Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 60: Xuất hiện tình trạng


Chương trước Chương tiếp

"Lôi Lôi, giữa cậu và Lục Tử Hiên rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?" An An bật thốt lên vấn đề, kể từ đoạn thời gian trước, khi Lôi Lôi giơ lên cái vali xuất hiện tại Đồng gia cô liền muốn hỏi, nhưng vẫn không dám hỏi.

Hôm nay thật vất vả mới ra ngoài hóng mát một chút, nhìn gương mặt hoảng hốt của cô, rõ ràng vẫn thích anh ta, thật không rõ tại sao lại muốn rời đi?

Đồng Lôi nhẹ nhàng thở dài, giữa anh và cô giống như vẫn luôn tồn tại vấn đề, chỉ là lúc trước không có bộc phát mà thôi.

"Vậy bây giờ cậu dự định làm gì, chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn sao?" Mặt An An nhìn cô đầy vẻ khiển trách: "Tớ vô ý nhìn thấy ở phòng của cậu, bác trai bác gái có biết không?"

"Tớ còn chưa nghĩ ra phải nói với bọn họ như thế nào?"

An An cũng biết cô khẳng định không dám nói, nếu không sẽ không đem phần giấy thỏa thuận li hôn len lén đè ở dưới gối, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Thật không biết phải nói với cậu thế nào, rõ ràng không muốn như vậy."

"An An!" Lầm bầm một tiếng, hi vọng cô đừng nói nữa, những ngày qua cô đã nỗ lực không nhớ tới anh, hơn nữa cô biết rõ, giữa bọn họ đã không thể nào.

"Được được được!" Giơ hai tay lên đầu hàng: "Tớ không nói, nhưng sớm muộn có một ngày, bác trai bác gái cũng sẽ biết, chỉ hi vọng đến lúc đó bọn họ có thể tiếp nhận." Tùy ý dùng muỗng nhỏ khuấy cà phê trong ly, cô thật là phục cô ấy.

Lời nói của An An quả thật không sai, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, chỉ là không biết còn có thể lừa gạt bao lâu.

Uống xong đồ uống, họ vốn muốn tiếp tục đi dạo một vòng, nhưng điện thoại An An đột nhiên vang lên, vốn nghĩ chỉ là một cuộc điện thoại bình thường, nhưng vừa nhận được điện thoại, sắc mặt của cô lập tức khó coi.

"Chuyện là thật sao?" An An không xác định hỏi, còn bất chợt lo lắng liếc nhìn Đồng Lôi.

"Làm sao vậy?" Đồng Lôi nhỏ giọng hỏi một câu, rốt cuộc là điện thoại gì, sao sắc mặt của An An lại thay đổi, nhìn bộ dạng của cô, Đồng Lôi mờ mờ ảo ảo cảm thấy chuyện không đơn giản.

"Không có việc gì, chỉ là công ty xảy ra một chút chuyện nhỏ thôi." Cuống quít cúp điện thoại, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Hôm nay không thể cùng cậu đi dạo phố, tớ có việc phải làm rồi."

Nghe cô nói như vậy, Đồng Lôi càng thêm khẳng định chuyện không đơn giản, người khác không biết An An, cô còn không biết sao? Mặc dù bình thường An An xem ra không đứng đắn, nhưng ở trên công việc thật sự là thiên tài, không có bao nhiêu chuyện có thể làm khó cô ấy, nhưng tại sao cô ấy phải gạt mình, chẳng lẽ lần này thật có liên quan đến mình, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, ngày ấy mình rời đi, Lục Tử Hiên nói một câu nói: "Anh tuyệt đối sẽ không để cho em rời khỏi anh, cho dù sử dụng bất kỳ biện pháp gì."

"Chờ một chút, tớ cũng muốn đi." Ánh mắt kiên định nhìn An An, nhìn bộ dạng của cô, An An cũng đại khái đoán được.

"Được!" Nhanh chóng khởi động động cơ xe, xe nhanh chóng chạy vội trên đường, dọc theo đường đi đôi tay Đồng Lôi nắm thật chặt, cô không xác định nguyên nhân đưa đến sự kiện lần này có phải bởi vì cô hay không?

Vừa tới cửa công ty, liền phát hiện Đồng thị đã bị một đám ký giả vây quanh, An An chỉ đành phải tránh ký giả đi vào từ lối đi chuyên dụng.

Cửa thang máy vừa mở, Đồng Lôi liền phát hiện đã có một nhóm người chờ ở cửa ra vào rồi, trên mặt mỗi người đều mang vẻ mặt nặng nề: "Ngưng tổng, cô rốt cuộc đã tới, đây là tài liệu cần lần này." Vừa thấy được An An, Steven liền đưa đến tài liệu đã chuẩn bị xong.

"Ừ, Steven, cậu đưa Đồng tiểu thư đi nghỉ ngơi trước, những người khác đi theo tôi tới phòng họp." An An không muốn làm cho Đồng Lôi biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cho nên an bài cô đi nghỉ ngơi trước.

"An An!" Chân mày tinh tế nhẹ nhàng nhíu lại, đã nắm cánh tay của cô.

An An cho cô một nụ cười an ủi: "Đừng lo lắng, cậu còn không biết tớ sao? Tớ chính là thần thoại trong giới thương nhân, chút chuyện nhỏ này không làm khó được tớ."

"Đồng tiểu thư, mời đi bên này." Đồng Lôi mặc dù lo lắng, nhưng vẫn đi theo Steven rời đi.

"Ký giả ở cửa là chuyện gì, chuyện này tôi cũng mới vừa biết tại sao những ký giả này cũng đã biết."

Trong phòng họp, An An ngồi ở ghế sofa ở bên trong, một tay lật xem tài liệu, một tay có tiết tấu gõ ở trên bàn, bộ dạng yên tĩnh này khiến những tinh anh lăn lộn trên thương trường nhiều năm cũng run rẩy cả người, không dám thở mạnh.

"Nói đi, sao lại câm hết vậy?" Mỗi một chữ cũng hung hăng đánh trong lòng mọi người, trong giọng nói mang theo bình tĩnh không cách nào che giấu được tức giận, sau một lúc, cô hung hăng ném văn kiện trong tay lên trên bàn, tài liệu giống như phá kénbươm buớm bay loạng xung quanh.

"Ngưng tổng, chúng tôi cũng vừa mới nhận được thông báo." Một người to gan giải thích, đầu lại cúi xuống không dám nhìn cô.

Con ngươi băng lãnh hơi ôn hòa một chút, quét toàn phòng một cái, trầm giọng nói: "Chuyện lần này các người thấy thế nào?"

"Ngưng tổng, Lục thị đột nhiên rút tiền, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch ban đầu của chúng ta, hiện tại thì nhiều hạng mục cũng mới vừa áp dụng tốt, bởi vì tiền bạc đột nhiên thiếu hụt, không thể không dừng lại."

"Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa những hạng mục này căn bản không thể dừng lại, một khi dừng lại, nguy cơ lần này so với lần trước sẽ càng thêm nghiêm trọng."

". . . . . ."

Nghe tiếng hỗn loạn om sòm bên tai, An An nhíu nhíu mày, tay thon chống đỡhuyệt thái dương: "Các người nói những thứ này chẳng lẽ tôi không biết sao? Hiện tại tôi không cần nghe những thứ nói nhảm này, mà cần là phải có phương pháp giải quyết hiệu quả."

Phòng họp lập tức yên tĩnh lại, mọi người lén nhìn mặt nhau, mỗi người cũng biết hiện tại chủ yếu nhất chính là tìm được nguồn vốn, nhưng tình huống như thế, ngân hàng tuyệt đối sẽ không cho vay tiền, hiện tại người hợp tác tốt nhất chính là Lục thị, chỉ là tình huống này hình như cũng không có thể.

"Được rồi, được rồi, các người đi ra ngoài đi." Đoán chừng bọn họ ngồi ở đây một ngày cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp gì, đúng lúc này Steven đi vào.

"Ngưng tổng, phòng tài vụ đã tính toán lần tổn thất này rồi."

An An mệt mỏi gật đầu một cái: "Anh đi làm việc trước đi, a, đúng rồi, chuyện này ngàn vạn lần không được để Đồng tiểu thư biết, còn có chuẩn bị một chút, tôi muốn đi Lục thị một chuyến."

"Dạ, Ngưng tổng, tôi sẽ đi chuẩn bị."

Bên trong phòng nghỉ ngơi, Đồng Lôi nóng nảy đi tới đi lui, trong lòng mơ hồ lo lắng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân huyên náo, tay bất tri bất giác mở cửa đi ra ngoài.

Đồng Lôi rất ít tới công ty, hơn nữa cô vẫn ở nước ngoài, trở lại liền đến Lục gia, căn bản không có cơ hội tới nơi này, cho nên không có có bao nhiêu người biết cô.

"Không biết tại sao Lục thị lại muốn rút tiền. . . . . ."

"Ban đầu Lục thị rót tiền vào cũng bởi vì hôn nhân thương mại, chẳng lẽ đoạn hôn nhân này có vấn đề. . . . . ."

"Tôi cũng nghĩ thế. . . . . ."

"Không biết Đồng thị có thể vượt qua nguy cơ lần này hay không?"

"Aiz ~" Mọi người thở dài.

"Rút tiền." Tự lẩm bẩm, Đồng Lôi không nghĩ tới Lục Tử Hiên sẽ làm như vậy, cô biết Đồng thị bây giờ mới bắt đầu chuyển biến tốt, lúc này rút tiền đối với Đồng thị có bao nhiêu đả kích: "Lục Tử Hiên, sao anh có thể làm như vậy. . . . . ."

Không được, cô không thể để cho chuyện này phát triển tiếp, nếu chuyện do cô gây ra, vậy thì phải do cô giải quyết.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...