĩ đến vấn đề tình cảm giữa hai đại nhân, mình đây chỉ là người hầu tốt hơn là không nên dính dáng vào.
Ngả Lệ Ti như không có chuyện gì buông tay ra hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Tiểu Cầm còn chưa kịp trả lời, An Tái Kháng đã chạy vào cười nói:
- Ha ha, thật là đúng lúc! Công chúa, Đại thần quan xin chuẩn bị một chút, chốc nữa chúng ta sẽ lên đường đi cảng Khôi Kiều!
- Đi ngay bây giờ? Xảy ra chuyện gì?
Ngả Lệ Ti có chút giật mình.
- Ha ha, mới vừa rồi truyền đến một đạo mệnh lệnh hủy bỏ phong tỏa, hơn nữa còn cho biết hễ là thương nhân vận chuyển trang bị quân đội và lương thực tới buôn bán, có thể hưởng lợi tỷ số thuế thấp.
An Tái Kháng đắc ý nói.
Cũng khó trách hắn đắc ý, ở chỗ này, thương nhân Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc chỉ có một mình hắn. Nói cách khác, tin tức kia chỉ có hắn biết sớm nhất, như thế đợi đến khi những thương nhân khác của Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc biết được, hắn sớm đã không biết làm bao nhiêu chuyến đi về rồi. Nên biết rằng chuyện làm ăn buôn bán trang bị vũ khí quân đội này đúng là sinh lợi nhiều nhất.
Ngả Lệ Ti dù sao cũng là một người thừa kế vương vị, nàng hiểu rõ lúc nào một quốc gia mới có thể cho phép thương nhân buôn bán vũ khí trang bị với chỗ tốt tỷ số thuế thấp. Điều này làm cho nàng khiếp sợ nói:
- Tử Tâm Quốc sắp giao chiến? Địch nhân là ai?
Thế nhưng vừa nói ra, nàng liền biết mình hỏi ngu rồi.
Tử Tâm Quốc một mặt giáp biển; một mặt giáp giới Khi Hồng Quốc. Nếu như đánh hải chiến, quốc gia cho thương nhân buôn bán vũ khí trang bị cũng không phải là chỗ tốt tỷ số thuế thấp đơn giản như vậy.
- Tử Tâm Quốc sắp tấn công Khi Hồng Quốc? Tại sao lại như vậy!
Ngả Lệ Ti vẻ mặt đầy bi phẫn, hiện tại Khi Hồng Quốc chia năm xẻ bảy, nếu như mình tìm được trợ giúp vẫn có thể có cơ hội phục quốc, nhưng nếu như để Tử Tâm Quốc tóm thâu, mình đừng nói tới chuyện phục quốc, ngay cả toàn đại lục Hi Nhĩ Đạt này đều không thể đặt chân lên!
Tử Tâm Quốc khẳng định sẽ chặn cho công chúa mất nước mình lưu vong trên biển.
- Hừ, chọn hái trái hồng mềm, hơn nữa hiện tại Hắc Nham Quốc đang nhìn chằm chằm vào Khi Hồng Quốc như hổ đói rình mồi, Tử Tâm Quốc không thừa cơ hội này ra tay thì thật đúng là ngu ngốc.
Ai cũng biết chỉ cần Hắc Nham Quốc nuốt gọn Khi Hồng Quốc, mục tiêu kế tiếp nhất định là Tử Tâm Quốc. Tử Tâm Quốc không tiên hạ thủ vi cường, chẳng lẽ còn phải đợi người ta tới cửa tấn công sao. Phải biết rằng đại lục Hi Nhĩ Đạt chỉ có ba quốc gia đấy.
An Tái Kháng vẻ mặt lơ đễnh nói.
- Ngươi còn là người Khi Hồng Quốc không? Không ngờ nói loại câu nói vô quốc gia như vậy!
Ngả Lệ Ti thấy An Tái Kháng lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nhịn không được lớn tiếng trách mắng.
- Hừ, quốc gia cũng chia năm xẻ bảy rồi, còn nói gì Khi Hồng Quốc chứ! Vào này lúc, dân chúng bình dân cũng sẽ không quan tâm ai làm Quốc vương.
An Tái Kháng cười lạnh nói xong, xoay người rời đi.
Hắn đúng là rất bất mãn với Ngả Lệ Ti, đã mất nước còn ra vẻ cao cao tại thượng. Cứ tưởng như tất cả mọi người là tôi thần của nàng, thấy là nổi giận rồi.
Bị An Tái Kháng nói một hơi như vậy, Ngả Lệ Ti tâm thần đã sớm mỏi mệt nhịn không được khóc rống lên, Y Ti Na vội vàng ôm nàng vào trong lòng vỗ về an ủi.
Lúc nãy khi Ngả Lệ Ti nắm hai tay Y Ti Na, trong lòng Y Ti Na quả là một khối lạnh như băng: mặc dù Ngả Lệ Ti chưa có nói ra, nhưng Y Ti Na cũng có thể đoán được nàng muốn nói cái gì, không ngoài là muốn mình gả cho Tạp Nạp Tháp. Vì chuyện phục quốc, Ngả Lệ Ti cơ hồ đã coi như tất cả mọi người là vật đánh cược cho số mạng.
Nhưng khi nhìn thấy Ngả Lệ Ti khóc rống, lại thêm nhiều năm tình cảm, Y Ti Na vẫn không đành lòng trách cứ Ngả Lệ Ti. Nàng hiểu sự kiên trì trong lòng Ngả Lệ Ti, bởi vì nếu như không có cái mục tiêu phục quốc này chống đỡ, thì Ngả Lệ Ti bị phản bội rời xa đất nước, hoàn toàn bị cô lập đã sớm mất đi ý chí sinh tồn rồi.
Nghĩ tới những điều này, Y Ti Na thầm thở dài: “Nếu như không có chuyện Tử Tâm Quốc tiến công Khi Hồng Quốc, khi Ngả Lệ Ti mở lời, mặc dù mình không tình nguyện, nhưng cuối cùng chỉ sợ cũng phải đáp ứng yêu cầu của Ngả Lệ Ti đây?
Y Ti Na nhịn không được trong lòng lóe ra ý nghĩ: “May mà Tử Tâm Quốc khai chiến với Khi Hồng Quốc.” Dĩ nhiên, loại ý nghĩ có lỗi với bằng hữu này, lập tức bị Y Ti Na ném qua một bên.
An Tái Kháng hưng phấn nói với Lai Nhĩ Ôn Chí:
- Con bà nó, đánh cho hăng vào! Tốt nhất là bọn chúng đánh nhau tới mức ngươi chết ta sống, để ta buôn bán kiếm lời thật nhiều, thuê quân đoàn lính đánh thuê trực tiếp xông xáo đi tìm tên xúi quẩy Y Đạt! Trước kia còn suy nghĩ làm sao kéo quân đoàn lính đánh thuê đến Khi Hồng Quốc, hiện tại chỉ cần giúp Tử Tâm Quốc tác chiến là được. Con bà nó! Thật tốt quá!
- Này, lão Đại, hiện nay Khi Hồng Quốc đang bị chia năm xẻ bảy, nếu như Hắc Nham Quốc và Tử Tâm Quốc đồng thời tiến công, Khi Hồng Quốc có thể kéo dài không được bao lâu, tên vương bát đản Y Đạt kia không chừng sớm bị người ta tiêu diệt mất!
Lai Nhĩ Ôn Chí vội vàng nhắc nhở.
- Đúng vậy! Mẹ kiếp, không thể lãng phí thời gian, lập tức bổ sung nước ngọt thức ăn! Chuẩn bị lên đường!
An Tái Kháng lập tức nhảy dựng lên quay sang bọn thủy thủ hô hào ầm ĩ.
-o-o-o-
Mà giờ khắc này, Y Đạt bị An Tái Kháng chửi rủa, cũng chính là Thái tử của vương quốc Cổ Lạp, đang tâm thần mỏi mệt để mặc cho cung nữ cung Thái tử giúp hắn cởi bộ khôi giáp, lau sạch thân thể, đút vào miệng hắn thức ăn gì đó.
Hưởng thụ các thứ ung dung tự tại, cũng không làm cho Y Đạt vui thích. Dĩ nhiên, một mặt là tẻ nhạt, một mặt là mệt mỏi vì mới từ trên chiến trường trở về.
Lúc Chân Thần giáo vừa bắt đầu chiếm cứ thủ đô, cũng dựa vào quân đoàn Thánh kỵ sĩ chinh chiến khắp nơi. Quân đoàn Cổ Lạp cùng Chân Thần giáo vẫn giữ nước giếng không phạm nước sông, chỉ là một mực yêu cầu Chân Thần giáo giao ra công chúa Ngả Lệ Ti.
Có thể là do công chúa Ngả Lệ Ti bị giam lỏng, tiếp theo tin nàng mất tích truyền tới, đặc biệt là sau khi gã quản gia thân tín nhất của phụ thân hắn trở thành hồng y tế tự, phụ thân hắn trở thành cái gì Quốc vương của vương quốc Cổ Lạp, lúc đó ông mới hiểu rõ ai mới thật sự là hung thủ sát hại con trai lớn của mình.
Vì thế quân đoàn Cổ Lạp và Chân Thần giáo lập tức bộc phát chiến tranh, hiện nay đã là đại chiến lần thứ ba rồi.
Từ khởi đầu phụ thân của hắn bộc phát chiến tranh kéo dài cùng Chân Thần giáo không tiếc hao binh tổn tướng, dân chúng lầm than, chỉ vì để báo thù cho con trai lớn của mình. Y Đạt hiểu rằng ở trong lòng phụ thân hắn vẫn không bằng ca ca của hắn. Dù sao hắn cũng chỉ là một công cụ để duy trì huyết mạch mà thôi.
Nếu như không phải là công cụ sinh đẻ, căn bản không cần bố trí nhiều cung nữ cho mình như vậy, nhưng lại không có cho mình một Thái tử phi. Mà mỗi khi cung nữ cùng qua đêm với hắn, đều được thầy thuốc chăm sóc kiểm tra chặt chẽ. Hắn càng thêm hiểu rằng: phụ thân chỉ quan tâm đến lúc nào hắn sẽ sinh hạ con cháu cho lão, ngoài ra những chuyện khác hoàn toàn không để ở trong lòng.
Mà bởi vì thái độ của phụ thân hắn lấp la lấp lửng như vậy, các tướng lĩnh của Cổ Lạp vương quốc cũng đều chọn lập trường không thèm để ý đến Thái tử hắn. Nếu như không phải hắn còn có binh mã riêng từ quân đội của Khang Tư kéo tới đây, chỉ sợ sớm đã bị những tướng lãnh kia không nhìn ở trong mắt rồi.
“Hắc hắc, một địa phương nhỏ xíu như vậy mà tự xưng quốc gia, không ngờ mình cũng là Thái tử, nói ra thật là có người bị cười mà chết đây.”
Y Đạt thường thường trầm tư suy nghĩ vào những đêm khuya không người: “Nếu ban đầu mình biết sau khi được gia tộc nhìn nhận là tình trạng này, còn có thể phản bội đại nhân hay không?”
“Sẽ không! Đúng vậy! Tuyệt đối sẽ không! Trong gia tộc mình chẳng qua là công cụ sinh đẻ, mà làm Trưởng quan ở nơi đó, mình còn là nhân vật trọng yếu dưới một người trên vạn người. Có lẽ hiện tại mình đang đi theo đại nhân bình định cái thiên hạ này đây. A ha, đúng vậy, hết thảy những chuyện này đều là hậu quả, tất cả đều không cách nào lập lại lần nữa.”
“Chỉ có điều cho dù có lập lại, cho dù tự mình biết sẽ bị trở thành công cụ sinh đẻ, khi đó chỉ sợ mình cũng phải lựa chọn như vậy. Dù sao được gia tộc nhìn nhận đúng là nguyện vọng cả cuộc đời của mình mà.”
Nghĩ tới đây, Y Đạt cười cười tự giễu: “Ha ha, nếu nguyện vọng cả đời mình đã đạt thành, mình còn có cái gì không vui chứ? Điều duy nhất khiến mình không thể thả lỏng tâm tư, đó chính là phản bội đại nhân, đồng thời lại bức tử đại nhân.”
“Nhưng thật ra bây giờ nghĩ lại: chỉ cần nói sự thật cho đại nhân biết, dựa theo tính cách của đại nhân, còn không phải là để mặc cho mình rời đi, thậm chí còn có thể trợ giúp mình nữa, như vậy mình cần gì phản bội chứ?”
Nghĩ đến đại nhân, Y Đạt đau xót trong lòng, nhưng lập tức ngay sau đó hai mắt hắn như tóe lửa. Hắn biết rằng hắn phải làm như vậy, hoàn toàn là do lão nô quản gia kia làm hại. Lão quản gia kia ở trước mặt phụ thân thì châm dầu vào lửa; ở trước mặt mình lại dùng lời nói ngon ngọt mê hoặc, gia tộc mới có thể truyền ra cái mệnh lệnh như vậy, mình mới đồng ý vì gia tộc mà thi hành mệnh lệnh như vậy.
Mà lão quản gia kia lại là Hồng y tế tự của Chân Thần giáo!
Khi biết được chân tướng sự việc Y Đạt đã gào lên:
- Chân Thần giáo, ta thề không đội trời chung với ngươi!
Lúc gào lên như vậy, trong lòng hắn lúc ấy phẫn nộ vì mình trúng kế của địch nhân? Là vì hối hận chuyện mình đã làm?
Hẳn là đều không phải, chẳng qua là hắn có chút tức giận tại sao mình ngu xuẩn như vậy mà thôi.
Nói như thế, bởi vì, nếu như không có Chân Thần giáo, vậy hắn căn bản không có cơ hội được gia tộc thừa nhận.
“A ha, mình chính là người ti tiện như vậy đấy, chỉ cảm thấy có lỗi với một người duy nhất là đại nhân Khang Tư mà thôi.”
Y Đạt mang theo vẻ cười tự giễu, dưới bàn tay êm dịu của cung nữ đấm bóp hắn tiến vào mộng đẹp.