Có Chết! Hồn Anh Vẫn Yêu Em

Chương 14: Em đã làm anh khổ quá nhiều rồi


Chương trước Chương tiếp

“Nhã Tuệ, cậu không sao chứ???” Giọng Thủy ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi.

“Tớ ổn mà, sao cậu lại gọi cho tớ?” Nhã Tuệ ngạc nhiên.

“Lúc nãy, Linh thấy cậu trước cửa phòng cấp cứu người dính đầy máu, nên gọi báo cho tớ biết. cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tớ bị đám côn đồ ức hiếp,………. và Quân đã cứu tớ, đáng lẽ hôm nay người nằm trong căn phòng cấp cứu kia là tớ, nhưng … giờ đây người nằm trong đó lại là Quân.” Cô nói xong, liền bật khóc, cảnh tượng lúc chiều vẫn đang ám ảnh cô, lòng cô giờ đây vẫn còn nhói đau.

“Sao??? Quân đã cứu cậu ư? Và giờ cậu ấy nằm trong phòng cấp cứu.” Thủy nghe vậy trong lòng không khỏi xúc động -“Nhã Tuệ, tớ thực sự cảm thấy rất có lỗi với cậu và Quân, nếu tớ nói ra chuyện này sớm hơn, thì buổi chiều nay hai cậu đã ở lại lớp cùng nhau học hành, và có lẽ chuyện kia cũng sẽ không xảy ra.” Thủy nói với giọng nghẹn ngào nước mắt.

“Ý cậu là sao?”

“Thật ra chuyện ngày hôm cậu với Quân cãi nhau, tớ đã biết sự thật tại sao Quân lại nổi nóng, nhưng vì lòng ích kỉ của bản thân thấy cậu chơi quá thân với Quân đến mức bây giờ chúng ta không còn thời gian nói chuyện với nhau, nên tớ đã không nói ra với cậu.”

“Tại sao???” Nhã Tuệ giờ đây hét to vào điện thoại trong nước mắt, ngày hôm ấy cô đã chịu quá nhiều đả kích mà không biết nguyên nhân tại sao, nên bây giờ khi nghe Thủy nói rằng đã biết sự thật đằng sau sự việc kia lòng cô không khỏi bức xúc.

Thủy đem toàn bộ sự việc hôm ấy cô đã chứng kiến nói ra với Nhã Tuệ không sót một chi tiết.

“Cạch…” Tiếng điện thoại rơi xuống nền nhà, còn Nhã Tuệ cô chạy nhanh ra cửa, không hề đem theo bất cứ thứ gì, bước chân cô gấp rút trên từng bậc cầu thang, nước mắt cứ thế tuôn trào thấm ướt trên đôi vai nhỏ, mái tóc gọn gàng đẹp đẽ mọi ngày cũng đã không còn nữa thay vào đó là vẻ sơ xác, rối bù. Cô vừa chạy vừa la lên: “ Chú Triệu, chú đâu rồi? mau chở cháu đến bệnh viện ngay!!!”

“Vâng thưa cô chủ.” Chú Triệu đang nằm ngủ trong xe nghe tiếng Nhã Tuệ liền thức dậy, vội vàng mở cửa xe ra.

Cảnh vật xung quanh giờ đây cũng đượm buồn theo đôi mắt Nhã Tuệ, chiếc xe đang lao nhanh trên con đường, tiếng rít qua của gió như những tiếng kêu rên thống khổ bay ngang bên tai, những hàng cây bên đường giờ đây chỉ còn trơ trọi trong đêm giá lạnh của mùa đông, bóng đêm như đang cố vùi chôn những ánh sáng nhỏ bé trong ngọn đèn đường, như những nỗi buồn đang cố vùi chôn tình yêu của cô với Quân vậy, nước mắt có thể khóc cạn nhưng nỗi buồn trong tim nào có thể cạn được đây, cô cứ ôm mặt mà khóc, thật sự bây giờ đây điều cô muốn làm nhất là đến bên cạnh Quân ngay lập tức, điều cô mong ước lúc này không phải là trở thành một ngôi sao nữa mà cô ước mọi đau khổ mà Quân đã chịu trong quá khứ lẫn hiện tại đều trút hết lên người cô, thật sự giờ đây cô chỉ muốn anh được hạnh phúc, vì anh đã trải qua quá nhiều chuyện đau buồn rồi.

Chiếc xe dừng lại trước bệnh viện, cô mở toang cửa và chạy nhanh trên con đường đầy trơn trượt, bệnh viện giờ đây bóng người đã thưa thớt, dường như mọi người thăm bệnh đã trở về nhà, những hơi thở của mùa đông thổi qua lạnh giá như đang muốn cản bước cô, nhưng cô vẫn tiếp tục chạy trên con đường được ánh đèn chập chờn kia chiếu rọi vì cô biết nếu tiếp tục chạy cô sẽ đến được bên anh.

Cô chạy vào bệnh viện, xuyên qua ánh sáng trong những căn phòng, xuyên qua dãy hành lang rộng lớn nhưng vắng vẻ u sầu, có những nơi mà ánh sáng không thể chiếu rọi, những nơi mà bóng tối luôn hiện hữu, cô chạy trong bóng tối nhưng đôi chân cô không hề lạc lối, tại vì cảm xúc con tim đang dẫn đường cô đến bên anh.

Cô chạy đến bên cánh cửa phòng cấp cứu, giờ đây khoảng cách giữa cô và cánh cửa rất gần, một khoảng cách đủ để cô đưa tay mở toang nó ra, nhưng cánh tay kia vừa đưa lên đã vội hạ xuống, vì cô nhớ ra lời y tá lúc trước dặn dò.

“Không! Phải đợi đến sáng mai mới được vào thăm cậu ấy, cậu ấy đang nghỉ ngơi mình không nên làm phiền vào lúc này.” Giờ đây trong cô diễn ra sự đấu tranh tư tưởng rất lớn, đôi chân cô thực sự rất muốn bước vào nhưng cánh tay cô thì không chịu mở cửa.

Cô ngồi bệt xuống dựa lưng vào cửa, giờ cô chỉ cách anh một cánh cửa, một cánh cửa nhỏ đã chia cách hai lòng người, một người thì yên bình chìm trong giấc ngủ, còn một người thì phải dằn vặt trong khổ đau. Chỉ vì ở cạnh cô mà anh đã gặp quá nhiều đau khổ, ngày trước khi chuyện ấy xảy ra cô đã không ở cạnh anh để an ủi, và giờ đây cũng thế cô không làm được gì cả chỉ biết đứng nhìn máu anh thấm đỏ cả mặt đất. Cô hối hận vì mình đã không giữ trọn lời hứa hàng ngày đến đợi trước cổng nhà anh, cùng anh đi học, cùng anh làm bài tập,… nếu ngày hôm đó cô không quá nhu nhược chỉ biết ngồi khóc mà dũng cảm hỏi anh cặn kẽ thì có lẽ giờ đây anh đã không phải nằm trong căn phòng tối tăm, cô đơn kia.

Đêm mùa đông lạnh giá, cô co ro một mình trên hành lạnh hiu quạnh, cô rất mong trời sẽ sáng để được vào thăm anh, nhưng dường như khi chúng ta mong thời gian qua mau thì nó lại chậm lại, từng phút giây trôi qua tưởng chừng như hàng thiên niên kỉ, cái lạnh kèm theo sự mệt mỏi khiến đôi mi của cô dần khép lại, tuy nhiên cơn buồn ngủ kia đã bị cô gạt bay, cô đứng dậy giữ cho mình tỉnh táo, vì cô không muốn khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ thì anh đã không còn ở đó nữa.

Cô đi đến bên khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm đông, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời kia khiến cô nhớ lại gương mặt anh lúc anh hỏi cô về ước mơ, cô đã từng ước mơ trở thành một ngôi sao, được ở trong khu vườn đầy sao, được cùng chung các ngôi sao khác tỏa sáng trên bầu trời nhưng ánh sáng của các ngôi sao kia nó không hề có một chút hơi ấm nào, cô giờ đây thà rằng trở thành mặt trời đơn độc nhưng cô có thể dùng tia nắng của mình sưởi ấm trái tim anh, xóa tan đi những góc tối u sầu trong trái tim anh, chiếu rọi những tia sáng của sự sống vào từng ngõ ngách trong trái tim đầy thương tổn kia. Cô mong một ngày nào đó anh có thể hoàn toàn sống thật với chính cảm xúc của mình, không phải giả vờ lạnh lùng cho dù trong tim mình đang rất khổ đau. Cô biết tám năm qua anh đã sống trong bóng tối, cho dù ánh mặt trời có tỏa sáng để xua tan nó nhưng cô biết nó vẫn có phần nào đọng lại trong anh, tại vì nó đã bén rễ quá lâu trong trái tim anh rồi.

Những cơn gió mùa đông bắc đang thổi ngoài cửa sổ như đang muốn vén bức màn của đêm.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...