Tố Tố yên tĩnh nằm đó, không buồn nói chuyện, bởi vì cô không thể nói được gì, chỉ có một bụng tức giận cùng với đau lòng tuyệt vọng, cô biết cảm xúc của mình mấy ngày nay xuống cực kỳ thấp.
Cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ muốn núp trong bóng tối, nhưng cô cũng không cho phép chính mình trầm luân. Cô đang cố gắng, không muốn tiếp tục đắm chìm trong đau khổ mãi như vậy, nhưng không biết phải làm thế nào, cả ngày chìm trong đau đớn, tức giận, tuyệt vọng, buồn bã, không thể kiềm chế được bản thân.
Thỉnh thoảng Tố Tố sẽ nghĩ, trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng không dễ chịu gì, anh cũng đau như cô, có lẽ còn đau hơn cả cô, nhưng mà, cô đã là một Tố Tố mất hết lý trí vì chịu đựng đau khổ và đả kích như vậy, đã không còn hơi sức đi bận tâm đến nỗi đau và cảm nhận của anh nữa.